Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ

Chương 173: Yêu tà tập kích (2)


Chương 173: Yêu tà tập kích (2)
Nhưng mà.
Hai bên nếu như hợp tác, đối với Đại Tần mà nói chính là một thảm họa lớn.
"Rất có khả năng!"
Sở Định khẽ gật đầu, xem như là đồng ý với suy đoán của Niếp Tự.
Nghe vậy.
Niếp Tự nhìn về phía đối phương: "Sở tướng quân, bản quan đề nghị Hắc Hổ Quân vào thành đóng quân, bây giờ Man tộc công phá thành Ninh Sơn, phủ Đại Hoang và thủ đô cách nhau khá xa, trong thời gian ngắn thủ đô bên kia chưa chắc có thể làm ra bố trí hợp lý.
Lúc này người trong phủ Đại Hoang chúng ta, chỉ có thể lựa chọn tự cứu.
Tấn Thành mặc dù không phải thành trì quan trọng, nhưng cũng là một thành lớn, tường thành cao to hùng hậu, Hắc Hổ Quân vào thành phòng thủ, chỉ cần không phải số lượng đại quân Man tộc quá nhiều, tin tưởng không có quá vấn đề lớn."
Thường ngày lúc không có chuyện gì, Hắc Hổ Quân sẽ đóng quân ở ngoài thành, chính là vì tránh cho quấy nhiễu bách tính.
Đồng thời hơn một vạn Hắc Hổ Quân, ngày thường luyện tập cũng cần một địa điểm rộng rãi.
Bên trong Tấn Thành dung nạp một vạn hai ngàn Hắc Hổ Quân không khó, nhưng nếu muốn có một địa điểm rộng rãi để luyện tập, liền không có khả năng.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao Hắc Hổ Quân sẽ đóng quân ở ngoài thành.
Thế nhưng hiện tại khác biệt.
Ai biết đại quân Man tộc sẽ đến cửa thành lúc nào, chỉ có vào thành phòng thủ, mới có hi vọng ngăn cản thế tấn công của Man tộc.
Đối với chuyện này.
Sở Định cũng không có cự tuyệt.
Rất nhanh, kèn lệnh thổi lên.
Tất cả quân lính đang ngủ trong doanh trướng, đều lập tức hoàn thành tập hợp, sau đó do Sở Định dẫn dắt, hướng về Tấn Thành.
Bên kia.
Niếp Tự cũng về tới bên trong nha môn.
Ngày hôm nay đạt được tin tức từ trong miệng của Sở Định, khiến tâm thần của ông có chút không yên.
"Thành Ninh Sơn bị phá, quân đội của Đại Tần tất nhiên là có thương vong không nhỏ, bây giờ bên trong phủ Đại Hoang lại có yêu tà gây họa, cùng với Man tộc nội ứng ngoại hợp, có thể nói là bấp bênh!"
Trong phòng sách, Niếp Tự thở dài.
Bấp bênh!
Nếu như phủ Đại Hoang bị Man tộc công phá, như vậy toàn bộ Đại Tần đều sẽ bị ảnh hưởng.
Đừng xem phủ Đại Hoang chỉ là biên cảnh của Đại Tần, không có vật tư phong phú, nhưng vị trí địa lý lại cực kỳ của quan trọng.
Chỉ cần Man tộc chiếm lĩnh phủ Đại Hoang, như vậy se có tư cách uy hiếp vùng Trung Nguyên.
Khi đó.
Chẳng khác nào là một thanh đao, trực tiếp gác ở trên cổ của Đại Tần, chỉ cần trường đao chém qua, Đại Tần liền có khả năng trực tiếp bị chặt đứt mấy trăm năm cơ nghiệp.
Vứt bỏ tạp niệm trong lòng.
Ánh mắt của Niếp Tự rơi vào tờ giấy trắng trải ngang trên mặt bàn, mài mực, cầm bút, viết ra một án văn chương.
Đó là việc thích làm nhất trong ngày thường của ông ta.
Mỗi khi có chuyện gì xảy ra, dẫn đến tâm phiền ý loạn, đều sẽ viết văn làm thơ đến khiến bản thân ổn định lại tâm trạng.
Dần dần.
Tâm thần của Niếp Tự hoàn toàn chìm đắm trong văn chương trước mắt, múa bút lông trong tay, nét chữ dường như long xà khiêu vũ, tuy rằng có vẻ viết ngoáy, nhưng làm cho người ta có một cảm giác không phải như vậy.
...
Vù vù!
Cuồng phong gào thét, vang lên trong trời đêm vắng vẻ, dường như là có oan hồn kêu rên.
Tấm biển của nha môn bị cuồng phong thổi lắc lư, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ầm...
Tấm biển rơi ra, đập xuống mặt đất vỡ thành năm bảy mảnh.
Tiếng động không nhỏ, trong nháy mắt dẫn tới nha dịch bên trong nha môn chú ý.
"Xảy ra chuyện gì!"
"Vừa rồi không biết vì sao, đột nhiên một có một trận cuồng phong xuất hiện, thổi bay tấm biển rơi xuống đất vỡ nát."
Mấy người nha dịch nhìn tấm biển rơi xuống, sắc mặt đều có chút không dễ coi cho lắm.
Đặc biệt xuất hiện một trận gió vô cùng khó hiểu, cùng với tấm biển bây giờ đã vỡ thành năm bảy mảnh, đều để cho bọn họ cảm thấy sự việc có vẻ khác thường.
Nhất thời.
Lưu Kiệm lúc này nói: "Xử lý tấm biển vỡ kia đi, đợi ngày mai sau khi bẩm báo cho đại nhân, lại đi tìm thợ thủ công làm cái mới.
Những người khác tiếp tục tuần tra nha môn, có bất luận tình huống khác thường, đều phải lập tức báo cáo."
"Tốt!"
Mấy người nha dịch còn lại, đều gật đầu.
Sau đó có người nhặt tấm biển vỡ trên mặt đất lên, sau đó đem ra bên ngoài nha môn.
Hu hu!
Âm thanh như thiếu nữ đang khóc, vang lên bên tai hai người nha dịch.
"Người nào!"
"Ai ở chỗ này quấy rối!"
Thân thể của hai người nha dịch run lên, thần sắc có chút bối rối nhìn về xung quanh.
Ở cửa nha môn, có treo hai chiếc lồng đèn, xem như là xua tan một chút bóng tối.
Mượn tia sáng yếu ớt, hai người nha dịch thấy được bên cạnh con sư tử đá bên trái, đang có một thiếu nữ tóc dài ngồi chồm hổm ở nơi ấy, đầu giấu sâu dưới hai gối, âm thanh nức nở truyền đến từ nơi này.
Nhìn thấy thiếu nữ này, hai người nha dịch lại giật mình hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh.
Tâm trạng sợ hãi của hai người, liền thoáng giảm bớt một chút.
Nhìn từ bóng lưng của thiếu nữ, tóc dài màu đen ngang lưng, đồng thời mặc váy dài màu tím, đơn thuần là nhìn từ bóng lưng, có thể nhìn ra thiếu nữ này nhất định là một mỹ nhân xinh xắn.
"Lão Chu, muốn đi tới nhìn tình huống không?"
Một người nha dịch dùng khuỷu tay đẩy đẩy đồng liêu bên cạnh, yết hầu đang nuốt nước bọt không tự chủ được.
Nghe vậy.
Lão Chu cũng có chút động lòng, thế nhưng không có hoạt động bước chân.
"Lão Ngô cái này không tốt lắm đâu, đêm khuya yên tĩnh một thiếu nữ ngồi ở khóc chỗ này, thấy thế nào đều không quá bình thường, hay là quay về đi!"
Tuy rằng nhìn từ bóng lưng của thiếu nữ, là một mỹ nhân.
Đêm khuya đặc biệt yên tĩnh, một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện một mình ở chổ này, đích thật là làm cho người ta có chút rục rịch.
Bất quá.
Hắn cũng đủ rõ ràng, sự tình xuất hiện đột ngột, khẳng định có chổ khác thường.
Đặc biệt trước đó không lâu Tấn Thành mới xảy ra chuyện yêu tà làm hại, càng làm cho người ta kiêng kỵ không ngớt.
Nghe nói những lời này, nha dịch tên là lão Ngô, cũng hiện ra thần sắc do dự.
Nhưng không được bao lâu chính hắn lại lắc đầu.
"Nghe nói đại nhân của Trấn Ma ti đều đã tiêu diệt yêu tà bên trong Tấn Thành, hơn nữa một thiếu nữ đi tới nha môn ngồi khóc lúc đêm khuya, nói không chừng là có oan khuất gì, chúng ta thân là người trong nha môn, nào có đạo lý mặc kệ như vậy."
Nói đến đây.
Lão Ngô cười hắc hắc, đầu tiên là cầm mảnh vỡ của tấm biển trong tay, vứt bỏ ở gần nha môn, sau đó liền đi tới phía sau của thiếu nữ.
Lúc đi đến gần, hắn càng có thể thấy rõ bóng lưng của thiếu nữ này có bao nhiêu mê người, đồng thời một mùi thơm ngát như có như không làm cho người ta không nhịn được mà trầm mê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận