Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 110: Biết tiên cốt người không nóng lạnh (1)

Chương 110: Biết tiên cốt người không nóng lạnh (1)

(*) Tri quân tiên cốt vô hàn thử: trích từ《Mộc lan hoa lệnh · Thứ mã trung ngọc vận》của Tô Thức thời nhà Tống.

Tiên đình bình yên an ổn suốt mấy vạn năm, một khi hỗn loạn liền ảnh hưởng đến ba đại tiên sơn tám tòa thần cung, suýt nữa nhấc lên họa lớn ngập trời nguy hại Tam giới.

Hiện tại tai họa đã qua hơn hai tháng, nhưng các thần cung vẫn còn sợ hãi, các tiên quân tiên nga đều siêng năng hơn trước nhiều.

"Làm việc cẩn thận như vậy, xem ra tiên đình có thể an ổn thêm mấy vạn năm nữa rồi." Độ vừa quay về tiên đình, tỏ ra vô cùng kỳ vọng đối với tương lai an lành của tiên đình.

"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, người được Thiên Đạo thiên vị nhất có lẽ chính là ngươi."

Vân Dao nửa đùa nửa thật tựa vào trường án trong Tư Thiên Cung, lắc lắc bình thanh tửu trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ rộng mở, viễn sơn minh nguyệt thanh phong, ánh trăng và sắc sương cùng bao phủ mặt sông, đen đuốc lấp ló, vạn năm không thay đổi.

Nàng nhấp một ngụm rượu, chuyển tầm mắt: "Ngươi sợ phiền phức nên ít khi gặp phiền phức. Ta thì bản tính buông thả thích tự do, nhưng mãi mãi bị luân lý quy tắc thế gian trói buộc. Còn Kiếp..."

Giọng nói như chìm trong rượu, như chiếc lá rơi xuống sông, tạo ra chút gợn sóng.

Cạnh bàn yên tĩnh một lúc, không ai tiếp lời, thay vào đó là sự ăn ý suốt mấy vạn năm, không hẹn mà cùng né tránh vấn đề này.

Độ cất tiếng hỏi: "Ta nghe tiểu tiên nga tên Vân Xảo trong thần cung của ngươi nói, gần đây ngươi lên Cửu Trùng Thiên Khuyết một chuyến, lúc trở về thì cả người đầy khí huyền hàn, phải điều dưỡng trong điện một tháng mới có thể xuống giường?"

"..." Mi mắt của Vân Dao cụp xuống: "Cô ấy hay đoán bừa, làm gì có chuyện đó."

"Thật à?"

Độ cười mà như không cười cướp lấy bình rượu trong tay nàng, lắc lư chiếc bình giữa hai người —— Trên thân bình, không ngờ lại có một lớp sương trắng lạnh buốt.

"Thế đây là gì?"

Vân Dao theo phản xạ nhìn xuống đầu ngón tay.

Không thể giấu được, cũng không thể dùng tiên lực áp chế hơi lạnh của băng sương.

"Với tiên tu của ngươi, có thể khiến ngươi bị thương đến mức này, ngoài Thiên Hàn Huyền Ngọc có thể đóng băng cả một thế giới trên Cửu Trùng Thiên Khuyết, ta khó có thể nghĩ ra thứ khác."

Độ trả bình rượu lại, thu hồi nụ cười.

"Quan tài biến mất trong điện của ngươi, có liên quan đến chuyện này à?"

"..."

"Ngươi biết rõ dưới sức mạnh của Thiên Đạo, e rằng hắn không thể trở về, cần gì phải trả giá đắt như thế, chỉ để giữ lại một cái xác vô hồn?" Độ thở dài, nói: "Thiên Hàn Huyền Ngọc mãi mãi không tan, hàn khí để lại trong cơ thể ngươi cũng sẽ theo ngươi đến tuyên cổ tiêu vong —— Mai sau, tiên đồ vẫn dài đằng đẵng, nhưng hàng đêm đều phải chịu nỗi đau hàn ý thực cốt, chỉ vì muốn giữ lại toàn vẹn thi thể của hắn, như thế có đáng không?"

Cuối cùng Vân Dao cũng ngước mắt lên: "Trên đời này có một số người, một số việc, vốn không thể dùng đáng hay không đáng để cân nhắc."

Độ im lặng nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng muôn vàn ngôn từ cô đọng lại thành một nụ cười: "Được, vậy ly này, kính hành vi không cân nhắc của ngươi."

"..."

Qua ba tuần rượu, thần tiên cũng gục.

Độ nói một câu "Chăm sóc tốt cho Thánh tôn nhà các ngươi", sau đó cưỡi vân hạc bay đi, để lại Vân Xảo và một tiểu tiên nga mới phi thăng lên Khởi Thủy thần cung ở lại dọn dẹp xung quanh nữ tử mê man trên trường án trong điện.

Thấy Vân Xảo chuyển chậu than đến bên cạnh Vân Dao, tiểu tiên nga mới đến tò mò mở to mắt: "Hóa ra Thần quân cũng cần sưởi ấm à?"

"Các Thần quân khác không cần, nhưng Thánh tôn của chúng ta cần." Không rõ nghĩ đến điều gì, Vân Xảo ai oán thở dài, ra hiệu bảo tiểu tiên nga đưa áo choàng màu đen trong tay cho nàng ấy, tiếp đó choàng lên vai người đang ngủ say: "Dù sao các tiên nhân phẩm cấp thấp, làm gì có ai dám luận đạo với Trời?"

Tiểu tiên nga rời mắt khỏi trường án: "Luận đạo gì thế?"

"Thì là, có thể mượn một khối ngọc của Trời hay không."

"Ơ... Hả?"

Tiểu tiên nga vô cùng tò mò, đáng tiếc chưa kịp truy hỏi thì bất thình lình bị nữ tử đang ngủ trên bàn nắm lấy cổ tay.

Nàng ấy giật bắn người, định né tránh nhưng chợt thấy Vân Xảo ra hiệu.

Tiểu tiên nga cố gắng kiềm chế cơn hoang mang trong lòng, cẩn thận nhìn vị Thánh tôn có gương mặt như phù dung đang mê man trên bàn. Chỉ thấy đối phương hơi nhíu đôi mày lá liễu, môi khẽ mấp máy, như đang gọi tên ai đó trong mơ.

Không biết Thánh tôn mơ thấy ai, thế mà lại lộ ra thần tướng tủi thân như thế này.

Sau khi thoát thân, tiểu tiên nga không kìm được lòng tò mò nên bèn hỏi Vân Xảo: "Ta nghe các tiên quân ở tiên đình nói, Sơ Thánh tôn là thần tiên lợi hại nhất Tam giới, là Khởi Thủy Thần quân cai quản tất cả quy tắc của thế gian, ngài ấy cũng có ưu phiền sao?"

Vân Xảo im lặng rất lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trùng Thiên Khuyết.

"Nắm giữ tất cả quy tắc của thế gian, là Thiên Đạo, không phải Thánh tôn."

"Nhưng mà chữ 'yêu', từ xưa đến nay luôn nằm ngoài quy tắc thiên địa."



Ngày Vân Dao hạ giới, không kinh động bất cứ cung nào điện nào ở tiên đình, chỉ có mình Độ đến tiễn nàng.

"Từ bỏ những ngày tháng an nhàn ở tiên đình, khăng khăng hạ giới trải qua gian khổ trần gian." Độ thở dài thườn thượt: "Phải chi năm ấy phụ thần giao trách nhiệm giáo hóa này cho ngươi, thì chẳng phải chúng ta đều vui vẻ sao?"

"Giáo hóa?"

Dù biết Độ chỉ nói đùa, nhưng Vân Dao vẫn không kìm được mà đáp trả: "Tự cổ chí kim, ta chỉ thu nhận một đồ đệ, bây giờ danh tiếng của người ấy đã lừng lẫy khắp tiên đình —— Ngươi thật sự muốn ta thay ngươi làm sư của thiên hạ à?"

"..."

Nhớ đến lời đồn về mối nghiệt duyên sư đồ mà mình mới hóng hớt được, Độ chững lại chốc lát, sau đó lập tức nhận sai: "Thôi thôi, không hổ là phụ thần, luôn nhìn xa trông rộng xuyên suốt mấy vạn năm. Vì hòa bình của tiên đình, thậm chí cả Tam giới, nhiệm vụ này thật sự không hợp với ngươi."

Vân Dao khẽ cười: "Nếu tiên đình xảy ra chuyện gì, ngươi cứ gửi thần tấn cho ta."

Độ hơi nghiêm mặt: "Thật sự không thể không đi sao?"

"Cuộc đời thần tiên dài đằng đẵng, nào có chuyện gì không thể làm được."

Vân Dao nghĩ ngợi một chút, không rõ nghĩ đến điều gì, khóe môi của nàng nhẹ nhàng cong lên: "Chẳng qua là, chỉ có ở đó, ta mới cảm thấy mình thật sự sống."

"..."

Độ im hơi lặng tiếng nhìn dưới tay áo của Vân Dao. Y biết, nơi đó đeo một chiếc nhẫn băng ngọc bán trong suốt, tỏa ra hàn khí lạnh buốt.

Đó cũng là thứ duy nhất nàng mang theo từ tiên đình.

Độ khẽ thở dài: "Nếu không tìm được thì sao."

Vân Dao hơi khựng lại: "... Thì chờ."

"Chờ đến khi nào?"

"Chờ đến khi..." Vân Dao cười nhẹ: "Trong Tam giới, trong vô định, chàng ấy tỉnh lại, cất tiếng gọi ta khi lần đầu gặp lại."

——

"Sư thúc!!"

"Hu hu hu hu sư thúc cuối cùng người cũng về rồi!!"

Ngày trở về Càn Môn, tiếng gọi mà nàng mong chờ không xuất hiện, nhưng những cái ôm nồng nhiệt trên đỉnh Phụng Thiên lại không thiếu.

Đinh Tiểu khóc lóc như diễn viên hí khúc, nước mắt nước mũi dính đầy ngực áo của Vân Dao, nàng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Ta chỉ đi xa một chuyến, chứ có chết đâu."

"Hu hu hu... Nhưng ngũ sư thúc tổ, ngũ sư thúc tổ nói ba tháng... Ta chờ mấy lần ba tháng —— Vẫn không thấy người đâu! Hu hu hu..."

"..."

Nhìn Đinh Tiểu hai mắt ngấn lệ, Vân Dao cảm thấy hơi áy náy, thế là nàng ngước mắt nhìn Mộ Cửu Thiên đứng cách nàng vài trượng.

"Được rồi, giữa chừng gặp chút chuyện nên lỡ mất thời gian, không thông báo rõ ràng, là lỗi của ta..."

Vỗ nhẹ Đinh Tiểu, thấy nàng ấy lau nước mắt đứng thẳng người lên, còn lẽ thẳng khí hùng gật đầu, Vân Dao cũng bật cười gõ nhẹ trán của nàng ấy.

Tạm thời an ủi được Đinh Tiểu, Vân Dao bước đến trước mặt Mộ Cửu Thiên.

"Chơi đã rồi, mới nhớ đến chuyện về nhà?" Dường như Mộ Cửu Thiên cũng hơi tức giận, chẳng qua hắn đã quen dùng nụ cười che giấu: "Lần này định ở lại bao lâu? Ba tháng à?"

Vờ như không nghe thấy cụm từ "ba tháng" ngứa đòn, Vân Dao cầm cốc trà trên bàn lên: "Lần này, không đi đâu nữa."

Mộ Cửu Thiên hơi nhướng mày, dường như không tin, hắn đánh giá nàng một lượt: "Chịu kích thích gì mà đổi nết thế? Muội có bao giờ chịu ở yên trong tông môn đâu?"

"..."

Nụ cười khi Vân Dao cầm cốc trà lên hơi cứng lại, nhưng rất nhanh, nàng che giấu hoàn hảo không chút sơ hở: "Trước đây Càn Nguyên không yên bình, ta hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ chỉ muốn an cư ở một góc, lo mấy chuyện vặt vãnh trước sơn môn, tất nhiên sẽ không đi đâu nữa."

"Thế cũng tốt, muội ở ngoài sơn môn một ngày, ta lại phải thấp tha thấp thỏm một ngày." Mộ Cửu Thiên xua tay: "Dạo gần đây tông môn chỉnh đốn lại, thu hồi phân chia lại rất nhiều đỉnh núi riêng, nhưng đỉnh Thiên Huyền của muội vẫn được giữ lại, bảo Đinh Tiểu dẫn muội về xem đi."

Nghe như thế, ánh mắt của Vân Dao lay nhẹ.

Nàng muốn hỏi về đỉnh núi riêng của Mộ Hàn Uyên, nhưng chung quy vẫn không thốt ra được.

Đinh Tiểu ở bên cạnh lập tức ló đầu ra, thuận tiện đẩy Hà Phượng Minh đang lúng túng tiến tới ra chỗ khác: "Được! Ta dẫn sư thúc đi! Ta quen đường!"

"..."

Chuyến này trở về, Vân Dao phát hiện Đinh Tiểu nói nhiều hơn lúc trước rất nhiều, có lẽ vì bứt rứt quá lâu không nói chuyện với nàng, nên muốn tán gẫu với nàng mọi chuyện lớn nhỏ từ trên xuống dưới Càn Môn.

Một đường om sòm mãi đến chân núi đỉnh Thiên Huyền.

Ban đầu Vân Dao còn kiên nhẫn, hữu ý hoặc vô ý, nàng muốn nghe từ những người xưa này, dù chỉ là chút chuyện xưa thoáng qua của người ấy, thế cũng đủ rồi.

Nhưng không như mong muốn của nàng, Đinh Tiểu hoàn toàn không nhắc đến người ấy một chữ.

Cứ như chẳng hề quan tâm đoái hoài.

—— Nếu không phải Vân Dao nhớ lúc mình rời khỏi Càn Môn, bởi vì nàng đã đâm Mộ Hàn Uyên một kiếm trên đỉnh cao nhất, vì thế mà Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh thậm chí không hề đến tiễn nàng, thì chắc hẳn Vân Dao đã tin rằng nàng ấy không bận tâm thật.

Chẳng lẽ Mộ Cửu Thiên đã tiết lộ với bọn họ điều gì.

Nghĩ như thế, Vân Dao quay sang Đinh Tiểu, thử thăm dò: "Rốt cuộc cũng hết giận ta rồi à?"

"... Sư đệ đi theo ta dọn dẹp lần trước đề nghị đúng lắm, ta cũng cảm thấy trên núi quá trống trải, nên trồng thêm vài —— Hả?"

Đinh Tiểu đang nói hăng say quay sang nhìn nàng: "Ta giận sư thúc hả? Ta giận sư thúc cái gì?"

Thấy vẻ mặt cực kỳ vô tội của Đinh Tiểu, lần này đến lượt Vân Dao vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Lúc trước khi xuống khỏi đỉnh cao nhất, ngươi thậm chí không thèm nói với ta một lời. Nếu thấy ta từ xa, cách mười trượng đã quay đầu bỏ đi, thế mà bây giờ đã hoàn toàn hết giận rồi?"

"Đỉnh cao nhất?"

Ánh mắt của Đinh Tiểu càng thêm mờ mịt: "Ta nhớ, đỉnh cao nhất là, là địa bàn của Huyền Kiếm Tông đúng không? Nhưng nó ở tít núi Lưỡng Giới mà, ta cùng sư thúc đến đó khi nào?"

"..."

Nụ cười của Vân Dao đột nhiên cứng đờ.

Nếu nói lúc này Đinh Tiểu đang giả vờ diễn kịch, thì vẻ mặt mờ mịt của nàng ấy quá chân thật, chân thật đến mức khiến nàng hoảng hốt.

"À, ta nhớ ra rồi." Đinh Tiểu vỗ tay: "Ý của sư thúc, lần trước chúng ta cùng đến đỉnh cao nhất, xem các tiên môn công thẩm ma đầu đúng không?"

"... Ma đầu?"

Nghe Đinh Tiểu nhắc lại bằng giọng điệu thản nhiên như nhắc đến người xa lạ, Vân Dao cảm thấy tim mình càng lúc càng thắt chặt.

Nàng thả nhẹ ngữ điệu, hỏi: "Vậy ngươi có nhớ, ma đầu ấy, tên gì không?"

Vẻ mặt của Đinh Tiểu càng thêm mờ mịt, nàng ấy cố gắng nhớ lại một lúc, sau đó lắc đầu: "Ma đầu chính là ma đầu, làm gì có tên. Sư thúc, có phải lâu quá người không về, cho nên nhớ nhầm gì đó không?"

"..."

Vân Dao chôn chân tại chỗ.

Nàng khó tin siết chặt chiếc nhẫn băng ngọc lạnh buốt trên ngón tay, giọng run rẩy: "Vậy, còn Mộ Hàn Uyên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận