Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 88: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (4)

Chương 88: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (4)

Trong thức hải của Mộ Hàn Uyên, Vân Dao chỉ là một sợi thần thức, nên cho dù thần hồn đang chìm trong giấc ngủ say của Mộ Hàn Uyên gần trong gang tấc, thì nàng vẫn không thể chạm vào.

Sau vài lần nỗ lực nhưng thất bại, Vân Dao đành phải từ bỏ.

Ngồi trên mặt đất trong vùng ánh sáng trắng như tuyết không còn nhiều lắm này, nàng ôm đầu gối, hỏi tiểu kim liên cũng là hư ảnh ở bên cạnh: "Hắn như thế này... bao lâu rồi?"

Câu hỏi này dường như đã làm khó tiểu kim liên.

Nó ảo não suy nghĩ thật lâu, giơ một ngón tay, nghĩ thêm một lát, sau đó xòe hai cả hai bàn tay.

Cuối cùng vẫn không thể xác định được, tiểu kim liên ủ rũ lắc đầu.

Vân Dao vừa buồn cười vừa đau lòng: "Bây giờ con cũng không cảm nhận được thời gian ở bên ngoài đúng không?"

Tiểu kim liên lập tức gật đầu.

"Thế vùng quang ảnh đen trắng này," Vân Dao chỉ vào vùng ánh sáng trắng tinh có chu vi chưa tới mười thước xung quanh: "Trong thời gian hắn ngủ say, có phải nó đang từ từ thu nhỏ lại không?"

Tiểu kim liên lo lắng nói: "Dạ! Phụ thân, nguy hiểm!"

Lòng Vân Dao chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với tiểu kim liên: "Có phải chỉ cần vùng ánh sáng này biến mất, thần hồn của hắn sẽ hoàn toàn bị thần hồn ác ở bên ngoài nuốt chửng không?"

"Ừm!" Tiểu kim liên ra sức gật đầu. ... Quả nhiên.

U sầu tích tụ trong lòng Vân Dao, nàng quay đầu lại nhìn Mộ Hàn Uyên đang nằm bất động trên mặt đất, cứ như mất hết tất cả sinh tức. Nàng từ từ tựa cằm lên đầu gối, khẽ khàng buông tiếng thở dài:

"Mộ Hàn Uyên, có thể nói cho ta biết, ta phải làm sao mới có thể giúp ngươi không."

Người nằm trên đất vẫn im hơi lặng tiếng.

Tiểu kim liên chán nản ngồi ở một bên như sực nhớ ra điều gì đó, hai mắt mở to, hư ảnh nhào đến trước mặt Vân Dao.

"Mẫu thân, cho phụ thân xấu xa, say!"

Vân Dao giật mình, vẻ mặt sốt ruột của tiểu kim liên khiến nàng không màng đến chuyện bắt nó sửa cách xưng hô, rõ ràng nó đã nghĩ đến cách nào đó ít nhất có thể xoa dịu, cho nên mới kích động nôn nóng như thế.

"Say?" Vân Dao suy tư, cuối cùng cũng tìm được chút linh quang: "Ý con là chuyện đêm trước ta cho hắn uống Tiên Nhân Túy à?"

Tiểu kim liên cố gắng hiểu ý nàng, sau đó, từ do dự chuyển thành gật đầu chắc nịch: "Phụ thân xấu xa, say, màu đen, dừng lại, thần hồn thả lỏng, phụ thân, tỉnh!"

Nếu Vân Dao không phải đang ở dạng hồn thể, có lẽ hô hấp của nàng sẽ dồn dập vài phần.

Nàng kiềm chế để bản thân không thất thố: "Ý của con là, sau khi ta chuốc say Mộ Hàn Uyên ác ở bên ngoài, bóng tối này sẽ không áp chế và ăn mòn vùng sáng này nữa, lúc ấy thần hồn của phụ thân sẽ tỉnh lại?"

"Dạ! Dạ!" Hư ảnh của tiểu kim liên gần như muốn nhảy cẫng lên.

Vân Dao cũng lập tức hớn hở, nhưng ngay sau đó nàng lại ngập ngừng: "Nhưng cho dù ta tìm được cơ hội chuốc say hắn tiếp, nhưng chung quy không thể khiến Mộ Hàn Uyên mãi mãi say, phụ thân tỉnh lại vẫn chưa đủ, hắn cần phải phản chế."

Tiểu kim liên cũng buồn rầu nhăn mặt.

Trong lúc suy nghĩ, Vân Dao nhìn thấy cơ thể mình hình như đã nhạt hơn lúc nãy hai phần.

Nàng biết đây là dấu hiệu thần thức sắp tiêu tan.

Đây là thức hải của Mộ Hàn Uyên, nàng không thể ở lại lâu.

—— Bởi vậy không còn thời gian để do dự nữa.

Nghĩ như thế, ánh mắt Vân Dao cũng dần trở nên kiên định.

Nàng xoay người nhìn sang tiểu kim liên: "Tiểu kim liên, khi phụ thân tỉnh lại, con phải nhớ nói với phụ thân lời mẫu thân nói."

"Nói cái gì?" Tiểu kim liên mở to hai mắt nhìn nàng.

"Đừng cố gắng áp chế Chung Yên Hỏa Chủng nữa, nếu đây là con đường duy nhất để hắn sống sót, vậy thì hãy cướp lại từ tay thần hồn kia." Vân Dao khẽ nói: "Hắn từng nói, thương lân ác trảo, không đổi lòng mình. Ta tin hắn. Dù kết quả lần này ra sao, ta cũng sẽ kề vai sát cánh cùng hắn."

"..."

Trong khi tiểu kim liên đang nhíu mày cố gắng ghi nhớ, Vân Dao xoay người lại, nhìn Mộ Hàn Uyên đang ngủ trên đất tuyết.

Nàng giơ tay muốn chạm vào sườn gương mặt của hắn, nhưng lại thấy đầu ngón tay của mình đã gần như trong suốt.

Vân Dao cười khổ.

Ba giây cuối cùng cho thần hồn đọng lại trong vùng thức hải này.

Hồng y nữ tử khuỵu gối trên đất tuyết, từ từ khom người xuống.

Tóc đen xõa xuống từ bờ vai.

Nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đang nhắm của Mộ Hàn Uyên, thì thầm: "Ta sẽ chờ ngươi trở về, Hàn Uyên."

"..."

Vừa dứt lời, hư ảnh nữ tử từ từ tan biến khỏi vùng không gian đen trắng đan xen này.

Rìa vùng trắng.

Nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối,"màu trắng" vốn đang bị ăn mòn từng chút một bỗng run lên một chút.

Hệt như ảo giác, vùng ánh sáng trắng tuyết mơ hồ khuếch tán một vòng nhợt nhạt trong bóng tối mênh mông.



Vân Dao mơ màng tỉnh lại trong động phủ tối tăm.

Trước mặt là tơ mỏng rèm đỏ trùng trùng điệp điệp, che phủ hình bóng vừa quen thuộc vừa mơ hồ dưới ánh nến bên ngoài màn.

Vân Dao theo bản năng ngồi dậy.

"Leng keng."

Xiềng xích huyền thiết vang vọng lảnh lót trong sơn động.

Vân Dao giật mình, chưa kịp hoàn hồn thì thấy rèm voan mỏng trước mắt như gió chập chờn, giữa ánh nến đong đưa, huyền hắc quán bào, tóc dài trắng muốt, người nọ thoáng cái đã xuất hiện ngay trước mặt nàng.

"Sư tôn ngủ rất ngon rất sâu."

Tóc trắng xõa xuống, môi mỏng của Mộ Hàn Uyên nhếch lên như đang mỉm cười, nhưng đôi mắt đen láy lại đầy lệ khí âm trầm: "Nàng không sợ, lúc nàng ngủ say, ta đại khai sát giới ở Tiên Vực sao?"

Vân Dao mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể phát ra âm thanh, ấn đường của nàng cũng đau dữ dội.

Một Mộ Hàn Uyên đã khiến nàng tâm lực giao trụy (*).

(*) Tâm lực giao trụy (心力交瘁): Kiệt quệ cả về tinh thần và thể chất (Thành ngữ)

Thế mà bây giờ có tới tận hai người... rốt cuộc kiếp trước nàng đã tạo nghiệt gì.

Đến khi Vân Dao mở mắt ra lần nữa, nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên, người vừa rồi mới cười khẩy chất vấn nàng, lúc này đang cầm cốc trà lấy từ trên bàn dài bên cạnh.

Hắn ngồi xuống mép giường, đưa cốc trà cho Vân Dao.

Đôi mắt màu mực ấy vẫn lạnh lẽo giá buốt như thường ngày, nhưng điều này cũng không cản trở hắn nhìn thấy Vân Dao không nhận lấy cốc trà, song, hắn vẫn kiên nhẫn đưa cốc trà lên phía trước thêm một đoạn.

"..."

Cuối cùng Vân Dao không thể làm khó mình thêm nữa, nàng giơ tay nhận lấy cốc trà nhỏ, một hơi uống sạch nước trà ngòn ngọt.

Cổ họng như đang bốc lửa cuối cùng cũng dịu xuống.

Nàng chưa kịp trả lại cốc trà thì chợt nghe Mộ Hàn Uyên khẽ tặc lưỡi: "Sư tôn không sợ ta hạ độc trong trà sao?"

"Độc gì?" Vân Dao hoàn toàn không tin, nàng lắc lắc xiềng xích trên cổ tay, điềm nhiên liếc hắn: "Dù sao hiện tại ta đang bị nhốt ở đây, tôn chủ đại nhân cần gì phải làm điều thừa thãi?"

"Chưa chắc đâu."

Mộ Hàn Uyên nghiêng người sang một bên, tiện tay đặt cốc trà xuống bên ngoài giường, sau đó quay lại.

Khí cơ dưới ống tay áo của hắn lướt qua, dễ dàng áp đảo Vân Dao, người mà tiên cách đang bị tổn thương, thức hải chấn động, linh lực bị phong ấn, cả người vô lực, ngã xuống giường.

"Nói không chừng là," Hắn ác ý thì thầm bên tai nàng: "Xuân dược?"

Vân Dao: "..."

"?"

Vân Dao không ngừng dao động giữa "Không thể nào, cho dù là Mộ Hàn Uyên ác thì hắn cũng sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ như thế" và "Nhưng hắn là ma đầu giết người diệt thế không nháy mắt, không có chuyện gì mà hắn không dám làm".

Nụ cười của Mộ Hàn Uyên nhạt dần, sắc mặt uể oải, ngồi thẳng lên.

Ống tay áo phất nhẹ, che khuất nửa người nàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn chạm vào hai bên thái dương của Vân Dao.

"Ngươi làm gì thế —— Ưm..."

Tay của Mộ Hàn Uyên xoa nhẹ hai bên thái dương của nàng.

Khí cơ vừa ấm vừa lạnh tràn vào thức hải vốn đang nóng như lửa của nàng, hệt như hơi thở lành lạnh vô hình chậm rãi thấm vào, vỗ về xoa dịu. Cơn đau đang giày vò nàng dần tiêu tan theo sự xoa bóp của hắn.

Thức hải sáng trong, tâm tư cũng ổn định lại theo.

Nỗi khó chịu thể chất đã thuyên giảm, nhưng tâm trạng Vân Dao lại trở nên phức tạp hơn.

Nàng biết tiếp theo mình nên làm gì, sẽ làm gì, song, dù thế, cũng không có nghĩa rằng nàng không có lòng trắc ẩn hay không đành lòng.

Hắn đã từng là Mộ Hàn Uyên như vầng trăng sáng trong, hắn đã từng một lòng một dạ gọi nàng là sư tôn.

Nhưng chung quy hắn đã phạm quá nhiều sai lầm.

"..."

Vân Dao nhắm mắt lại.

Giấu đi nước mắt giữa hàng mi dài.

"Leng keng."

Bóng người phản chiếu bởi ánh nến trên vách đá đong đưa, tay áo phất phới giao nhau.

Xiềng xích huyền thiết trên cổ tay Vân Dao bị kéo căng, tạo ra âm thanh chói tai khi chạm vào vách đá bên cạnh giường.

"Bị ép" dựa vào lan can giường đá, Mộ Hàn Uyên từ từ ngước mắt lên, ánh mắt đảo qua bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang nắm cổ áo của mình, cuối cùng dừng lên trên khuôn mặt của hồng y nữ tử đang trở mình áp chế trên người hắn.

Chút ánh sáng nhỏ vụn thâm ý lướt qua đáy mắt của hắn.

"Sư tôn?"

Vân Dao thả lỏng khớp ngón tay, nhưng không hoàn toàn rời khỏi mà nhấc tay, nhẹ nhàng nâng cằm Mộ Hàn Uyên lên.

"Đột nhiên ta muốn uống Tiên Nhân Túy của đại sư huynh."

Tay áo đỏ rực như voan mỏng hơi phất qua, đầu ngón tay nõn nà mơn trớn lông mày, đôi mắt, sống mũi của Mộ Hàn Uyên, cuối cùng dừng lại trên môi hắn.

Hắn ngửi thấy hương thơm say lòng người trên tay áo nàng, nhưng lại không thể sánh bằng biển cả trong mắt nàng ——

"Tôn chủ đại nhân, ngài có bằng lòng say cùng ta không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận