Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc
Chương 112: Ngàn năm tương phùng như sớm tối (1)
(*) Ngàn năm tương phùng như sớm tối: trích từ《Mộc lan hoa lệnh · Thứ mã trung ngọc vận》của Tô Thức thời nhà Tống.
Dưới tiếng gọi khẽ khàng của Mộ Hàn Uyên, ưu tư tích lũy nghìn nhẫn (*) trong lòng Vân Dao lập tức sụp đổ.
(*) Nhẫn (仞): đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước.
Lý trí vỡ vụn đến tơi bời lộn xộn.
Biết rõ hắn không thể nghe thấy, không thể cảm nhận được, nhưng Vân Dao vẫn không kìm được mà nhào vào vòng tay đẫm máu tàn tạ ấy.
Giữa sông máu ác quỷ, sườn khuôn mặt như lãnh ngọc lấm tấm máu cứng đờ.
Một lúc lâu sau, cứ như không chắc chắn lắm, Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, ôm lấy khoảng không tăm tối mênh mông vô tận trước mặt.
"... Vân Dao?"
Vân Dao nắm chặt cổ tay của hắn.
"Là ta."
Dẫu rằng biết rõ hắn không nghe được cũng chẳng thể đáp lại nhưng Vân Dao vẫn thì thầm như an ủi.
Ác quỷ tham lam ngửi thấy hơi thở sinh hồn, ánh mắt thèm thuồng càng thêm dữ tợn. Xung quanh hai người, quỷ khí lượn lờ, những tàn hồn hung ác lần nữa nhào tới.
"Cút ——!!!"
Trong cơn giận dữ, kiếm quang của Vân Dao tuôn ra như một dòng thác màu bạc, trong chớp mắt, không biết bao nhiêu ác quỷ chưa kịp gào thét thì đã bị kiếm quang trắng muốt nuốt chửng gần hết.
Nến Hồn trong vắt.
Vân Dao không dám trì hoãn, nàng vung hai kiếm, quét sạch lũ ác quỷ vây quanh hai người. Tiếp đó nàng xoay người, đỡ hồn thể tàn tạ nhuốm máu của Mộ Hàn Uyên lên lưng, sau đó nhắm mắt lại, ngón tay chạm vào mi tâm.
Thần văn tiên cách lấp lánh sáng ngời.
Chốc lát sau, từ quỷ ngục Vô Gián tăm tối vô biên này, chợt bùng lên kiếm quang lạnh lẽo nghìn trượng, những nơi ánh kiếm đi qua, ác quỷ kêu gào thê lương, bóng tối dần biến mất như hừng đông xua tan đêm đen ——
Hai bóng người xé nát màn đêm tịch mịch, bay vút lên cao.
"Mộ Hàn Uyên." Vân Dao quay đầu lại, nhìn sườn khuôn mặt đang tựa trên vai nàng, hai mắt ngấn lệ nhưng ngậm ý cười: "Ta đến đưa chàng về nhà."
——
Ngày hồn Mộ Hàn Uyên về Càn Nguyên, trên trời cuồn cuộn tiếng sấm, rền vang suốt đêm.
Đặc biệt là vùng lân cận đỉnh Thiên Huyền của Càn Môn, tiếng sấm dữ dội nhất.
Đinh Tiểu mang rượu thuốc đến cùng với nhóm tiểu đệ tử đến dọn dẹp, cả đám sợ hãi run lẩy bẩy bên ngoài động phủ của Vân Dao, một mặt thò người thăm dò động tĩnh bên trong động phủ, một mặt cẩn thận ngước lên nhìn trời.
Khí băng hàn có thể đóng băng nghìn dặm Càn Môn, đêm qua, trong vòng một đêm, đã hoàn toàn tan biến ——
Đây cũng là bằng chứng cho việc Vân Dao quy tông.
Một lát sau, cửa động phủ mở ra, một bóng dáng hồng y bước ra ngoài.
"Sư thúc tổ!"
"Sư thúc tổ tới rồi..."
"Mau, ngươi né ra chỗ khác, đừng chắn đường ta."
"..."
Bên ngoài động phủ, đệ tử vẩy nước quét nhà, bày biện đình đài, trồng cỏ chăm cây, gần mười mấy người, xem như khá náo nhiệt.
Nếu là trước kia, chắc hẳn Vân Dao sẽ đuổi bọn họ về, nhưng hôm nay nàng không tâm tư nhàn hạ ấy.
Ra khỏi động phủ, nàng đi thẳng đến chỗ Đinh Tiểu đang ngồi trong góc ngửa đầu nhìn trời: "Những thứ bảo ngươi mang đến, đã đủ chưa?"
"Còn thiếu một thứ, sư tổ nói chiều sẽ đưa đến."
Đinh Tiểu vừa nói vừa rụt người vào góc.
Vân Dao nhận lấy, liếc nàng ấy một cái, vừa bất lực vừa buồn cười nói: "Ngươi trồng nấm à, trốn vào góc làm gì?"
"Không phải, sư thúc à, người không nghe thấy gì hả?" Đinh Tiểu chỉ lên trời: "Từ tối hôm qua, tiếng sấm rất quỷ dị, giống như vang lên bên ngoài bầu trời, đùng đùng ầm ầm, nhưng nghe không rõ ràng lắm, sư thúc có biết chuyện này là thế nào không?"
Sau khi Vân Dao về sơn môn, nàng thường đến các đỉnh núi chỉ dạy các đệ tử đôi chút, ban đầu các đệ tử còn e dè trước danh tiếng và bối phận của nàng, nhưng tiếp xúc vài lần, bọn họ cơ bản đều hiểu tính cách buông tuồng vô vị của nàng.
Cho nên ở trước mặt nàng, bọn họ không quá kiêng dè lễ giáo trưởng bối vãn bối.
Thế là, sau khi Đinh Tiểu mở lời, lập tức có một đệ tử đang cắt tỉa hoa cỏ ở bên cạnh nhích đến gần: "Đúng vậy sư thúc, cảnh giới của người cao thâm , người có nghe ra nguồn gốc của tiếng sấm ấy không?"
"Ta nghe các trưởng lão nói, đó là trời giận."
"Nhưng bây giờ hai cõi của giới Càn Nguyên đều thái bình mà, Ma Vực an phận lắm, sao trời lại giận thế?"
"Đúng đúng, nếu trời thật sự nổi giận, sao lại chỉ dọa dẫm chúng ta nhẹ nhàng như thế chứ?"
"..."
Nói là thỉnh giáo Vân Dao nhưng trò chuyện một hồi thì lại lạc đề.
Vân Dao cũng không có ý định kéo lại.
—— Dù sao, nói đến vấn đề này, người nên cảm thấy chột dạ nhất chính là nàng và người mà nàng giấu trong động phủ.
"Sư thúc?" Đinh Tiểu theo nàng đã lâu, khá hiểu lời nói và hành động của nàng, lúc này chỉ nhìn thần thái thì lập tức phát hiện vấn đề, nên bèn tiến đến gần: "Hôm qua ta nghe tiếng sấm ở nhiều nơi trong sơn môn, so ra thì, hình như hầu hết đều gần đỉnh Thiên Huyền của người, chẳng lẽ là..."
Đinh Tiểu im lặng, liếc chiếc túi Càn Khôn mà mình mới đưa cho Vân Dao, sau đó nhìn động phủ tối om sau lưng nàng.
Không còn người ngoài, Vân Dao cây ngay không sợ chết đứng gật đầu: "Là ta làm đấy."
"?"
Tức khắc, mày mặt của Đinh Tiểu rạng rỡ, không trốn nữa mà thẳng người lên: "Sao sư thúc không nói sớm, làm đêm qua với cả sáng nay ta sợ muốn chết."
"Biết là ta thì không sợ à?"
"Đương nhiên." Đinh Tiểu thuận miệng đáp: "Nếu là người gây họa, sấm sét giáng xuống nhất định sẽ đánh người đầu tiên."
Vân Dao: "..."
"?"
"Không, không phải ý đó." Dưới ánh mắt bất thiện chứa dao găm của Vân Dao, Đinh Tiểu lập tức sửa lời: "Ý của ta là, sư thúc lợi hại như thế, nếu sấm sét nhắm vào người, chắc chắn nó sẽ bị người xử lý dễ dàng, không thể gây ảnh hưởng đến bọn ta, đúng không ạ?"
"Yên tâm đi."
Vân Dao vừa bực mình vừa buồn cười cầm túi Càn Khôn, xoay người đi vào trong động phủ: "Nó không đánh xuống được đâu."
"Ơ? Tại sao thế?"
"Vùng đất bị trời bỏ mà, quy tắc chưa sửa, sức mạnh trời phạt không thể giáng xuống." Vân Dao giễu cợt liếc Thiên Đạo: "Phạt không được, cho nó tức chết."
"Sức mạnh trời phạt? Là gì thế, tại sao lại giáng xuống đỉnh Thiên Huyền?"
"..."
Lần này không nhận được câu trả lời, cửa động phủ trên đỉnh Thiên Huyền đóng lại trước ánh mắt thất vọng của Đinh Tiểu.
Ngoài động phủ.
Những đệ tử đang ra vẻ làm việc lập tức tụ tập lại, vây quanh Đinh Tiểu: "Sư tỷ, sư thúc tổ nói gì thế?"
"Ngài ấy thật sự mang về bảo vật lợi hại gì hả?"
"Nhìn có vẻ không giống mà."
"Ta nghe sư huynh trực đêm sơn môn đêm qua nói, sư thúc mang về một mỹ nhân tóc dài đấy."
"?"
Đinh Tiểu đang nhíu mày suy nghĩ, nghe một câu trong số đó, lập tức cau mày quay sang bọn họ: "Đừng bịa đặt linh tinh về sư thúc! Gì mà mỹ nhân? Lẽ nào sư thúc của chúng ta là loại người bị sắc đẹp mê hoặc sao?"
"..."
Vân Dao bước vào động phủ, thứ đầu tiên đập vào mắt là một chiếc quan tài thay thế vị trí của trường kỷ trước kia.
Nói chính xác hơn, là một chiếc quan tài bằng băng trong suốt và lạnh buốt, hệt như thủy tinh.
Mà lúc này trong quan tài, quả thật có một mỹ nhân tóc dài da trắng.
Nhưng hiện tại đầu của hắn hơi nghiêng sang một bên, tóc dài phủ xuống hàng mi kết sương, lạnh lẽo như băng, thoạt nhìn chẳng hề giống người sống.
Ánh mắt của Vân Dao căng thẳng.
Nàng tùy tiện đặt túi Càn Khôn xuống bàn, sau đó nhanh chóng bước đến trước quan tài, khom người, theo phản xạ muốn chạm vào cổ người nọ để kiểm tra mạch đập và hơi thở.
Nhưng đầu ngón tay mới chạm vào cổ của hắn, Vân Dao đã thấy lông mi kết sương trắng khẽ chớp, sau đó mở ra.
Đôi đồng tử đen láy tựa lưu ly tựa xuân thủy, phản chiếu toàn bộ bóng dáng của nàng.
Vân Dao khựng lại, ngón tay đặt trên cổ người nọ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong: "Chàng, chàng tỉnh rồi à? Ta, ta vừa vào thì thấy chàng không có ý thức, tưởng chàng không khỏe, cho nên mới định..."
Chưa nói hết câu.
Mộ Hàn Uyên từ tốn nâng cổ tay nàng, dụi tay nàng vào cổ mình: "Không sao, sư tôn không cần giải thích."
Có lẽ bởi vì ngủ lâu, giọng của hắn chứa chút từ tính khàn khàn, giọng điệu như băng lạnh quanh người, nhẹ nhàng sâu xa, nhưng đặc biệt cuốn hút.
Cuối câu, hắn khẽ nâng mi mắt lên, đôi mắt đen láy như giếng cổ.
"Dù sao, bất kể sư tôn muốn làm gì, đều có thể. Ta không có ý kiến."
Trái ngược với giọng nói của hắn, là độ ấm từ cổ hắn truyền đến.
Không còn lạnh lẽo tuyệt vọng nưac, khiến Vân Dao nảy sinh lòng tham luyến, nhất thời thuận theo hắn, không muốn rút tay lại.
Song lý trí vẫn về sớm hơn một chút.
Vân Dao đỏ mặt muốn rút tay lại: "Chàng không có ý kiến, nhưng ta có." Nàng ho nhẹ một tiếng, hơi lúng túng: "... Làm phiền Hàn Uyên Tôn đừng xem ta như sư tôn cầm thú nhân lúc này mà chiếm tiện nghi."
Tuy nhiên, tay nàng vừa rời khỏi lòng bàn tay hắn chưa đến nửa tấc thì đã bị hắn nắm lại.
"Sư tôn sai rồi."
"Hửm?"
Vân Dao khó hiểu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy như sao của Mộ Hàn Uyên, trong đó còn ánh lên chút sắc cười sặc sỡ.
Một lần nữa hắn áp tay nàng vào cổ hắn.
"Rõ ràng là ta chiếm tiện nghi của nàng."
Vân Dao khựng lại, cố ngăn máu dồn lên mặt.
—— Sao có người sau khi trải qua kiếp nạn của Thiên Đạo trở về, lại như thay da đổi thịt, muốn ngăn cũng chẳng ngăn được thế này chứ.
"Được rồi, đừng nháo nữa." Vân Dao khó khăn rút tay mình ra khỏi tay của Mộ Hàn Uyên: "Chàng cảm thấy thế nào? Ngũ giác đã khôi phục chưa?"
"Ừm."
"Ừm? Nhanh thế sao?" Mộ Hàn Uyên trả lời quá đỗi nhanh chóng, trái lại khiến Vân Dao không yên tâm nheo mắt lại: "Không được vì sợ ta lo lắng mà nói dối."
Mộ Hàn Uyên tỏ ra hơi lưỡng lự.
Thấy thế Vân Dao càng chắc chắn hơn, nàng tiến hai bước đến gần quan tài hơn, sau đó đe dọa: "Nếu chàng dám nói dối, thì ta sẽ —— ta sẽ..."
Mộ Hàn Uyên kiên nhẫn chờ.
Cho đến khi Vân Dao tự nghẹn lời tự bứt rứt, không thể nói gì được nữa, hắn mới nâng hàng mi được tô điểm bằng ý cười lên, đôi mắt lấp lánh như mảnh vỡ tinh tú: "Sẽ thế nào?"
Tám trăm đáp án lướt qua đầu Vân Dao.
Nhưng câu nào nàng cũng sợ quá nặng, sợ sẽ ứng nghiệm.
Đại nạn của hắn vừa qua, thần hồn vất vả lắm mới thoát khỏi nơi vô định của Tam giới, dù là bất cứ từ ngữ nặng nề nào cũng đều khiến nàng thắt lòng.
Thế là nàng nhịn một hồi, sau đó mím môi, không nói gì nữa.
Thấy thế, Mộ Hàn Uyên bật cười, cầm lòng không đậu hơi nhoài người tới, nhẹ nhàng hôn lên cằm Vân Dao, sau đó khắc chế quay về chỗ cũ.
Mộ Hàn Uyên tựa vào mép quan tài, rủ mắt, mỉm cười hài lòng.
Nụ hôn vừa rồi thật sự quá nhanh, lại thêm phản ứng sau khi làm chuyện xấu của người nào đó quá đỗi gió thoảng mây trôi cứ như đó lẽ hiển nhiên, khiến Vân Dao ngay cả một lý do để làm khó dễ cũng chẳng có.
Nàng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, gò má hơi ửng đỏ, nghiêm mặt: "Như thế cũng không được lơ là. Trước khi hoàn toàn hồi phục, chàng đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi động phủ này nửa bước."
Mộ Hàn Uyên cười nhẹ: "Sư tôn muốn nhốt ta ở đây cả đời sao?"
"Thế nào?" Vân Dao được nước lấn tới, cười mà như không cười nhìn hắn: "Nếu ta nói phải, chàng không muốn sao?"
"Nếu sư tôn không sợ những lời đàm tiếu trong tông môn..." Giọng của Mộ Hàn Uyên khàn khàn, hắn khẽ cười: "Ta cam tâm tình nguyện."
"Đàm tiếu?"
Vân Dao nhớ tới đôi lời mà nàng nghe được sau khi đóng động phủ, nên bèn nói đùa: "À, nói ta nuôi dưỡng mỹ nhân sao? Chàng không sợ người ta nghĩ chàng là mỹ nhân lấy sắc hầu người, yếu đuối dễ bị ức hiếp, ta cần gì phải sợ?"
Mộ Hàn Uyên ngừng cười, chỉ nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm.
Vân Dao khẽ chớp mắt, đang lưỡng lự nghĩ liệu có phải những lời đồn đại ấy khiến hắn khó chịu hay không.
Đột nhiên, nàng nghe Mộ Hàn Uyên bật cười rồi nói: "Vậy ta sẽ xem như sư tôn đã đồng ý với ta."
Vân Dao tạm thời bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc, mơ mơ màng màng đáp: "Ừm... Hả?"
"Trên đỉnh Thiên Huyền này, vị trí yếu đuối dễ bị ức hiếp, lấy sắc hầu người, chỉ có thể dành cho ta." Mộ Hàn Uyên nghiêng người, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao giấu trong tơ lụa mềm mại, hắn nhẹ nhàng từ tốn nhưng tràn đầy dục vọng kéo nàng về hướng mình: "... Sư tôn không được cho phép người khác."
"——"
Vân Dao gần như không kháng cự nổi.
May mà ngay lúc mấu chốt, quan tài băng thay nàng chống chọi ——
Khối ngọc giác treo trên áo nàng vô tình mắc vào góc quan tài băng.
Hai người cùng cúi đầu.
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên hơi lành lạnh: "?"
Vân Dao: "... Phụt."
Thế là ánh mắt của Mộ Hàn Uyên lại chuyển sang Vân Dao.
Vân Dao cười rồi lùi lại: "Chàng xem đi, ngay cả quan tài cũng không nhìn nổi —— Muốn làm chuyện xấu thì chờ chàng khỏe hẳn, không cần ngủ trong quan tài nữa, rồi hẵng tính."
"..."
Hiếm khi trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên xuất hiện chút nét suy sụp, như thế càng khiến Vân Dao cười không ngớt.
Nhưng chính sự quan trọng hơn.
Vân Dao đứng dậy, đi lấy túi Càn Khôn chứa các loại linh vật mà nàng nhờ Mộ Cửu Thiên sắp xếp đưa tới, tất cả đều dùng để giúp Mộ Hàn Uyên điều dưỡng căn cơ.
Giờ đây sức mạnh Chung Yên không còn, tu vi của hắn gần như phải tu lại từ đầu.
May mà linh mạch linh phủ của hắn như sông ngòi đã thành, bao la như biển trời, phần còn lại, chỉ cần năm tháng bơm vào dòng nước mới.
Vân Dao vừa loay hoay sắp xếp vừa sực nhớ ra điều gì đó.
Nàng dựa vào bàn, nhìn Mộ Hàn Uyên: "Lúc ở giới U Minh, hồn chàng chưa trở về cơ thể, năm giác quan mất hết, sao có thể nhận ra ta?"
Mộ Hàn Uyên đang điều tức trong quan tài băng làm từ Thiên Hàn Huyền Ngọc, nghe nàng hỏi hắn trả lời mà không cần suy nghĩ gì: "Bởi vì đó là sư tôn."
"Hả?"
"Lúc ở Ma Vực, khi sư tôn thử nghiệm Toàn Dung đan với ta, ta đã nói rồi mà, xem ra sư tôn đã quên rồi."
Mộ Hàn Uyên mở mắt ra, điềm nhiên nhìn nàng.
"Cho dù mất sạch ngũ giác, chỉ cần sư tôn xuất hiện, ta nhất định sẽ nhận ra."
"..."
Vân Dao sa vào đáy mắt của Mộ Hàn Uyên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhảy qua tim mình, thình thịch, nặng trĩu.
Chắc là một con thỏ.
Còn lén lút đá nhẹ một cái vào tim nàng.
Vân Dao giấu đi khuôn mặt đỏ bừng, giả vờ không có chuyện gì mà quay mặt sang một bên: "Ừm." Linh thảo lá cây vô tội bị nàng ngắt mất hai chiếc, trong sự tĩnh lặng, nàng khẽ nói: "Lần này nhớ rồi... sau này sẽ không quên nữa."
"Chỉ cần chàng không đột nhiên biến mất, ta sẽ nhớ tất cả."
"..."
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên thoáng dao động.
Động phủ im ắng một lúc lâu.
Vân Dao cảm thấy kỳ lạ, chợt nghe thấy sau lưng vang lên tiếng sột soạt do áo bào ma sát với mặt đất.
Nàng ngỡ ngàng quay đầu lại: "Mộ Hàn Uyên... ?"
Ánh nến trong động phủ khiến cái bóng gầy gò của người nọ đổ xuống người nàng.
Tóc dài trắng muốt như thác nước đổ xuống trước mặt nàng.
Mộ Hàn Uyên khuỵu gối xuống trước chiếc nệm êm mà nàng đang ngồi, sau đó cúi người ôm lấy nàng.
Tóc đen và tóc trắng dây dưa quấn quýt.
Chúng bị hơi ướt át bởi hơi nước, cho đến khi đôi môi của Vân Dao bị hàng mi ướt đẫm của người nọ cọ vào, hắn cúi người hôn lên cổ nàng, cảm nhận nhịp đập của mạch máu.
"Sư tôn." Hắn nhẹ nhàng gọi, tặng cho nàng sự an ủi dịu dàng nhất: "Vân Dao."
"Ta về rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận