Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 87: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (3)

Chương 87: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (3)

Hình bóng trước mặt cúi xuống, Vân Dao lập tức bị người nọ ôm eo "xách" lên.

Vân Dao: "..."

Có trời mới biết đối với tu giả đã vào Độ Kiếp cảnh mà nói, bị người ta "xách" lên như con gà con là chuyện nhục nhã đến mức nào.

Vân Dao vẫn chưa từ bỏ ý định điều động linh lực, nhưng ngoại trừ chút linh lực mơ hồ mà nàng cảm nhận được lúc vừa tỉnh lại, còn lại đều không đáp lại nàng, cứ như đá ném xuống biển rộng.

Nếu là lúc khác, thức hải của nàng không bị tổn thương, sức mạnh thần hồn của nàng có thể dễ dàng xóa được phù văn chú ấn trên xích Tỏa Hồn này. Nhưng hiện tại tiên cách đang bị tổn thương nặng, nếu tùy ý sử dụng sức mạnh thần hồn, e là tiên cách sẽ vỡ nát.

Trong khi Vân Dao đang phiền muộn vì chuyện này, Mộ Hàn Uyên đã đặt ngọn nến xuống, cười mà như không cười rủ mắt nhìn nàng: "Sư tôn có hiểu tình cảnh của mình không?"

"..."

Vân Dao đau tim, rõ ràng vì Mộ Hàn Uyên biết rõ chuyện này cho nên mới yên tâm dùng xích Tỏa Hồn nhốt nàng trong sơn động tối om này.

Nhưng mà, một nơi như ở dưới lòng đất, sâu không thấy đáy...

Nàng nhớ rõ, phía bắc vực Đoạn Thiên, trong cương vực thuộc quyền quản lý của chủ thành Chu Tước đều có địa thế bằng phẳng, nhưng nơi này rõ ràng là một ngọn núi sâu.

"Đây là đâu?" Vân Dao bất an phóng thích một sợi thần thức: "Chúng ta không ở gần thành Chu Tước sao?"

"Sư tôn không biết à? Đây đương nhiên là nơi mà sư tôn luôn muốn tới."

Mộ Hàn Uyên xuôi tay, đầu ngón tay như vô tình lướt qua xiềng xích đang xích lấy cổ tay của Vân Dao.

Trong động phủ bắt đầu vang vọng tiếng kim loại va chạm "leng keng... leng keng...", Hắn khẽ bật cười sung sướng: "À, ta quên mất, bây giờ sư tôn mới là mèo bệnh để mặc người ta bắt nạt, không thể tra xét tình hình ngoài núi."

Vân Dao: "."

Đuôi mắt của Mộ Hàn Uyên nhướng lên, trông thấy ánh mắt uy hiếp lạnh lẽo của nữ tử trên giường.

Dáng vẻ hung dữ cứ như muốn nói "Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta sẽ cắn chết ngươi".

Xưa nay nàng luôn như vậy.

Nghĩ như thế, ý cười trên đôi môi mỏng của Mộ Hàn Uyên dần lan ra đáy mắt, hắn giơ tay, vừa khinh mạn vừa tình sắc vuốt ve vành tai của Vân Dao: "Nơi này là địa điểm trước của điện Ma Tôn, vực Thiên Vẫn."

"... !"

Sắc mặt Vân Dao đột nhiên biến đổi.

Nàng thậm chí không rảnh bận tâm đến hành vi đại nghịch bất đạo của Mộ Hàn Uyên, mà lạnh giọng hỏi: "Đến vực Thiên Vẫn, ngươi định làm gì?"

Mộ Hàn Uyên cụp mắt xuống, nhìn nàng như say mê: "Chẳng phải sư tôn đã đoán được rồi sao?"

"Ngươi muốn khởi động lại điện Ma Tôn sao? Ngươi biết rõ hành động này sẽ khiến tiên minh Tiên Vực chú ý, sẽ khơi dậy đại chiến hai cõi Tiên Ma," Vân Dao nghiến răng, hất tay của Mộ Hàn Uyên ra: "Rốt cuộc ngươi muốn giết vị Thần quân nào, thế mà cứ nhất quyết muốn khiến sinh linh đồ thán như thế?!"

"... Ồ, hóa ra chuyện này mà sư tôn cũng thăm dò được, thảo nào tiên cách bị tổn thương nghiêm trọng như vậy."

Mộ Hàn Uyên không quan tâm lắm đến chuyện vừa bị Vân Dao hất tay ra, nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.

"Mộ, Hàn, Uyên!"

Một giọng nữ trong trẻo khó kìm nén tức giận vang lên trong động phủ.

Mộ Hàn Uyên khựng lại hai giây, chợt mỉm cười, hắn nhấc mí mắt lên: "So với cái tên này, đôi khi ta cảm thấy nàng nên gọi ta là Chung Yên."

"..."

Vân Dao sững người, chậm chạp lùi bước, ngồi xuống giường đá.

Nàng ôm đầu gối, nhìn Mộ Hàn Uyên, sự quyết tuyệt dù chết trăm lần cũng không hối hận trong mắt hắn khiến nàng hiểu sâu sắc —— Cả Vãng Sinh Luân mà hắn cũng dám dùng bừa, hành vi nghịch thiên như xoay chuyển thời không trật tự của cả giới Càn Nguyên mà hắn cũng dám làm, hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Muốn ngăn cản hắn, một mình nàng không đủ, đại hòa thượng giữ tháp Luân Hồi cũng không đủ, còn cần thêm một người nữa.

Là "chính hắn", người đang bị hắn giấu sâu trong thức hải.

Vân Dao cụp mắt xuống, nàng nghe thấy giọng mình vừa nặng trĩu vừa chua chát: "Khác biệt lớn nhất giữa ngươi và hắn, chính là hắn sẽ không bao giờ để mặc cho số mệnh thao túng bản thân."

"..."

Mộ Hàn Uyên đứng im không nhúc nhích.

Hắn dường như không có phản ứng gì với lời nói của Vân Dao, chỉ có nửa bên khuôn mặt ẩn trong bóng tối, ma văn dưới đuôi mắt của người nọ hơi co rút, chứng tỏ hắn đang kìm nén sự dữ tợn của mình.

"Đó là bởi vì hắn chưa từng trải qua tương lai sau này, cũng chưa từng trải qua những điều mà ta từng trải qua ở Tiên giới... Nếu hắn đã trải qua, hắn sẽ hiểu."

Giọng của Mộ Hàn Uyên đột nhiên trầm xuống sau đó bất thình lình cất cao, như cơn giận vọt thẳng lên trời xanh: "Ta và hắn không còn lựa chọn nào khác nữa!!"

"Hắn sẽ không," Vân Dao quay đầu lại nhìn hắn: "Sự cố chấp của ngươi khiến ngươi không nhìn thấy con đường nào khác ngoài giết chóc và hủy diệt, nhưng hắn khác với ngươi. Ta tin chắc, nếu là hắn, cho dù phải đối mặt với hoàn cảnh giống như ngươi, hắn nhất định sẽ tìm được con đường khác."

"... Thật không."

Giọng của Mộ Hàn Uyên trầm xuống.

Song, hoàn toàn trái ngược với dự đoán của Vân Dao, những lời nàng vừa nói chẳng những không khơi dậy cơn tức giận hắn, mà trái lại còn khiến hắn khẽ bật cười.

Nụ cười ấy khiến sự bất an trong lòng Vân Dao tăng vọt: "Ngươi cười cái gì?"

"Không có gì, chỉ là tiếc thay sư tôn." Mộ Hàn Uyên khuỵu gối xuống giường đá, nghiêng người về phía Vân Dao, hắn nắm lấy sợi xích đang khóa cổ tay nàng, từ tốn, không cho phép cự tuyệt, kéo nàng về phía mình: "... Thật đáng tiếc, chỉ vài ngày nữa thôi, thần hồn của đồ đệ ngoan hiền mà nàng thích nhất kia, sẽ hoàn toàn bị ta chiếm đoạt."

"——"

Đồng tử của Vân Dao co mạnh lại, thậm chí quên tránh né.

Một lúc lâu sau, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, run rẩy hỏi: "Ngươi vừa nói... có ý gì?"

Mộ Hàn Uyên vén lọn tóc đen đang rủ trên vai nàng, quấn nó vào ngón giữa trắng lạnh của mình, sau đó hôn từ đuôi tóc lên trên.

"Thần khí Vãng Sinh Luân chưởng quản nhân quả, hiện tại đang ở dưới vực Thiên Vẫn, sư tôn thông tuệ, chắc chắn nàng đoán được rồi mà?"

"Nhưng nàng đoán sai một điều —— Chính là điện Ma Tôn, nó làm sao xứng để ta tốn trăm phương ngàn kế như thế? Chỉ là tiện tay mà thôi. Mong muốn thật sự của ta, chính là sau khi tế luyện mười vạn sinh mệnh hồn hỏa, Chung Yên Hỏa Chủng khôi phục đỉnh phong."

"Chẳng mấy chốc, không ai trong giới Càn Nguyên này có thể ngăn cản ta giải phong ấn cho Vãng Sinh Luân, đến khi ta trọng chưởng Vãng Sinh Luân, dùng thần hồn của hắn thay ta chấm dứt nhân quả, ta sẽ có thể hoàn toàn đoạt xá được thể xác này, hoàn toàn thay thế hắn!"

"Đến lúc đó, Mộ Hàn Uyên của kiếp này không còn tồn tại nữa, quá khứ tương lai cuối cùng, tất cả đều là ta —— Như thế sẽ hoàn thành một vòng thời gian khép kín."

"Sau khi diệt sạch giới Càn Nguyên, ta sẽ đưa sư tôn về Tiên giới, cùng hưởng thịnh thế!"

"..."

Nghe đến đây, trái tim Vân Dao run rẩy: "Đây là dự định của ngươi khi vừa bắt đầu quay lại kiếp này sao? Hắn luôn là tế phẩm mà ngươi chuẩn bị cho Vãng Sinh Luân để chấm dứt nhân quả, đúng không?"

"Phải thì sao?"

Mộ Hàn Uyên khẽ bật cười, hắn nhẹ nhàng vuốt ve sườn khuôn mặt của nàng, nắm cằm của nàng, ép nàng ngẩng mặt lên ——

"Sao thế, sư tôn lại đau lòng cho hắn à?"

Lần này Vân Dao không hề giãy giụa, mà chỉ men theo tay hắn, buồn bã sâu sắc nhìn vào bóng tối không đáy trong đôi mắt của Mộ Hàn Uyên: "Mộ Hàn Uyên."

Nụ cười của Mộ Hàn Uyên trở nên lạnh lẽo, hắn biết người nàng gọi lúc này là người kia chứ không phải hắn. Nàng sẽ chẳng bao giờ dành cho hắn ánh mắt và giọng điệu dịu dàng trìu mến thiết tha như thế.

Nhưng hắn vẫn cười: "Vô ích thôi. Đồ đệ ngoan của nàng đã chìm sâu trong bóng tối rồi. Đều do nàng dạy hắn đấy, nàng bảo hắn đừng đụng vào Chung Yên Hỏa Chủng mà, nàng quên rồi sao? Cố gắng áp chế Chung Yên Hỏa Chủng sau khi tế luyện mười vạn hồn hỏa sinh mệnh, ngủ say là nhẹ lắm rồi!"

"..."

Nghe như thế, sắc mặt của Vân Dao hơi tái nhợt: "Chỉ vì câu nói kia của ta, cho nên hắn rơi vào trạng thái ngủ say như bây giờ?"

"Đúng vậy, cho nên ta phải cảm ơn sư tôn, nếu không nhờ nàng, sao ta có thể dễ dàng áp chế hắn như thế?"

"..."

Sắc mặt Vân Dao trắng bệch.

Nàng nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy thức hải vốn đang mông lung càng trở nên hỗn loạn hơn, tiên cách trên mi tâm bỏng rát, gần như muốn nứt.

Mộ Hàn Uyên vốn đang sung sướng đột nhiên biến sắc: "Vân Dao? Vân Dao!"

Thấy thần hồn của nữ tử trước mặt không ổn định, tiên cách bất ổn, giống như biểu hiện tẩu hỏa nhập ma, Mộ Hàn Uyên không màng tất cả, vội vàng ôm nàng vào lòng, sức mạnh của Chung Yên Hỏa Chủng dọc theo kinh mạch của nàng, tức tốc chui vào thức hải của nàng ——

'Ầm. '

Linh phủ đang lung lay bị một lực lượng xa lạ hung hãn xâm nhập, nặng nề ấn xuống, chấn động khó an cuối cùng cũng biến mất.

Ý thức của Vân Dao lần nữa ngã vào bóng tối sâu thẳm.

——

'Mẫu thân. '

'Mẫu thân?'

'Mẫu thân... '

Sâu trong bóng tối thăm thẳm, Vân Dao mơ hồ nghe được một giọng nói trẻ con quen thuộc.

Vân Dao sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng khi giọng nói kia kề bên tai nàng lần nữa, nàng chợt mở mắt ra: 'Tiểu kim liên?'

Vừa mở mắt ngồi dậy, Vân Dao lập tức sững sờ.

Theo phản xạ, nàng quan sát xung quanh —— Nàng đang đứng trong một vùng tối tăm hỗn độn, không thấy điểm đầu cũng chẳng thấy điểm cuối.

'Mẫu thân, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. '

Một dải ánh sáng màu vàng nhạt quấn quanh người Vân Dao, ánh mắt của Vân Dao vô thức đi theo nó, cuối cùng nó dừng lại bên cạnh nàng, chậm rãi ngưng tụ thành hư ảnh của tiểu kim liên.

"—— Con còn sống sao?"

Thấy cái đầu nhẵn nhụi quen thuộc của tiểu kim liên, Vân Dao gần như vui mừng khôn xiết tiến tới ôm nó, nhưng bàn tay lại xuyên qua hư ảnh của tiểu kim liên.

Vân Dao sửng sốt, cúi đầu nhìn tiểu kim liên đang ngưng tụ lại lần nữa, sau đó nhìn hai tay mình.

Không chỉ tiểu kim liên, mà cả nàng cũng như thế —— Chỉ là hư ảnh trong vùng không gian tối tăm này.

"Nơi này là đây?" Nhận ra sự kỳ lạ, Vân Dao hơi biến sắc: "Chẳng lẽ là, giới U Minh?"

—— Chẳng lẽ nàng bị tên nghịch đồ Mộ Hàn Uyên ác kia chọc tức đến tắt thở rồi sao?

"U, Minh?"

Tiểu kim liên ngơ ngác lặp lại, dường như không hiểu ý nghĩa của cụm từ này, sau khi nhíu mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không hiểu được, nó quyết định từ bỏ.

"Nơi này là, phụ thân, tận cùng thức hải."

"?"

Nghe thế, Vân Dao sửng sốt.

Nàng nhớ lại chuyện trước khi mình hôn mê, sau khi sức mạnh Chung Yên xuyên vào lồng ngực nàng, hình bóng của tiểu kim liên cùng xuất hiện, chắc hẳn khi đó nó đã làm gì đó.

Suy tư chốc lát, cuối cùng Vân Dao cùng định thần lại: "Có phải con đưa một tia thần thức của ta vào sâu trong thức hải của Mộ Hàn Uyên không?"

"Dạ!" Tiểu kim liên gật đầu, sau đó khua tay múa chân: "Phụ thân đang ngủ. Tiểu kim liên, gọi, không tỉnh."

—— Hiện tại đang ngủ say trong thức hải, chỉ có thể là thần hồn của Mộ Hàn Uyên của kiếp này.

Chỉ cần có thể đánh thức hắn, như vậy thần hồn ác sẽ không thể đoạt xá, giải trừ nguy cơ giới Càn Nguyên bị tiêu diệt!

Vân Dao vội vàng đứng lên: "Mau, tiểu kim liên, mau dẫn ta đi tìm phụ thân."

Tiểu kim liên chớp chớp mắt, vui vẻ đáp: "Vâng, mẫu thân!"

"..."

Vân Dao hoàn toàn không nhận ra mình đã chấp nhận xưng hô này, nàng nóng lòng đi theo tiểu kim liên, đi sâu vào bóng tối vô biên vô hạn không rõ phương hướng.

Chẳng rõ đã qua bao lâu, nhưng đã đi rất xa.

Cuối cùng Vân Dao cũng nhìn thấy ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

So với bóng tối như nuốt chửng cả trời đất này, nó chỉ là một góc nho nhỏ tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết dịu dàng.

Mà bên trên góc nhỏ ấy, Mộ Hàn Uyên tóc đen như suối đang nhắm mắt, an tường ngủ say, như đang vĩnh biệt trần thế trên tuyết trắng.

Chua xót khổ sở và đau lòng lập tức bao trùm Vân Dao.

Vành mắt nàng đỏ bừng, lảo đảo chạy nhanh về phía vùng sáng nho nhỏ duy nhất kia:

"Mộ Hàn Uyên!"

"..."

Trong hư không tối tăm vô tận.

Như ngủ say suốt vạn năm, hàng mi dài của người nọ khẽ run lên, như cánh bướm xòe ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận