Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc
Chương 31: Muôn trùng núi sông ngỡ không lối (1)
(*) Muôn trùng núi sông ngỡ không lối, liễu rậm hoa tươi lại có làng: trích từ 《Du Sơn Tây thôn》 của Lục Du thời nhà Tống.
Hành cung do Phù Ngọc Cung mang đến có tổng cộng mười ba tầng. Tầng thứ mười ba nằm ngay vị trí trung tâm, tên là Lăng Tiêu Các.
Đây cũng chính là tẩm các mà tiên minh sắp xếp cho Mộ Hàn Uyên.
Tuy nhiên, so với sự thanh nhã và vắng vẻ ngày xưa, hiện tại bên ngoài Lăng Tiêu Các, trên hành lang đều là âm thanh ồn ào.
"Hà sư đệ, bọn ta chỉ phụng lệnh của cung chủ Phù Ngọc Cung đến thăm Hàn Uyên Tôn, tại sao ngươi cứ ngăn cản bọn ta?"
"Vị này chính là đệ tử thứ năm của y thánh cốc Cửu Tư đấy, mau tránh ra đi!"
"Hà sư đệ, mệnh lệnh của Lư trưởng lão mà đệ cũng không nghe theo sao?"
"An nguy của Hàn Uyên Tôn liên quan đến Càn Môn thậm chí là cả tiên minh —— Hà sư đệ! Ngươi ngăn cản như vậy, vạn nhất trì hoãn vết thương của Hàn Uyên Tôn, ngươi có gánh nổi hậu quả không?"
"Hà Phượng Minh!"
Bên ngoài Lăng Tiêu Các, khoảng sân to như vậy lại hệt như phiên chợ phàm tục, tất cả đệ tử tiên môn hối hả đến, nhưng tất cả đều bị chặn lại ở bên ngoài môn đình.
Những đệ tử Càn Môn nghe nói Hàn Uyên Tôn bị thương nên chạy đến cũng chẳng ít.
Những tiên môn còn lại cũng chẳng hiếm lạ gì, hôm nay, tứ đại tiên môn của Tiên Vực, ngoại trừ Phạn Thiên Tự, thì đều có mặt, ngoài ra còn có các tiểu tiên môn lúc trước đến núi Tàng Long tham gia náo nhiệt, hiện tại đều cùng nhau đến —— Tất cả đạo phục muôn màu muôn vẻ, hỗn tạp tại một chỗ, giống hoa và bướm lộn xộn khiến người ta hoa mắt.
Âm thanh thậm chí càng ồn ào hơn.
Trước môn đình, Hà Phượng Minh đang ngăn cản phía trước cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thanh trường kiếm lấy từ núi Tàng Long giắc bên hông rút ra khỏi vỏ, chỉ xuống khoảng sân bạch ngọc hoa văn hoa cỏ, đuôi kiếm mang theo hào quang rực rỡ quét qua, để lại một khe rãnh dài rộng chừng một tấc.
"Bước qua ranh giới này, đừng trách kiếm của Hà mỗ không có mắt!"
"..."
Một tiếng quát khiến mọi người trong sân khựng lại.
Sắc mặt của các đệ tử tiên môn khẽ biến, ngay cả đệ tử Càn Môn cũng kinh ngạc nhìn Hà Phượng Minh, như thể đang đoán xem liệu có phải hắn ta uống nhầm thuốc hay không.
Trong lúc hai bên đang giằng co, một bóng dáng xinh đẹp mặc váy dài tơ lụa đi tới từ sương lầu của Lăng Tiêu Các, băng qua hành lang, mau chóng đến trước môn đình.
"Kiến Tuyết sư tỷ!"
Đứng sau lưng Hà Phượng Minh, Đinh Tiểu vội vàng lên tiếng, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn sang.
Trần Kiến Tuyết là con gái duy nhất của chưởng môn Càn Môn, lại còn là quán quân của Tiên Môn Đại Bỉ đợt trước, trời sinh linh thể, dung mạo xinh đẹp, nên được khá nhiều đệ tử tiên môn ngưỡng mộ.
Lúc này thấy nàng bước tới, mọi người đều cầm kiếm cúi chào.
"Trần đạo hữu."
"Trần sư tỷ..."
Trần Kiến Tuyết cũng chào lại mọi người, sau đó nhìn sang Hà Phượng Minh, nhẹ giọng hỏi: "Hà sư đệ, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"
Hà Phượng Minh nhíu mày, nhìn tất cả đệ tử tiên môn đăng bị ngăn cách trước môn đình: "Sư tỷ, đêm qua sau khi trở về từ núi Tàng Long, Vân sư thúc đã ở trong các chữa thương cho Hàn Uyên Tôn. Trước khi bế các ngài ấy từng nói, khi chưa có sự cho phép của ngài ấy, không ai được phép bước vào các."
Hà Phượng Minh nói xong, bên dưới bậc thang lập tức vang lên tiếng dị nghị nho nhỏ.
Trong đó có người đục nước béo cò, cười khẩy nói: "Vị Vân sư thúc đó là ai, bên trong hành cung của Phù Ngọc Cung, trước tẩm các của Hàn Uyên Tôn, vậy mà phải được cô ta cho phép mới được vào à? Ngông cuồng như thế, ta thấy cô ta hoàn toàn chẳng xem tứ đại tiên môn ra gì."
"Đạo hữu, e rằng mấy ngày nay ngươi không biết một giai thoại ít người biết của Tiên Vực nhỉ? Vị Vân sư thúc này, chính là một nhân vật lợi hại mới xuất hiện của Càn Môn đấy —— Trần chưởng môn thay mặt sư thúc Vân Dao nhận cô ta làm đồ đệ, lại còn theo họ của Vân Dao chân nhân, tên là Vân Yêu Cửu, chính là sư muội đồng môn của Hàn Uyên Tôn đấy."
"Ồ, Vân Dao chân nhân bế quan ba trăm năm, liệu có biết mình mới có thêm một đồ đệ lợi hại không?"
"Tuổi còn trẻ mà hành động như thế, chỉ sợ ảnh hưởng đến tên tuổi lừng lẫy của đệ nhất nhân Tiên Vực..."
Nghe vậy Trần Kiến Tuyết khẽ cau mày, quay người nhìn sang bọn Hà Phượng Minh thì thấy ánh mắt của bọn họ đều khá kỳ lạ —— Nhất là Đinh Tiểu ranh ma quỷ quái nhất, dáng vẻ như muốn cười nhưng lại phải ráng kìm lại.
Cảm thấy nghi ngờ, nhưng lúc này không tiện hỏi, cho nên Trần Kiến Tuyết chỉ đành dằn lòng xuống, quay sang hai người vừa mới lên tiếng: "Hai vị đạo hữu, chuyện chưởng môn thay tiểu sư thúc tổ nhận đệ tử là chuyện riêng của Càn Môn ta, bất kể là tình hay lễ, mong hai vị ăn nói cẩn thận."
Nàng dừng lại một chút: "Về phần thương thế của Hàn Uyên Tôn, nếu Vân sư muội... nếu Vân sư thúc đã lên tiếng, chúng ta là tiểu bối, đương nhiên phải tôn trọng và đặt lời nói của sư trưởng lên hàng đầu, xin các vị hãy trở về."
"..."
Bất kể là trong tông môn hay ngoài tông môn, Trần Kiến Tuyết là con gái của chưởng môn, thượng giới khôi thủ, nên đương nhiên lời nói lẫn thân phận đều khác hẳn Hà Phượng Minh.
Nàng nói như vậy, mặc kệ mọi người có tình nguyện hay không thì đều phải cho Càn Môn thể diện.
Chỉ là khi cả nhóm người vừa quay người, vẫn chưa bước bước nào thì bất thình lình nghe thấy một giọng nói uy nghiêm vang lên trong sân.
"Ồ, tôn trọng lời nói của sư trưởng? Vậy lời của trưởng lão Càn Môn, có tính hay không đây?"
"..."
Giẫm lên trên nền bạch ngọc, Hà Phượng Minh vẫn luôn ương ngạnh chợt biến sắc: "... Sư phụ."
Nghe vậy, Trần Kiến Tuyết nhíu mày.
Nàng nhìn xuống bậc thang, theo lời chào "Lư trưởng lão" của mọi người trước sân, đám đông tự động dạt ra hai bên ——
Lư Trường An dẫn đầu, một đám đệ tử Càn Môn theo sau, long hành hổ bộ (*) không giận tự uy bước về phía các chính của Lăng Tiêu Các.
(*) Miêu tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương, bậc tướng lĩnh.
Lư Trường An dừng bước, nhướng mày trừng mắt nhìn Hà Phượng Minh đang cứng đờ ở giữa.
Ông ta hạ giọng: "Đồ không biết bẽ mặt, ngay cả tam sư huynh mà ngươi cũng dám cản, còn không mau cút xuống đây?"
"..."
Bàn tay cầm kiếm của Hà Phượng Minh siết chặt, ngập ngừng một chút, sau đó cúi đầu xuống.
Rõ ràng Lư Trường An không ngờ rằng đệ tử mà mình cưng chiều nhất lại có phản ứng như vậy, ông ta sửng sốt, sau đó sắc mặt tái nhợt: "Hà phượng Minh."
Trong sân vang lên tiếng xì xào nho nhỏ.
Mối quan hệ thầy trò, lại còn trưởng lão cốt cán tay nắm thực quyền của Càn Môn, chuyện náo nhiệt như vậy, giới tu chân không thường có đâu.
Trong lúc nhất thời, những người định bỏ đi lập tức từ bỏ ý định, tất cả tụ tập quanh sân, vểnh tai lên nghe ngóng.
"Thập tam sư đệ, đệ còn chần chờ gì nữa thế?" Sau lưng Lư Trường An, ngũ đệ tử của ông ta cuống quýt tiến lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư phụ gọi đệ đấy, mau qua đây!"
"..."
Ánh mắt phức tạp của Hà Phượng Minh nhìn chuôi kiếm mình đang cầm, không rõ nhớ đến điều gì, bàn tay cầm kiếm chậm rãi ổn định lại.
"Xin lỗi, sư phụ, Vân sư thúc đã ra lệnh trước, đệ tử không thể cho qua."
"Nghịch đồ, ngươi có biết mình đang nói gì không! Ngươi điên rồi có phải không!?" Ngoài ngạc nhiên, Lư Trường An tức đến mức mặt đỏ bừng.
—— Ông ta phái Hạ Phượng Minh đến, rõ ràng là để gây cản trở cho đám đệ tử phe Trần Thanh Mộc! Ai ngờ cuối cùng lại cản trở chính ông ta!?
Thấy Lư Trưởng An thẹn quá hóa giận, linh khí quanh người dâng trào, dường như muốn động thủ.
Trần Kiến Tuyết nhíu mày, lập tức giẫm mạnh xuống thềm bạch ngọc: "Lư trưởng lão."
"Sư phụ..."
Các đệ tử sau lưng cũng kêu lên.
Lư Trường An hoàn hồn, trừng mắt nhìn tên đồ đệ bất tài của mình, sau đó lạnh mặt dừng lại, hừ lạnh: "Thế nào, ngươi cũng muốn bắt chước nó ngỗ nghịch trưởng bối à?"
"Kiến Tuyết không dám, chỉ là có một chuyện, dường như Lư trưởng lão nói sai rồi."
"Hửm?" Lư Trường An liếc nàng.
Trần Kiến Tuyết hơi cúi đầu, kìm nén tiếng ho nhẹ: "Vân sư thúc ghi danh là học trò của tiểu sư thúc tổ, tức là đệ tử đời thứ hai của Càn Môn, còn trưởng lão, nếu đệ tử nhớ không lầm, năm đó ngài vào đỉnh Tê Nguyên, đảm nhiệm truyền thừa đệ tử đời thứ ba, so với Vân sư thúc... thấp hơn một thế hệ?"
"Thế thì sao?"
"Nếu đã thế, lúc nãy Lư trưởng lão nói 'tôn trọng lời nói của sư trưởng', trước tiên chẳng phải ngài nên nghe theo an bài của Vân sư thúc sao?"
"Ngươi ——"
Lư Trường An không nói nên lời, giận đến tím tái mặt mày.
Tuy nhiên, dù đưa chuyện này ra cho tiên minh phân xử, thì bối phận là chuyện ván đã đóng thuyền, hễ không muốn mang danh khi sư diệt tổ, bôi nhọ thanh danh của tông môn, thì ông ta không thể phủ nhận lời nói của Trần Kiến Tuyết.
"Được, được lắm! Chờ Hàn Uyên Tôn tỉnh lại, Vân sư thúc của các ngươi ra khỏi các, ta sẽ đích thân đến thăm hỏi cô ta!"
Buông lời cay nghiệt, Lư Trường An tức giận xoay người bỏ đi.
Trước khi đi vẫn không quên lườm nghịch đồ, sau đó mới phất tay áo, bỏ đi.
Ngay cả Lư Trường An cũng "gãy kích", có thể thấy hôm nay thủ vệ Hà Phượng Minh tuyệt đối không nhượng bộ, các đệ tử tiên môn còn lại không trì hoãn nữa, lần lượt quay lưng bỏ đi.
Trước Lăng Tiêu Các, mọi người đi hết.
Lúc này Trần Kiến Tuyết mới nhíu mày quay lại: "Là vết thương của sư huynh nghiêm trọng hơn, hay là đã xảy ra sự cố gì?"
"Vân sư thúc thật sự không cho ai vào, cho nên sư tỷ à, bọn ta cũng không biết nữa." Đinh Tiểu trả lời.
Trần Kiến Tuyết khẽ thở dài: "Dù sao cô ấy cũng không phải là y tu, vừa rồi ta thấy, đệ tử thứ năm của y thánh cốc Cửu Tư cũng có mặt, tại sao không cho hắn vào xem?"
"..."
Đinh Tiểu và những người còn lại nhìn nhau.
Do dự một chút, Hà Phượng Minh trả lời: "Không cho bất cứ ai vào, Vân sư thúc nói, không có ngoại lệ."
"Chỉ vì Vân Yêu... Vì một câu nói của cô ấy?"
"Vâng."
Lần này, Trần Kiến Tuyết cũng không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, dùng ánh mắt khó hiểu dò xét đám Hà Phượng Minh.
"Rốt cuộc Vân sư thúc làm thế nào mà khiến các ngươi tin tưởng cô ấy như vậy," Trần Kiến Tuyết dừng lại một chút, ánh mắt dừng lại ngay đệ tử đằng sau Hà Phượng Minh: "Thế mà vì cô ấy, các ngươi dám làm trái lời của Lư trưởng lão, chắc có ẩn tình gì mà ta không biết nhỉ?"
Nam đệ tử bị nàng nhìn chằm chằm hôm ấy cũng ở trong bí cảnh.
Nên đương nhiên cũng nghe được xưng hô "vi sư" long trời lở đất do chính Vân Dao nói với Mộ Hàn Uyên.
Dưới ánh mắt của Trần Kiến Tuyết, hắn không kiên trì nổi ba hơi thở, thế là liền cúi đầu nói: "Thật ra, Vân sư thúc chính là ——"
"Im miệng." Hà Phượng Minh lập tức quát lên.
Nam đệ tử kia sững sờ, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn.
Trần Kiến Tuyết càng cảm thấy lạ hơn, nàng chăm chú nhìn Hà Phượng Minh: "Đệ..."
"A di đà phật."
Một câu niệm Phật chợt vang lên trước môn đình yên tĩnh.
Trên thềm bạch ngọc, mấy người lập tức quay mặt lại.
"Liễu Vô đại sư!"
"Sao Phật tử lại đến..."
Hồng Trần Phật tử, cũng chính là tăng nhân Liễu Vô mà cả Tiên Vực đều biết, y cầm phật trượng lưu ly, tăng hài liên bộ, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Y chắp tay chào, nốt ruồi cát tường giữa mi tâm càng bộc lộ tướng pháp trang nghiêm.
"Ta đến để hóa kiếp giúp hai vị thí chủ bên trong các."
Trần Kiến Tuyết khẽ giật mình.
Còn Hà Phượng Minh thì nhíu mày, giơ kiếm lên, cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ Liễu Vô đại sư cũng muốn xông vào?"
"Không phải vậy."
Liễu Vô tăng nhận chậm rãi vân vê phật châu, mỉm cười ngước mắt lên: "Ta không giống những người kia, trong các có người quen cũ của ta."
Đinh Tiểu đánh bạo thò đầu ra từ sau lưng Hà Phượng Minh: "Phật tử đại nhân, bọn ta biết ngài và Hàn Uyên Tôn là cố nhân, nhưng dù vậy, bọn ta cũng không thể cho ngài vào các."
Liễu Vô đợi nàng nói xong mới cười nói: "Không, ý của ta là một người khác."
"Vân sư thúc càng không ——"
Đinh Tiểu chợt im bặt.
Ngay sau đó, nàng vi diệu quay sang Hà Phượng Minh, mà Hà Phượng Minh cũng đang nhìn về phía nàng.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, đều nhìn thấy vẻ lúng túng trong trong mắt đối phương.
—— Dù sao, ba trăm năm nay, giữa Hồng Trần Phật tử và tiểu sư thúc tổ của bọn họ cũng có vài tin đồn, tuy không đến mức rầm rầm rộ rộ, nhưng ít nhất cũng nghe được chút ít.
Đương nhiên, người dính tin đồn của với tiểu sư thúc tổ không phải chỉ có mình vị này...
Đinh Tiểu và những người biết chuyện cảm thấy rất lúng túng, phảng phất như tiểu bối vô tội nhìn thấu ân oán tình thù của trưởng bối.
Ánh mắt của Hà Phượng Minh phức tạp, bàn tay cầm kiếm chẳng hiểu sao lại hơi siết chặt.
Chỉ có mình Trần Kiến Tuyết đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không biết dòng chảy ngầm giữa bọn họ đang bắt đầu chuyển động: "Liễu Vô đại sư và Vân Yêu Cửu sư thúc, cũng là người quen cũ sao?"
"Đúng vậy, từng có một đoạn cơ duyên," Yêu tăng mỉm cười, rủ mày xuống: "A di đà phật."
Đám Đinh Tiểu: "..."
"Các vị tiểu thí chủ, có thể cho bần tăng vào các không?"
"..."
Đối mặt với một trong những tình lang mà ngày xưa Vân Dao ưng ý, cuối cùng đám Đinh Tiểu cũng không thể cầm cự nổi, thế nên đã chịu thua.
Cửa các trước mặt mọi người mở ra.
——
Lầu hai Lăng Tiêu Các, phòng trong.
Giữa tầng tầng lớp lớp rèm tơ, hương Già Nam lượn lờ khắp phòng, thanh tâm duyệt thần.
Bên cạnh lư hương chạm trổ đặt trên bàn, trên một chiếc trường kỷ cổ xưa bằng gỗ hương, một mỹ nam có dung nhan lạnh lùng, tóc đen dài buông xõa, nửa người trên trần trụi nằm trên giường.
Đương nhiên chính là Mộ Hàn Uyên.
Ngồi đối diện với hắn là Vân Dao, người đã chữa thương cho hắn suốt mấy canh giờ, vừa thu khí thổ nạp, mở mắt ra.
Vết thương đáng sợ trên ngực hắn đêm qua hiện tại đã không còn nữa, tất cả hoàn hảo như lúc ban đầu.
Thấy thế, Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người xuống giường.
"Tổn thương trong huyễn cảnh, ấy thế mà có thể đả thương thân thể... cố ý lừa người tự giết lẫn nhau, hóa khí tế trận, long hồn này độc ác thật," Hồng y nữ tử làu bàu, bước xuống giường, cử động eo và chân tê cứng vì ngồi lâu: "May mà tơ huyết sắc vẫn còn trong cơ thể ngoan đồ, nếu là người khác, e là sẽ thập tử vô sinh."
Nói xong, Vân Dao quay người lại, nhìn người đẹp thanh hàn đang nhắm mắt nằm trên giường sau lưng mình.
"Ngươi cũng gan thật, mạng của mình không phải là mạng à, cần gì phải cầm dao tự xử mình như thế."
"..."
Người trên giường cứ như đang ngủ say, im lặng không nhúc nhích, như một pho tượng thần bằng ngọc tinh xảo.
À, là tượng ngọc nửa người trên trần trụi.
Vân Dao nhìn một chút, sau đó mới chậm chạp nhận ra điều không ổn —— Hôm qua tình thế cấp bách, cả người hắn đều là máu, nhuộm đỏ cả tuyết bào của hắn, cho nên khi cởi ra nàng không để ý lắm.
Bây giờ nhìn lại.
Cảnh tượng hơi tàn bạo nhỉ?
"... Khụ."
Vân Dao hơi không được tự nhiên dời ánh mắt, do dự một chút, sau đó đi đến cạnh giường, cúi người kéo áo bào của Mộ Hàn Uyên lên.
Bào phục của hắn xưa nay luôn nghiêm cẩn, đoan trang, tao nhã, cách mặc cực kỳ phức tạp, hoàn toàn khác với phong cách ăn mặc đơn giản dễ dàng của Vân Dao. Vân Dao xoay lưng về phía hắn, loay hoay vài lần, khiến trong ngoài lộn xộn, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn.
Cuối cùng không còn cách nào khác nàng đành phải xoay người lại, chỉnh sửa lại trình tự áo bào cho hắn.
Khi chạm vào lồng ngực của hắn, Vân Dao chợt dừng lại.
Nàng nhớ đêm qua bên ngoài cốc Táng long, có một thanh dao găm màu bạc cắm ngay tim hắn.
Rất kỳ lạ.
Con dao găm màu bạc đó hoàn toàn khác với dao găm Long Lân mà nàng đâm vào tim Ngự Diễn trong huyễn cảnh, thần kỳ nhất chính là, khi nàng nhìn thấy nó, nó dường như chỉ là một hư ảnh. Khi nàng lách mình đến trước Mộ Hàn Uyên, thanh dao găm kia đã biến mất chẳng thấy đâu —— Tựa như ánh sao tan vào biển cả, không để lại chút dấu vết gì.
Nếu không chắc chắn ra mình tận mắt thấy nó bên ngoài huyễn cảnh, nàng sẽ nghĩ rằng đó là ảo giác của chính mình.
Dao găm do kẻ giả mạo Mộ Hàn Uyên đưa cho nàng, sẽ không có vấn đề gì khác chứ...
Vân Dao đang mặt ủ mày chau suy nghĩ.
Một giọng nói lạnh nhạt, hơi trầm khàn, đột nhiên vang lên: "Sư tôn."
"?" Vân Dao ngạc nhiên nâng mắt lên: "Ngươi tỉnh rồi à? Có cái gì ——"
Trước khi ngạc nhiên mừng rỡ hiện lên trong đáy mắt.
Vân Dao chợt nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Mộ Hàn Uyên.
"Sư tôn lại tẩu hỏa nhập ma sao?"
"Hả... ?"
Vân Dao cảm thấy khó hiểu, nàng nhìn theo đôi mắt hơi cụp xuống của Mộ Hàn Uyên ——
Đôi tay tội lỗi của nàng.
Một tay nắm cổ áo của Mộ Hàn Uyên, một tay thò vào trong cổ áo, sờ ngực của hắn.
Mộ Hàn Uyên nhàn nhạt ngước mắt lên khỏi áo bào của mình.
Ánh mắt này chắc có nghĩa là: Người bịa đi, ta nghe.
Vân Dao: "..."
Vân Dao: "?"
Mặc dù đã có tiền án từ trước, nhưng Vân Dao vẫn không chút do dự ngẩng cổ lên, chân thành nói: "Tin vi sư, chuyện này không phải như ngươi thấy, ta chỉ đang ——"
Hai chữ "chữa thương" chưa kịp nói ra.
Rèm tơ chợt lay động.
Một hơi thở lạ lẫm đến gần phòng.
Vân Dao cảnh giác quay đầu lại: "Ai!"
Đối diện cách đó mấy trượng, đứng giữa những tấm rèm tơ, là Liễu Vô tăng nhân mặc áo cà sa đỏ tươi và cầm phật trượng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của Liễu Vô chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt của Vân Dao, dời xuống tay của nàng, rồi đến áo bào hở hang lộn xộn của Mộ Hàn Uyên, tiếp đó đến sườn khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững của người nọ.
Mộ Hàn Uyên như đang lơ đễnh, cảm xúc thản nhiên. Cảm nhận được ánh mắt của Liễu Vô, hắn thờ ơ quay đầu lại, nhìn thoáng qua áo cà sa màu đỏ.
Hồng Trần Phật tử rất chắc chắn, ánh mắt kia của hắn không hề chứa chút lúng túng hoặc lo sợ khi bị người khác bắt gặp cảnh bội luân sỉ nhục này.
Cùng lắm, hình như là không vui khi bị quấy rầy.
Khựng lại một chút, Liễu Vô dừng động tác vân vê phật châu, chắp tay nói: "A di đà phật."
Vân Dao đang ngây như phỗng cuối cùng cũng hoàn hồn, nàng lập tức giấu hai tay ra sau lưng: "Đại sư ngươi đừng hiểu lầm, chuyện này không phải như ngươi thấy đâu!"
Vừa dứt lời, Vân Dao lập tức vội vàng đứng dậy khỏi giường.
Đằng sau nàng, bóng của rèm tơ phủ lên khuôn mặt lạnh lẽo như trích tiên của Mộ Hàn Uyên.
Trong đôi đồng tử không dính khói lửa của người nọ nổi lên chút gợn sóng.
Cánh tay buông thõng bên hông của hắn định nhấc lên, nhưng rồi lại thôi, hắn chỉ cụp mi xuống, khép vạt áo lại.
Vân Dao miễn cưỡng mỉm cười, định giải thích với Hồng Trần, thật sự không thể "ngậm miệng không nói".
Nhưng, còn chưa đi được hai bước, nàng nghe thấy Mộ Hàn Uyên ở đằng sau vừa buộc thắt lưng, vừa cất giọng trầm thấp thanh nhã như thanh ngọc.
"Lần sau sư tôn muốn làm chuyện này, có thể tránh người khác một chút không?"
Vân Dao khựng lại: "..."
Nàng quay đầu nhìn người trên giường: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận