Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 57: Nào chịu gối chiếc mộng biên thành (3)

Chương 57: Nào chịu gối chiếc mộng biên thành (3)

Vân Dao liếc Ô Thiên Nhai với vẻ mặt thản nhiên: "Nếu ta nhớ không nhầm..."

"Hửm?" Ô Thiên Nhai đáp lại.

"Khi ở hành cung của Phù Ngọc Cung, huynh rời khỏi núi Tàng Long trước ta, thế thì tại sao huynh biết sau đó ta đến Phạn Thiên Tự?"

"..."

Ngọn cỏ mà Ô Thiên Nhai đang huơ dừng lại.

Dưới ánh mắt cùng kiểu nghi ngờ của đám Đinh Tiểu, Ô Thiên Nhai cười rạng rỡ: "Chao ôi, đều tại sư huynh của muội ở tông môn có nhân duyên tốt đấy, có đệ tử nói cho ta biết ấy mà."

Vân Dao khẽ cười, nhàn nhạt lườm hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, không để ý tới Ô Thiên Nhai đang lặng lẽ lau mồ hôi.

Nàng cúi đầu nhìn tiểu kim liên ngoan ngoãn đang bị nàng bịt miệng.

"Nếu gọi lung tung, ta sẽ nhét con xuống đất đấy, hiểu chưa?"

Tiểu kim liên lập tức gật đầu.

Sau khi chắc chắn đã "ém miệng" xong, Vân Dao thả lỏng cổ của tiểu kim liên, thả nó xuống bên cạnh Mộ Hàn Uyên.

Lúc này Đinh Tiểu tò mò đi tới: "Sư thúc, hai người thật sự trộm tiểu sa di của Phạn Thiên Tự hả? Trông nó như mới biết đi ấy?"

Vân Dao buông tăng y của tiểu kim liên ra.

Đương lúc ngập ngừng, bên phía cốc Cửu Tư, Tiêu Trọng lạnh nhạt và cảnh giác liếc qua: "Thứ Vân đạo hữu mang theo... e rằng không phải người, mà là linh vật vô cùng đặc biệt."

"—— Hả?" Đinh Tiểu kinh ngạc ngồi xổm xuống, giơ tay định gọi tiểu kim liên đến gần để xem thử.

Ai ngờ tiểu kim liên vừa mới đối mặt với nàng lập tức xoay người, ôm chân Mộ Hàn Uyên.

Các trưởng lão cốc Cửu Tư cũng rất tò mò, đám râu đen râu trắng nhanh chóng vểnh lên, không rõ đang dùng thần thức truyền âm nói cái gì, đáng tiếc, bọn họ đang ngồi xung quanh linh hộp chứa gương Thiên Chiếu, nên chỉ có thể dùng ánh mắt tò mò quan sát, chứ không dám rời đi.

"Xem như là linh vật thành tinh trời sinh đất dưỡng." Lời nói dối tầm thường kiểu này, Vân Dao há miệng là nói được: "Không nghe lời, thích nghịch ngợm, tốn công tốn sức, ai đảm bảo có thể trông nom tốt thì lãnh về đi."

"——!"

Tiểu kim liên vểnh tai nghe, nó lập tức vùi mặt vào áo choàng của Mộ Hàn Uyên, ôm hắn thật chặt.

Tay áo bào to rộng bị nó làm nhăn nheo.

Đinh Tiểu ở bên cạnh hít một hơi sâu rồi lùi bước: "Áo bào của Hàn Uyên Tôn mà cũng dám vò nhăn, to gan như thế, ta không dám nhận đâu."

"..."

Đương nhiên mọi người đều nhận ra Vân Dao nói đùa, không ai xem là thật, ngoại trừ Ô Thiên Nhai lười biếng gối tay sau đầu liếc tiểu kim liên vài lần, mọi người đều thu hồi ánh mắt, lần nữa tập trung đề phòng bốn phía.

Màn đêm buông xuống, sao trời rải rác khắp bầu trời đêm.

Tiếng gió thổi vù vù.

Trong đêm, không biết là ai bỗng dưng ngẩng đầu lên.

"... Tới."

Trong thần thức rải rác hoặc xa hoặc gần của mọi người, có rất nhiều hình bóng với cảnh giới linh lực khác nhau đang lao về phía sườn dốc đất hoang nơi bọn họ đang nghỉ ngơi.

Đối với tình huống này, Vân Dao và mọi người đã sớm đoán được.

Mang theo gương Thiên Chiếu, thứ không thể cất vào pháp khí trữ vật cũng như không thể dùng pháp thuật đưa đi, đồng nghĩa với việc bọn họ phải dựa vào sức người tiến lên phía trước, bởi vậy nên cho dù tăng tốc cũng không thể không ngừng không nghỉ chạy thẳng đến Thiên Sơn.

Huống chi, một khi đang trong tình trạng mệt mỏi cao độ, nếu bị đánh úp bất ngờ, bọn họ sẽ vô cùng bất lợi.

Vì lý do này, mọi người mới chọn nghỉ ngơi ở đồng cỏ sườn núi có tầm nhìn rộng rãi này, dùng khỏe ứng mệt chờ bọn ma tu có lẽ đang âm thầm mai phục.

Chỉ là ——

"Tu vi của đám ma tu này, kém thế sao?" Cảm nhận được tu giả xa lạ xâm nhập vào thần thức, Đinh Tiểu không nhịn được mà thì thầm.

Hà Phượng Minh cũng nắm chặt kiếm, vừa cảnh giác vừa nhíu mày: "Hơn nữa, sao lại có nhiều người như thế? Cả đám tu giả trắng trợn hành động, sắp vào địa giới của Phù Ngọc Cung nên bọn chúng không kiêng nể gì cả sao?"

Đinh Tiểu vắt óc nghĩ: "Có lẽ, muốn ỷ đông hiếp ít?"

"..."

Ánh trăng trong veo lành lạnh khiến sườn khuôn mặt của Vân Dao trở nên hơi lạnh lẽo.

Nàng cụp mắt cảm nhận chốc lát: "Năm nhóm tu giả, hơn một trăm người, mỗi nhóm đều cảnh giác giữ khoảng cách. Tu vi cao nhất vừa đạt đến Hoàn Hư cảnh, hai người, Hóa Thần cảnh chưa tới mười người, tu vi thấp nhất vừa qua Trúc Cơ."

Giọng của Vân Dao càng lúc càng trầm xuống.

"Thần thức cảm tri của sư thúc thật đáng sợ..." Đinh Tiểu kinh ngạc, sau đó chợt biến sắc: "Bọn họ không phải ma tu sao!?"

Trong đám người, chỉ có Ô Thiên Nhai dựa vào tảng đá bên bờ suối, ngậm cọng cỏ, cười nói: "Với trình độ của bọn chúng, nếu là ma tu, thiên hạ thái bình nằm gọn trong tay."

Đinh Tiểu không phục, quay đầu hỏi: "Ô sư huynh, tu vi của huynh cũng có cao mấy đâu?"

Ô Thiên Nhai giống như không nghe thấy, cọng cỏ ngậm trong miệng hướng sang hướng khác: "Hơn nữa, muội có từng thấy ma tu nào âm thầm mai phục, nhưng lại lén lút quang minh chính đại tiếp cận mục tiêu như thế chưa?"

"?"

Nghe thế, Đinh Tiểu kiểm tra lại.

Hóa ra, đám tu giả mà thần thức của Vân Dao cảm nhận được hiện tại đã đến gần hơn mười trượng.

Đoàn người cẩn thận, nhưng hoàn toàn không hề có ý che giấu bản thân mình.

Đinh Tiểu: "..."

Đúng là vừa lén lút vừa quang minh chính đại.

Các vị trưởng lão của cốc Cửu Tư lẫn trong đám đệ tử bình thường, nhưng cả đội ngũ vẫn do Tiêu Trọng dẫn đầu.

Y vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm trang: "Đừng buông lỏng, phải duy trì cảnh giác."

"Vâng."

Các đệ tử cốc Cửu Tư đồng thanh trả lời.

Dưới sự quan sát của bọn họ, đám người kia cuối cùng cũng dừng lại cách đó hơn mười trượng.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc y phục màu xanh sẫm, để râu cá trê, nở nụ cười vừa khiêm nhường vừa nịnh nọt: "Xin hỏi các vị, có phải đạo hữu cốc Cửu Tư không?"

Tiêu Trọng dùng ánh mắt ra hiệu, một đệ tử phía sau y bước ra, lớn tiếng hỏi: "Đây là đạo trường lâm thời của cốc Cửu Tư, các ngươi là ai, tại sao tùy tiện tiếp cận?"

"Đạo hữu, không, các vị tiền bối đừng hiểu lầm, bọn ta chỉ là một môn phái nhỏ trên núi Thanh Hoa, từ phương xa đến, chỉ muốn dẫn các đệ tử đến xem Tiên Môn Đại Bỉ để học hỏi kinh nghiệm, may mắn cùng đường với các vị tiền bối, tuyệt đối không dám mạo muội quấy rầy."

Nghe thế, bọn Tiêu Trọng nhíu mày.

Tiên Vực của giới Càn Nguyên có diện tích rộng lớn, vô số tiên môn nhỏ, tán tu cũng nhiều vô số kể. Về phần núi Thanh Hoa gì đó này, những người ở đây, hoặc là cốc Cửu Tư, một trong tứ đại tiên môn, hoặc là Càn Môn, tiên môn từng đứng đầu giới Càn Nguyên —— Cái nào cũng là quái vật khổng lồ, đệ tử nào cũng là con cưng của trời, nên quả thật chưa ai nghe nói về núi Thanh Hoa này.

Trong lúc mọi người đang chần chờ.

Một giọng nói trầm thấp rõ ràng, như sương tuyết rơi xuống bậc thềm dưới ánh trăng: "Núi Thanh Hoa nằm ở phía tây bắc Tiên Vực, trên núi có mười ba tông môn, số người trong mỗi môn phái chưa đến một trăm. Tuy khó xác định thật giả, nhưng đây không phải bịa đặt nói dối."

"..."

Đệ tử cốc Cửu Tư và bọn Đinh Tiểu vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ nhìn Mộ Hàn Uyên.

Đinh Tiểu ca ngợi: "Hàn Uyên Tôn, chuyện này mà ngài cũng biết nữa sao?"

"Hàn, Hàn Uyên Tôn cũng ở đây à?" Tu giả trung niên cầm đầu tiên môn nọ biến sắc, sau đó nhanh chóng khôi phục nụ cười: "Bọn ta thật sự lặn lội đường xa đến, lúc này đã mệt lả rồi, nghe nói gần đây trong Tiên Vực hơi hỗn loạn, nên không dám ở một mình nơi hoang dã, xin các vị tiền bối cho phép bọn ta nghỉ ngơi một đêm ở gần đây."

"..."

Thái độ của đối phương đã hạ xuống rất thấp rồi, đệ tử cốc Cửu Tư trước nay cũng không có thói quen ỷ mạnh hiếp yếu, hơn nữa nơi này là đạo trường lâm thời, không thuộc quyền sở hữu của cốc Cửu Tư, bọn họ cũng không có lý do đuổi người.

Trong vòng nửa canh giờ, bên ngoài đạo trường lại có thêm vài tiên môn nhỏ, cùng với một đám tán tu.

Sắc mặt của cốc Cửu Tư càng lúc càng trầm xuống.

"E rằng có người cố ý lan truyền tin tức chúng ta ở đây ra khắp nơi, cho bọn họ biết linh bảo mà hai cõi Tiên Ma đang tranh đoạt ở nơi đây, cho nên mới hấp dẫn những tiên môn và tán tu này."

"Nhưng bọn chúng tìm đám ô hợp không có lấy một tu giả Hợp Đạo cảnh để làm gì?"

"Không biết kế hoạch của bọn chúng, nhưng tối nay phải đề phòng cẩn thận."

"Vạn trưởng lão, hay là tối nay chúng ta chia ba nhóm, thay phiên nhập định và canh gác đi."

"Chỉ có thể như thế thôi..."

Tiêu Trọng phái đệ tử thông báo quyết định này với nhóm của Vân Dao.

"Tiêu sư huynh nói," Đệ tử vừa bước đến lễ độ cung kính với Mộ Hàn Uyên: "Các vị đạo hữu Càn Môn vốn là khách quý, đã làm phiền mọi người đồng hành cùng cốc Cửu Tư suốt đường đi, nên không dám quấy rầy thêm nữa, tối nay các vị có thể yên tâm nhập định, nếu có chuyện gì, bọn ta sẽ cảnh báo với các vị sớm nhất có thể."

Hà Phượng Minh thay mặt Mộ Hàn Uyên trả lời, rồi đuổi đệ tử kia đi.

Lúc quay lại đống lửa, hắn ta nghe Đinh Tiểu hỏi: "Sư thúc, chúng ta có nên nghe theo ý của bọn họ không?"

"Mạng của mình, người khác đứng ra đảm bảo cũng chưa chắc giữ được." Sắc mặt Vân Dao buồn bực, nhìn các đống lửa và các hơi thở của tu giả rải rác không đồng nhất ở bên cạnh chúng. Ánh lửa chiếu sáng đôi mắt của nàng, nhưng không thể lấn át cái lạnh của bóng đêm.

Sắc mặt của Đinh Tiểu trắng bệch: "Sư thúc nghĩ tối nay sẽ xảy ra chuyện sao?"

"Sẽ, bọn chúng tạo ra chuyện này, nhất định có lý do." Vân Dao dừng lại một chút, hơi nhíu mày: "Nhưng ta vẫn chưa nghĩ thông suốt."

"Hả? Chưa nghĩ thông suốt cái gì?"

"Đám ma tu kia ẩn náu trong Tiên Vực ba trăm năm, tu tà pháp tế luyện sinh hồn tăng cao tu vi, mặc dù những kẻ có địa vị cao sẽ ở lại Thiên Sơn để tỏ vẻ bề ngoài, nhưng ta không tin bọn chúng không điều động tu giả cao cảnh lộ diện."

Đinh Tiểu từ từ hiểu ý nàng: "Nếu có một nhóm tu giả Hợp Đạo cảnh đối phó với chúng ta, hình như cục diện sẽ hoàn toàn nghiêng về một phía..."

"Cho nên, rõ ràng bọn chúng có thể trực tiếp cường công, vậy tại sao lại làm điều thừa thãi như hiện tại."

Hà Phượng Minh suy nghĩ một hồi lâu: "Liệu có phải bọn chúng nghĩ rằng chúng ta đang âm thầm bày kế, cho nên mới không dám tùy tiện ra tay không?"

"Âm thầm bày kế?" Vân Dao bất đắc dĩ: "Mặc dù có thể, nhưng ba trăm năm nay Tiên Vực như tằm ăn lên (*), tiên môn hiện tại, thật sự có bức tường nào chắn kín không lọt gió đối với bọn chúng sao?"

(*) Như tằm ăn lên: Như tằm ăn lá dâu từng chút từng chút một, ẩn dụ hành động xâm chiếm từng bước.

"——"

Đột nhiên nhớ đến sư phụ của mình, Hà Phượng Minh biến sắc, im lặng.

"Quên đi, người khác thiên biến vạn hóa, chúng ta không phải thần tiên, làm sao biết trước được? Kế trước mắt là cẩn thận đề phòng, lấy bất biến ứng vạn biến."

Vân Dao phủi tay, đứng lên: "Tối nay chúng ta thay phiên nhau trực."

Bên cạnh đống lửa, những người còn lại nhìn nàng.

Vân Dao dừng lại, giả vờ không thấy ánh mắt chứa cảm xúc mãnh liệt trong số đó: "Ừm, ta dẫn theo Đinh Tiểu và Hà Phượng Minh, Hàn Uyên Tôn cùng nhóm với Ô sư huynh. Những đệ tử còn lại thì chia đôi, thế nhé?"

Đinh Tiểu lập tức bày ra vẻ mặt xám ngắt: "Sư thúc, hóa ra trong mắt của người, ta và Hà sư huynh gộp lại cũng không bằng một Ô sư huynh?"

"Ai nói."

Vân Dao đi ngang qua, dùng mũi giày đá nhẹ nửa đóa kim liên ẩn dưới tay áo của Mộ Hàn Uyên: "Trong đội của bọn họ có nó nữa mà?"

"?"

Sau khi nhóm tán tu và tiểu tiên môn đến gần, tiểu kim liên đã bị Mộ Hàn Uyên bắt trở về nguyên hình, lúc này nó giương cánh hoa lên, lắc lư hai cái, như đang tỏ vẻ chống nạnh kiêu ngạo.

Vân Dao cười cợt, bỏ đi: "Đương nhiên, nó là tác dụng thứ yếu."

Tiểu kim liên: "... ?"

Hu hu.



Nhóm đệ tử cốc Cửu Tư và Càn Môn chịu đựng suốt đêm, nhưng dấu hiệu tập kích nửa đêm trong tưởng tượng không hề xảy ra.

Thấy màn đêm càng lúc càng nhạt dần, phía chân trời hiện lên một tia sáng yếu ớt.

Hai nhóm đệ tử cốc Cửu Tư luân phiên canh gác thở dài, đổi ca cho nhau, nhóm đi vào mệt mỏi ngáp một cái: "Nhân lúc chưa xuất phát, ta phải ngủ một giấc cái đã."

"Đúng vậy, nhìn chằm chằm mãi khiến thức hải của ta đau muốn chết."

"Bọn xấu xa đó..."

"Ơ, có phải ta mệt quá nên bị ảo giác không? Sao tự dưng ta thấy mặt đất chuyển động thế nhỉ?"

"Không phải, ta cũng cảm thấy ——"

"Động đất!!"

Phát hiện ra điều này trước bọn họ, là nhóm Vân Dao.

Gần như ngay khoảnh khắc đầu tiên khi linh lực dồi dào dâng lên từ mặt đất, Vân Dao bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.

"Mau tỉnh tại!"

"Xảy xảy xảy xảy ra chuyện gì —— Địch tập kích sao?" Một đệ tử giật mình nhảy lên như cá chép bên cạnh đống lửa, ánh kiếm quét qua trước mặt.

Nếu không phải thời cơ không thích hợp, Vân Dao nhất định sẽ lấy vỏ kiếm đánh cậu ta: "Không phải địch tập kích, là trận pháp!"

"——?"

Không cần Vân Dao nhiều lời, lúc này những ai còn chút ý thức đều nhận ra mặt đất dưới lòng bàn chân đang khẽ rung chuyển.

Trước mặt Mộ Hàn Uyên, đàn Mẫn Sinh lơ lửng giữa không trung, hắn ấn xuống dây đàn, vô số linh áp vô hình áp sát mặt đất.

Sau đó lập tức chui xuống lớp đất cát.

Hai giây sau, Mộ Hàn Uyên lạnh lùng mở mắt ra: "Trận Thất Môn Thí Tiên."

Đinh Tiểu gần như không đứng vững được, kinh ngạc hỏi: " Trận Thất Môn Thí Tiên là cái gì... Quên đi, nghe tên là biết chẳng phải thứ tốt lành gì, xem như ta chưa hỏi gì đi..."

"Hưu sinh thương đỗ, cảnh tử kinh khai (*)." Vân Dao nói rất nhanh, giơ tay triệu hoán kiếm quang, từ đuôi đàn Mẫn Sinh của Mộ Hàn Uyên, kéo thành một luồng ánh sáng lung linh.

(*) Bát môn Độn Giáp, tức tám cửa, gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn.

Ô Thiên Nhai liếc nhìn kiếm quang kia.

Đinh Tiểu mờ mịt: "Ơ? Đây là bát môn mà?"

"Không có sinh môn, nên đương nhiên là thất môn." Vân Dao cắm kiếm xuống đất, cố gắng tìm pháp trận then chốt: "Trận này cực kỳ nguy hiểm, thất truyền từ thời thượng cổ, trận pháp khiếm khuyết, không biết bọn chúng tu bổ thế nào, nhưng lực sát thương đủ để san núi lấp biển..."

Lời còn chưa dứt, tiếng hét thất thanh và tiếng cầu cứu bên ngoài ập đến.

—— Là những tán tu và các tiên môn nhỏ đêm qua.

Sắc mặt của Ô Thiên Nhai trầm xuống, lúc này trên trán chợt nổi gân xanh: "... Thuật Thiên Diện."

"Cái gì?" Vân Dao quay đầu lại.

"Một trong những tà pháp của ma tu, hút sinh hồn, vây khốn thân thể, rồi huyễn hóa thành khuôn mặt gốc của sinh hồn, hơi thở có thể đánh lừa người quen biết, ta vẫn chưa tu luyện ——" Ô Thiên Nhai đột ngột khựng lại, lập tức nói nhanh: "Vì vậy, hôm qua quên mất, bọn chúng nhất định ẩn náu trong đám tán tu và các đệ tử tiên môn, suốt đêm bày bảy pháp trận then chốt!"

Vân Dao: "Đinh Tiểu, Hà Phượng Minh, các ngươi nhanh chóng dẫn các đệ tử đi, đưa những tu giả không liên quan cách xa phạm vi trăm trượng!"

Hà Phượng Minh tỏ vẻ đấu tranh: "Nhưng trong số bọn họ có thể có kẻ lòng lang dạ sói! Tại sao phải cứu chứ?!"

"Các ngươi ở đây không giúp được gì, chỉ bị liên lụy —— Đi ngay đi!"

"... Vâng."

Hà Phượng Minh nghiến răng, sau đó nhanh chóng đuổi theo bóng dáng của Đinh Tiểu, chạy về phía các tu sĩ cấp thấp đang kêu cứu.

Còn ba người Vân Dao và cốc Cửu Tư đã bắt đầu ác chiến ——

Trong tầm mắt, quả nhiên có hơn mấy chục tu giả ẩn núp trong sương đen.

Chiếc hộp đựng gương đang bị hai người sương đen liên thủ cướp khỏi tay của một trưởng lão cốc Cửu Tư vừa bị đánh hộc máu.

Vân Dao lao về phía đó, một kiếm buộc hai kẻ kia lùi lại, tuy nhiên trước khi đuổi theo và lấy lại chiếc hộp, nàng trở tay đánh một kiếm, chặn một đòn đánh lén thâm độc đâm vào tim trưởng lão kia từ đằng sau.

Người sương đen cười khằng khặc, lui ra ngoài.

Vân Dao đỡ vị trưởng lão cốc Cửu Tư gắt gỏng nọ đưa cho một đệ tử cốc Cửu Tư bên cạnh: "Đưa trưởng lão của ngươi cách xa trận pháp!"

"Vân —— Vân Yêu Cửu!" Ông lão râu trắng nôn ra máu, thở hổn hển, ngón tay run lên vì tức giận: "Cứu ta làm gì! Đuổi theo linh bảo!!"

Vân Dao dở khóc dở cười, cầm kiếm chạy theo người sương đen còn lại.

Cùng lúc đó, giọng của nàng vang khắp trận pháp: "Trận này tên là Thất Môn Thí Tiên, bao phủ trong phạm vi trăm trượng, có khả năng làm nghiêng trời lệch đất, những người thực lực tu vi dưới Hợp Đạo cảnh, hoàn toàn không có sức tự vệ trong trận, cho nên hãy lập tức lui ra ngoài trăm trượng."

"Tu giả Hợp Đạo cảnh, nhớ kỹ lời cảnh báo này —— Trận Thất Môn Thí Tiên tụ tập sát cơ vạn sơn khuynh lạc, nhưng chỉ có thể nhắm vào một người, khi khí cơ xuất hiện, mọi người phải lập tức tránh xa!"

Mặc dù không rõ tại sao trận pháp thượng cổ này —— thứ mà ngay cả Càn Môn cũng không tìm được trận pháp hoàn chỉnh, ấy thế mà đám ma tu này có thể sửa chữa khôi phục, rồi sử dụng một cách qua loa như vậy, nhưng Vân Dao không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Một khi trận pháp khởi động, tức là một đi không trở về.

Có thể chết một người, nhưng sẽ không chết một đám.

Có lẽ cảm thấy lời nàng nói vạch trần quá nhiều điều, hơn nữa Vân Dao vừa tiến lên như cắt rau gọt dưa chém hai người sương đen vừa cướp gương Thiên Chiếu, khiến chúng bại lùi, trong khoảng thời gian ngắn, có hơn mấy chục người sương đen, hơn một nửa chiêu thức của chúng đều phóng về phía nàng.

"... Quả nhiên súng bắn chim đầu đàn."

Vân Dao ôm hộp gỗ chứa gương Thiên Chiếu, không hiếu chiến mà xoay người chạy về phía hàng ngũ đệ tử cốc Cửu Tư.

"Tiêu Trọng!" Vân Dao ném hộp gỗ cho Tiêu Trọng đang dục huyết phấn chiến giữa các đệ tử cốc Cửu Tư: "Cầm lấy, mau chóng rời đi, ta sẽ ngăn cản bọn chúng."

Tiêu Trọng rút kiếm ra khỏi thi thể của một người sương đen, giơ tay nhận lấy, rồi nhanh chóng rút lui.

"Vâng, Vân sư thúc."

Vân Dao vừa ném hộp gỗ thì sát khí từ đằng sau ập đến, nàng không kịp suy tư, xoay người dùng kiếm đỡ lấy, trong nháy mắt đã giao đấu hơn mười chiêu với ba tên người sương đen.

Song, trong một khoảnh khắc nào đó, một tia ám quang đột nhiên lướt qua đầu nàng.

Tiêu Trọng... Từ khi nào mà y cung cung kính kính gọi nàng là sư thúc như thế?

"Tiêu rồi ——"

Vân Dao đột nhiên xoay người, trừng mắt: "Có ma tu dùng thuật Thiên Diện thay thế Tiêu Trọng!"

Cách nàng không xa, Mộ Hàn Uyên và Ô Thiên Nhai đều biến sắc.

Nơi ánh mắt của Vân Dao hướng tới,"Tiêu Trọng" đột nhiên biến đổi, lần nữa cuốn vào trong làn sương đen dày đặc cuồn cuộn.

"Thật đáng tiếc, vậy mà bị ngươi phát hiện." Người sương đen cười khằng khặc, giơ chiếc hộp trong tay lên.

Trong thoáng chốc.

Những người sương đen đang giao đấu với đệ tử các tiên môn bỗng dưng dừng lại, đồng loạt rút lui.

"Trận pháp sắp khởi động! Chạy mau!" Xa xa vang lên giọng nói của Hà Phượng Minh, không rõ đang nói với ai.

Vân Dao nghiến răng, hằn học nhìn ma tu sương đen trên bầu trời.

Chẳng biết tại sao chỉ có mình gã bất động, hệt như tràn đầy tự tin.

Người nọ chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thiếu nữ áo đỏ, sau đó búng tay.

Tách.

Theo tiếng búng tay của gã, trong phạm vi trăm trượng, vô số hư ảnh tơ màu bạc phóng lên cao, liên kết thành quang ảnh của trận Thất Môn Thí Tiên.

Toàn bộ sợi tơ bạc ấy đều trói chặt một người duy nhất ——

Vân Dao cúi đầu.

Nhìn hư ảnh chỉ bạc rậm rạp chằng chịt trói nàng thành một cái kén, nàng bực bội bật cười: "... Các ngươi coi trọng ta thật đấy."

"Truyền nhân duy nhất nắm giữ kiếm pháp Nại Hà, xứng đáng nhận đại lễ này." Người sương đen cười khẩy: "Hơn nữa, ai bảo ngươi là sư muội yêu dấu của Hàn Uyên Tôn."

"?"

Vân Dao muốn nhấc kiếm đánh gã nhưng lại phát hiện linh mạch khắp người mình bị hàng nghìn hàng vạn chỉ bạc của đại trận này khóa lại, đừng nói là linh lực, mà ngay cả thân thể cũng không thể động đậy.

Trận Thất Môn Thí Tiên thật sự là sát trận, nhưng như thế này rõ ràng là khốn trận mới đúng...

Trong tầm mắt của Vân Dao, nàng thoáng thấy bóng dáng của Mộ Hàn Uyên và Ô Thiên Nhai đang lao về phía nàng.

Đồng thời.

Ánh ban mai sắp nhô lên nơi chân trời, ánh sáng xuyên qua màn đêm, bị vật gì đó phản chiếu vào mắt Vân Dao.

Vân Dao theo bản năng nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc đôi mắt chìm vào bóng tối, trái tim Vân Dao chùng xuống.

Phía trên, ngay trung tâm của đại trận, người sương đen lấy gương Thiên Chiếu ra, mặt gương hướng vào Vân Dao ngay tâm trận Thất Môn Thí Tiên.

Trận pháp không hoàn chỉnh... đây quả thật không phải trận Thất Môn Thí Tiên hoàn thiện.

Bọn chúng đã đổi nó thành trận Thất Môn Khốn Tiên!

Vân Dao nhắm mắt lại, khàn giọng quát lớn: "Đừng qua đây!!"

"——"

Giữa không trung.

Hai bóng người ở hai hướng ngược nhau, đồng thời lao về phía nàng.

Mộ Hàn Uyên và Ô Thiên Nhai cũng cùng nhìn thấy mặt gương chiếu xuống, cũng như nghe được giọng nói run rẩy của Vân Dao.

Áo bào xanh đen trên không trung vô thức run lên, dừng lại.

Nhưng áo bào tuyết trắng lại không hề do dự, trong nháy mắt đã xé toạc vô số sợi chỉ bạc, lao vào trung tâm sát trận.

"Sư tôn."

Mộ Hàn Uyên nắm lấy cổ tay của Vân Dao.

Trái tim của Vân Dao không ngừng chùng xuống. ... Xong rồi.

Muộn rồi.

Khoảnh khắc vừa rồi, nàng chợt hiểu ra.

Những người sương đen kia muốn cướp lấy gương Thiên Chiếu, nhưng mục đích của chúng không chỉ dừng lại ở đó.

Mục đích thật sự của chúng, chính là trước khi chuyện xưa dơ bẩn của bọn chúng bị vạch trần, trước mặt mọi người khắp thế gian, hủy hoại Hàn Uyên Tôn — thánh nhân được người đời kính ngưỡng tin tưởng.

[Ai bảo ngươi là sư muội yêu dấu của Hàn Uyên Tôn. ]

Có lẽ ngày ấy, ở nhà trọ tây nam, Mộ Hàn Uyên đối với nàng một lòng một dạ, lại thêm chuôi kiếm đen trắng rời vỏ, bóc trần hết mọi ác quả của bọn chúng.

Ngay từ đầu, Vân Dao chính là người mà bọn chúng muốn bẫy bằng khốn trận Thất Môn Thí Tiên.

Lợi dụng xu thế sát trận cố tình đánh lạc hướng.

Chỉ vì muốn dùng nàng làm mồi, ép Mộ Hàn Uyên "tự chui đầu vào lưới", lúc này, dưới gương Thiên Chiếu, khiến hắn không còn đường trốn.

——

Ánh sáng bạc của gương Thiên Chiếu rọi xuống, như tuyết như sương, phủ khắp tóc đen và mũ miện màu bạc của Mộ Hàn Uyên, như nhuộm nó thành màu trắng.

Thất Môn sát thế trong trận pháp đột ngột dừng lại, tơ bạc quấn quanh người Vân Dao từ từ rơi xuống đất, biến mất trong đất cát.

Sát ý vô hình biến mất.

Vân Dao gần như không đành lòng mở mắt.

Trong thần thức, gương Thiên Chiếu nổi lên thiên địa khí cơ cuồn cuộn, tập trung ở một góc.

Giữa trời đất, mọi người kinh hãi hét lên.

Trên mặt gương của gương Thiên Chiếu, từng lớp sương mù dày đặc không thể xua tan bắt đầu dâng lên, ánh sáng vốn trong veo dần bị nhuốm màu mực, súc thế mãnh liệt một lúc lâu, cuối cùng hóa thành trụ sương mù nhô ra từ mặt gương, chọc thẳng lên trời ——

Dưới vòm trời đen kịt, gương Thiên Chiếu bắt đầu chiếu rọi cảnh tượng sơn hà hồng hoang.

Hiện thực và tương lai hư vô như hòa thành một, biển máu nhuộm đỏ trời đất, thi hài xương trắng như non xanh kéo dài miên man, tít tắp đến tận chân trời xa xăm.

Trên biển máu, thanh niên hắc quan bạch phát từ từ nhếch môi, ma văn huyết sắc cuối đuôi mắt lạnh lẽo thấu xương.

Trên vòm trời, hắn liếc nhìn thế nhân, mỉm cười hờ hững, như Ma Thần diệt thế.

Chỉ là khuôn mặt ấy...

Dưới vòm trời, vô số tu giả hoảng hốt sợ hãi khó lòng tin nổi, run bần bật xoay người lại, nhìn hình bóng trắng tinh khôi giữa trận pháp.

"Hàn Uyên Tôn."

"Mộ Hàn Uyên."

Mọi người sững sờ, nín thở.

Ngoại trừ màu áo, màu tóc, liên hoa quan.

Ma được chiếu trên trời, thời khắc này, khuôn mặt tựa như trích tiên, giống y hệt Mộ Hàn Uyên.

Tiếng cười khằng khặc của người sương đen vang vọng khắp vòm trời.

"Hàn Uyên Tôn, thật không ngờ, ngay cả ta cũng không ngờ —— Hóa ra ngươi mới là ma đầu thật sự của Tiên Vực, là trùm lớn nhất Ma Vực giới Càn Nguyên!"

Giữa sự trầm mặc ngột ngạt của tu giả Tiên Vực và tiếng cười của người sương đen, bất thình lình, vang lên một tiếng động nho nhỏ ——

"Răng rắc."

Mí mắt của Vân Dao bỗng giật giật, nàng nhìn lên không trung.

Tiếng cười của người sương đen im bặt, gã nghiêng đầu.

Tiên bảo gương Thiên Chiếu kiên cố không gì phá nổi, không gì cản nổi trong tay gã, dường như không chịu nổi thế lửa diệt thế cuồn cuộn trong sương đen, ngay trước mặt, từ từ nứt ra một khe hở.

Trên vòm trời, hư cảnh kính tượng biển máu núi xương chợt sụp đổ, vỡ thành vô số bụi sao rải xuống khắp bầu trời.

******

Tác giả có lời muốn nói:

Gương Thiên Chiếu (chương trước): Ta vô địch!

Gương Thiên Chiếu (chương này): Ta bể rồi. jpg

Như đã đề cập trong hai chương trước, một trong những chức năng của gương Thiên Chiếu là dự đoán tương lai.

Những độc giả quên kiếm đen trắng và lý do người sương đen nhận định Mộ Hàn Uyên là ma tu, có thể quay lại đọc phần đầu chương 40.
Bạn cần đăng nhập để bình luận