Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc
Chương 98: Phù sinh tạm gửi mơ trong mộng (2)
Vân Dao cứng đờ trong vòng tay của Mộ Hàn Uyên.
Trước khi xuất kiếm, nàng biết mình làm thế là lấy trứng chọi đá, thiêu thân lao đầu vào biển lửa, nàng nghĩ rằng mình sẽ trọng thương, có lẽ sẽ sống không bằng chết.
Điều duy nhất nàng không nghĩ tới chính là Mộ Hàn Uyên không tránh cũng không né ——
Không, hắn rõ ràng đã chủ động đón lấy.
Hóa ra dẫu là ma làm nhiều điều ác, máu của ma cũng nóng hổi, cháy bỏng, dính vào tay nàng khiến nàng gần như không cầm kiếm được.
Ngón tay của Vân Dao run bần bật, nàng không biết tại sao mình lại khó kìm nén cảm xúc bi ai tuyệt vọng như lúc này: "Ngươi không nên... Ngươi không nên giết nhiều người như vậy..."
Ma không nhúc nhích dựa vào người nàng, ôm nàng vào lòng, hắn tựa cằm lên vai nàng, để mặc cho máu tuôn ồ ạt nhuộm đỏ áo nàng, khiến tiểu tiên nga trắng tinh không tì vết nhuộm màu sắc của hắn.
Cuối cùng, khi nàng không kìm nén được, tiếng nức nở đầu tiên vang lên, Mộ Hàn Uyên vẫn tựa vào nàng, cất tiếng cười khàn khàn nhỏ nhẹ: "Chỉ có lúc này, ngươi mới giống nàng ấy."
Vân Dao sững sờ trong vòng tay của Mộ Hàn Uyên.
Mặc dù đã đoán được từ lâu, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, nàng vẫn không kìm được mà ớn lạnh cả người.
Nàng nên cảm thấy may mắn sao? May mắn vì mình sở hữu gương mặt giống hệt sư tôn mà hắn muốn hồi sinh.
Nếu không, có lẽ nàng sẽ giống những tiên nhân Tư Thiên Cung đã ngã xuống dọc con đường đầy máu cả trong lẫn ngoài cấm địa, hoặc là giống như tiểu tiên nga vô tội chết oan ở Thanh Mộc thần cung ngày ấy...
Bị hắn bóp chết như một con sâu kiến, không chút lưu tình, thậm chí không thèm liếc nhìn một cái khi giết chết.
Còn nàng, chỉ vì chút đặc thù nực cười ấy mà ngu muội cứu hắn, đưa hắn về Khởi Thủy tiên sơn.
Cho nên cả trong lẫn ngoài cấm địa Tư Thiên Cung mới có tình cảnh bi thảm như hôm nay.
Tất cả đều là lỗi của nàng.
Nên để nàng bù đắp.
Đầu ngón tay của Vân Dao run rẩy muốn buông thanh kiếm đang đâm vào tim người nọ ra, nhưng khoảnh khắc khi nàng rời khỏi chuôi kiếm, tay nàng bỗng bị đè xuống —— Vì những ngón tay thon dài mạnh mẽ của Mộ Hàn Uyên nắm lấy tay nàng, cưỡng ép nàng giữ lấy chuôi kiếm.
"Mộ Hàn Uyên..."
Giọng Vân Dao run run, muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lại bị người nọ mượn tay nàng, từng tấc từng tấc rút lưỡi kiếm lạnh buốt ra khỏi lồng ngực của hắn.
Càng có nhiều máu tuôn ra như thác, men theo mu bàn tay nàng, nhuộm đỏ y phục trắng tinh.
"Keng ——"
Lưỡi kiếm đỏ au lạnh lẽo chĩa thẳng xuống, chống xuống mặt đất giữa hai người đang khuỵu gối.
Ngón tay mạnh mẽ như kiếm của hắn nắm lấy bàn tay nhuộm đầy máu của tiểu tiên nga, không nhúc nhích tí nào.
"Muốn giết ta à? Ta đã sớm nói rồi..."
Mộ Hàn Uyên nắm tay nàng, từ từ kéo tiểu tiên tử đang cố gắng tránh né về phía mình, hắn thì thầm bên tai nàng.
"Ngươi vọng tưởng gì thế."
"..."
Trước ánh mắt kinh hãi tuyệt vọng của Vân Dao, trong chớp mắt lỗ hổng trên lồng ngực của Mộ Hàn Uyên mọc ra vô số sợi tơ huyết sắc, nhanh chóng lấp đầy máu thịt nơi đó, sau đó chữa lành. Cuối cùng, ngay cả áo bào tả tơi của hắn cũng bị pháp lực tác động, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mộ Hàn Uyên khẽ cười điên loạn, từ từ thả lỏng ngón tay, hắn phất tay về phía sau, tay áo tung bay, mộc cầm đen như mực bay tới, nằm ngang trước người hắn, gần như xé rách không gian của Tiên giới.
"Ngươi khiến ta nhớ đến nàng ấy... như một hình phạt, nên có vài ngươi chết thay ngươi."
"Coong!"
Huyền âm vang vọng.
Trong chớp mắt, bốn phía sau lưng Vân Dao, có vài tiên quân bị vây trong ma diễm kêu gào đau đớn như sắp chết.
"Mộ Hàn Uyên, ngươi dừng tay!" Tiếng kêu đau đớn khiến Vân Dao tỉnh táo lại, nàng chống mũi kiếm xuống đất, đứng lên, run rẩy hướng mũi kiếm về phía Mộ Hàn Uyên: "—— Ta bảo ngươi dừng tay! Nếu ngươi lại giết thêm một người, ta sẽ ——"
"Sẽ thế nào?"
Mộ Hàn Uyên đột nhiên dừng đánh đàn, đôi mắt như biển máu của hắn ngước lên, ma văn nơi khóe mắt mê hoặc và hung ác vô cùng.
Nhìn tiểu tiên nga sắc mặt trắng bệnh, người dính đầy máu của mình, một cảm xúc sung sướng khó nói nên lời và khó kìm nén dâng lên trong lòng hắn, cảm xúc sung sướng này như trái ý hắn, khiến ma diễm phẫn nộ quanh người hắn càng bùng cháy dữ dội.
Mộ Hàn Uyên khẽ bật cười: "Ngươi có thể làm gì?"
Hắn tiến đến gần nàng, không ngần ngại dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để thốt ra những lời chói tai nhất: "Giết ta sao? Chỉ bằng ngươi?"
Ma tôn bước từng bước đến gần, ngực hắn gần như chạm vào mũi kiếm sắc bén.
Máu từ mũi kiếm nhọn hoắc chảy xuống dọc theo lưỡi kiếm lạnh buốt.
Vân Dao không biết, đây là máu cũ lúc nãy, hay là máu mới vừa chảy ra từ vết thương của hắn.
Mũi kiếm run bần bật.
Mộ Hàn Uyên cong môi cười với Vân Dao: "Nếu không phải vì hoa sen không thân thuộc với ngươi, có lẽ ta đã bị ngươi mê hoặc rồi —— Dáng vẻ do dự thiếu quyết đoán, mãi mãi thương xót tất cả những kẻ sống trên thế gian này, mãi mãi nhân từ, mãi mãi không thể ra tay tàn nhẫn với người khác của ngươi, thật sự giống hệt nàng ấy."
"... Không."
Nụ cười của Mộ Hàn Uyên thoáng ngừng lại.
Hắn nghe tiếng phản bác run rẩy của tiểu tiên tử, nàng rất sợ, nhưng giọng điệu lại chứa sự quyết tâm xưa nay chưa từng có.
"Có một người, ta ra tay được."
"——"
Xoẹt.
Mũi kiếm thanh lãnh, ánh sáng phản chiếu khiến đồng tử của Mộ Hàn Uyên đau nhói.
Hắn theo phản xạ nhắm mắt lại rồi mở ra, tiên kiếm vô cùng sắc bén đã kề sát cổ của nữ tử.
Khóe mắt của Mộ Hàn Uyên giật mạnh, tay nắm chặt thành quyền.
Ma diễm bao trùm toàn bộ Khởi Thủy tiên sơn, trong tích tắc, mang theo cơn phẫn nộ cuồn cuộn đốt trời xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên.
"... Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta quan tâm đến sống chết của ngươi?" Mộ Hàn Uyên nghe thấy giọng mình khàn khàn, khẽ run, yếu ớt.
Hắn nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm chuôi kiếm của nữ tử, lưỡi kiếm và cổ của nàng hoàn toàn không còn khoảng cách.
Hắn như trở lại ngày ấy ở giới Càn Nguyên.
Kể từ khoảnh khắc nàng chết trước mặt hắn, Mộ Hàn Uyên cũng đã chết theo, kẻ còn sống chẳng qua chỉ là một ma đầu mang danh nghĩa và thân xác của hắn.
Ma sinh ra đã đáng chết.
Trước khi đến Tiên giới, hắn chỉ cầu mong mình được chết một lần.
"Ta biết, ngươi không bận tâm đến sống chết của bất cứ ai."
Bàn tay cầm kiếm của Vân Dao hơi dùng sức, lưỡi kiếm để lại một đường máu trên cổ nàng.
Nàng nhếch môi, tự giễu: "Nhưng phải làm sao đây, Vãng Sinh Luân vẫn đang ở trong thân thể của ta. Nếu ta chết, ngươi sẽ phải chờ thêm nghìn năm nữa, chờ đến khi Vãng Sinh Luân lần nữa nhận chủ, để xem liệu nó có thể tìm lại được sư tôn không biết đã chuyển thế bao nhiêu đời của ngươi hay không!"
Trong đôi mắt đen như mực của Mộ Hàn Uyên dần tràn ngập màu đỏ tươi: "Vì sinh mạng của lũ giun dế Tiên giới này mà ngươi dám dùng mạng của ngươi và nàng ấy để uy hiếp ta? ... Chỉ là một tế phẩm bị cả Tiên giới lừa gạt mà thôi —— Ngươi đúng là đáng thương đến mức vô cùng nực cười!"
"... Tế phẩm gì," Bàn tay cầm kiếm của Vân Dao khẽ run, nàng quay sang nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"
"Quả nhiên ngươi hoàn toàn không biết gì."
Mộ Hàn Uyên khẽ cười lạnh, chậm rãi đến gần nàng: "Có nhớ hôm qua ta hỏi ngươi, có phải từ khi lên Tiên giới, ngươi luôn dễ quên, luôn thích ngủ không?"
Bàn tay cầm kiếm của Vân Dao siết chặt: "Thế thì sao?"
"Ha ha, ngươi hỏi thế thì sao à? Đã thành tiên, sao có thể buồn ngủ như người phàm? Đó rõ ràng là dấu hiệu tiên lực và sự sống của ngươi đang xói mòn! Mà tất cả những điều này đều bắt đầu từ khoảnh khắc ngươi được tiên cách của Khởi Thủy Thần quân lựa chọn ——"
Mộ Hàn Uyên bước từng bước đến gần, trước khi Vân Dao kịp phản kháng, hắn thu nụ cười lạnh lẽo lại, nắm chặt cổ tay nàng, khiến ấn ký Vãng Sinh Luân giữa cổ tay nàng lộ ra.
"Vãng Sinh Luân tự phong ấn, muốn thức tỉnh thì phải hấp thụ sức mạnh tiên cách của 'Sơ', đồng thời cũng hút đi sự sống của ngươi!"
"Trong Tiên giới này, Tam Thánh Ngũ Tôn và các thượng tiên tất cả đều biết —— Ngươi chẳng qua chỉ kế thừa một phần sức mạnh tiên cách của Sơ, chỉ là tế phẩm nuôi dưỡng Vãng Sinh Luân mà thôi!"
"... Không thể nào!" Vân Dao vô thức muốn lùi bước, nhưng Mộ Hàn Uyên chợt trở tay nắm lấy lưỡi kiếm, cản nàng lại.
Máu nhuộm đỏ lưỡi gươm.
Hắn phớt lờ máu tươi chảy ròng ròng dưới tay áo, chậm rãi giật lưỡi kiếm lạnh lẽo ra khỏi cổ nàng.
Hai người gần nhau vô cùng, gần trong gang tấc, đến mức có thể nghe được hô hấp của nhau, người ngoài nhìn vào tất nghĩ rằng hai người thân mật vô gian.
Chỉ có Vân Dao ở gần nhất, nghe rõ Mộ Hàn Uyên sau khi bị nàng chọc giận, gần như tàn nhẫn thì thầm từng chữ một:
"Chỉ cần thần hồn của chủ nhân Tư Thiên Cung quy vị, ngươi, sẽ hoàn toàn, bị nuốt chửng."
"——"
Vân Dao sững người.
Vô số hình ảnh và ký ức ùa về trong đầu, những khoảnh khắc suốt mấy trăm năm qua nàng từng nghi ngờ nhưng rồi lại bị xóa tan, tất cả những điều mà nàng khác với người khác, hóa ra tất cả chỉ để chuẩn bị cho việc Vãng Sinh Luân nhận chủ.
Hóa ra, nàng đã được định sẵn là tế phẩm hiến tế cho Vãng Sinh Luân và 'Sơ'.
"Cả Tiên giới đều muốn ngươi chết, muốn Sơ Thánh của bọn họ trở về ——"
Mộ Hàn Uyên thì thầm, nâng cằm nàng lên, ép đôi đồng tử run rẩy của nàng đối diện với hắn.
"Có muốn ta cứu ngươi không?"
Cuối cùng, hắn dồn tiểu tiên tử đáng thương vào ngõ cụt.
Hắn muốn nàng thấy rõ, những khuôn mặt mà nàng muốn bảo vệ, trong góc tối, những khuôn mặt ấy xấu xí đáng ghê tởm đến nhường nào.
Hắn còn muốn trả thù nàng, vì nàng dám làm hắn nhớ đến người ấy, vì nàng dám giống người ấy, vì nàng dám vì mạng sống của lũ giun dế này mà lấy mạng mình ra để uy hiếp và đánh cược ——
"Đáng thương biết bao..."
Mộ Hàn Uyên khom người, hôn lên hàng mi run rẩy của nàng.
Môi của hắn nóng bỏng, nhưng lời thốt ra lại như lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo tẩm kịch độc: "Đáng tiếc, không ai trong Tiên giới này muốn cứu ngươi ——"
"Ta cũng như thế, ta cũng muốn ngươi chết, để hồi sinh sư tôn của ta."
Hàng mi dài của Vân Dao run nhẹ.
Một giọt nước mắt lăn xuống từ hàng mi đang khép chặt của nàng, rơi xuống cằm của ma đang cúi người ác ý giả vờ hôn nàng.
Mộ Hàn Uyên khựng lại.
Hắn chợt cảm thấy ngọn lửa căm giận và hối hận một lần nữa dấy lên trong lồng ngực trống rỗng khôn cùng của hắn.
Đốt đến mức khiến hắn sợ hãi run rẩy.
Hắn trúc trắc thẳng người lên, giơ tay, muốn lau giọt nước mắt đọng trên gò má của tiểu tiên tử.
Nhưng không kịp.
Nàng bất thình lình lùi lại một bước, đôi mắt đong đầy buồn bã ngước lên: "Được, vậy cứ như bọn họ mong muốn."
"... Cái gì?"
Giọng của Mộ Hàn Uyên cứng nhắc.
"Sơ Thánh là thần tiên rất tốt rất tốt, vì Tam giới mà có thể hi sinh, nên tất nhiên ta cũng có thể chết vì Ngài. Nếu Ngài trở về, chắc chắn sẽ lợi hại hơn ta gấp vạn lần, đủ để giết ma đầu giết người không gớm tay, chỉ biết gây họa cho thế gian như ngươi."
Tiểu tiên tử lau nước mắt, trái tim nguội lạnh, vành mắt đỏ bừng, nở một nụ cười giễu cợt với ma: "Ngươi thật sự muốn ta chết sao?"
Mộ Hàn Uyên siết chặt tay, cũng đáp lại bằng một nụ cười trào phúng: "Không thì sao. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ——"
"Nếu ngươi thật sự muốn ta chết, tại sao lại nói cho ta biết tất cả những điều này?"
Vân Dao ngắt lời hắn.
"Ngươi không sợ sau khi ta biết mọi chuyện, ta sẽ liều mạng thoát khỏi Vãng Sinh Luân, khiến ngươi không thể cứu được người mà ngươi muốn cứu sao?"
"!"
Mộ Hàn Uyên hơi sững người.
Trong mắt hắn, giông tố chợt nổi lên, nhưng giọng nói lại kiềm chế, vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn: "Không sao, cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ đưa ngươi về, tế Vãng Sinh Luân."
"..."
Tia uất ức và tức giận đang bị kìm nén trong đáy mắt của tiểu tiên tử cuối cùng cũng bị kích thích, hóa thành lưỡi kiếm sắc bén.
Nàng siết chặt lòng bàn tay: "Nếu ta không muốn các ngươi được như ý, thì ta chỉ cần chết là xong."
Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên thoáng dao động.
Chút hoảng loạn nhỏ bé ấy bị Vân Dao bắt được.
Hai mắt ngấn lệ, nàng mỉm cười đắc thắng: "Thế nào, thì ra ngươi sợ ta chết sao? Là vì khuôn mặt này khiến ngươi luyến tiếc, khiến ngươi thương hại, khiến ngươi cảm thấy bất bình thay ta sao? Thế thì tình yêu mà ngươi dành cho sư tôn ngươi thật thảm thương hời hợt!"
"—— Im miệng!"
Ầm ầm.
Một âm thanh như trời nộ chợt giáng xuống từ trên không, sát ý vô biên hóa thành một luồng kiếp diễm, đánh thẳng xuống hình bóng tiểu tiên tử đơn độc trước cổng Tư Thiên Cung.
Một giây trước khi Vân Dao khép mắt lại.
Xoẹt ——
Kiếp diễm lệch đi đôi chút, sượt qua tóc mai lông mày của nàng, đánh vào chủ cung Tư Thiên Cung ngay phía trên.
"Loong coong!"
Gương Thiên Chiếu phụ trách quan sát kiểm tra không chịu nổi một đòn này, nặng nề rơi xuống cát bụi.
Vân Dao mở mắt ra.
Trước mắt nàng, ngoại trừ các tiên nhân đang rên rỉ, tuy còn sống nhưng cả người đều đầy thương tích sau khi ma diễm biến mất, nàng không thấy bóng dáng của ma diễm che trời lấp đất đâu nữa.
Hình bóng của ma cũng tan biến theo gió.
Chỉ còn lại âm thanh lạnh lẽo phẫn nộ cùng cực vang vọng bên tai nàng.
"Nếu ngươi dám tự sát, ta sẽ khiến cả Tiên giới chôn cùng ngươi."
Ma khẽ cười, giọng giá lạnh ——
"Ta sẽ không để ngươi chết, nhưng ngươi cùng lắm chỉ là một vật tế thay thế mà thôi. Lòng thương xót không nỡ của ta vốn không dành cho ngươi."
"..."
Vân Dao đứng yên giữa đống lộn xộn một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhúc nhích.
Nàng chậm chạp xoay người lại, giữa đám tiên nhân tới tới lui lui lật đật cứu người bị thương, không ai để ý tới, không ai hỏi han, cứ như một cái bóng cô độc vô hình ở nơi này. Suốt mấy trăm năm qua luôn như thế, chỉ là nàng đã quên.
Dường như nàng đã được định sẵn sẽ không được ai ngó ngàng đến.
Người duy nhất thương xót nàng, chẳng qua chỉ muốn dùng mạng của nàng để cứu sư tôn của hắn mà thôi.
Đúng thế.
Ma nói đúng.
Nàng quả thật đáng thương đến mức buồn cười.
Vân Dao nghĩ như thế, mũi chân đang di chuyển chợt đá phải thứ gì đó, vang lên một tiếng động khe khẽ.
Nàng cúi đầu nhìn xuống.
Là một chiếc gương bị vứt trong đám đất cát.
Vân Dao khom lưng, nhặt nó lên.
Mặt gương tỏa ra kim quang óng ánh, như mây mù tiêu tan.
Ngay sau đó, trên mặt gương chợt xuất hiện một vùng quang ảnh hỗn độn ——
Phía trên là vầng sáng diệu thế, bên dưới là ma diễm phần thiên.
Giữa cảnh tượng thần thánh và yêu tà ấy, có hai bóng người.
Nàng nhìn thấy mình mặc cung trang của tiểu tiên nga Tư Thiên Cung, nằm trong vòng tay của ma, không còn chút sự sống nào.
Hóa ra đây là gương Thiên Chiếu có thể dự đoán tương lai của tiên ma. ... Cuối cùng nàng vẫn sẽ chết.
Vân Dao hơi mở to mắt, vừa hờ hững vừa nghi hoặc.
Chỉ là, ma trong gương...
Tại sao lại ôm nàng khóc đau thương đến vậy?
******
Tác giả có lời muốn nói:
Tiền đề khiến gương Thiên Chiếu lưu lạc đến Càn Nguyên.
ps: Nhiều độc giả quên quá, gương Thiên Chiếu là chiếc gương chí bảo dự đoán Mộ Hàn Uyên nhập ma lúc cốc Cửu Tư đưa nó đến Tiên Môn Đại Bỉ trong quyển 3 đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận