Từng Thấy Hoa Đào Ánh Yên Ngọc

Chương 86: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (2)

Chương 86: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (2)

Phù dung trướng noãn, ánh đèn chập chờn.

"Choang!"

Hai thị nữ trực đêm đứng trước tẩm các phủ tôn chủ, một người lặng lẽ ngáp một cái, chợt nghe phía sau, cách ngoại đường, vang lên tiếng gì đó như tiếng đèn lưu ly rơi xuống đất vỡ nát.

"... Giật cả mình."

Thị nữ đang ngáp nửa chừng căng thẳng một lát, sau đó cẩn thận quay đầu lại, mong ngóng có thể nghe được động tĩnh trong các.

"Cô không muốn sống nữa à?" Một thị nữ khác vội vàng kéo nàng ta: "Đàng hoàng một chút, ta không muốn chết chung với cô đâu."

"Không sao đâu mà, dù tôn chủ đại nhân hung ác đến đâu thì đêm nay cũng sẽ chẳng đoái hoài gì đến chúng ta."

Thị nữ che miệng cười nhẹ, sau đó quay mặt lại: "Đêm tân hôn mà đánh nhau kịch kiệt như vậy, không hổ là tôn chủ đại nhân."

"Chậc, mấy ngày trước cô nói, thà rằng tôn chủ đại nhân cứ mang mặt nạ đồng xấu xí chứ đừng lộ mặt, vì tướng mạo của ngài chắc hẳn hung thần ác sát hơn cả mặt nạ đầu thú, thế nào, hôm nay tôn chủ tháo mặt nạ trong đại hôn, cô lập tức phản chiến à?"

"Gì mà phản chiến, ta luôn trung thành với tôn chủ mà." Thị nữ ưỡn ngực, sau đó dưới ánh mắt trêu chọc của đồng bạn, nàng ta giả vờ ngượng ngùng khom lưng: "Mặc dù đúng là ta hơi bị sắc đẹp mê hoặc... Ôi chao, lẽ nào cô thấy dung mạo của tôn chủ mà không động lòng chút nào sao?"

"Ta trân trọng mạng của mình hơn."

"Hửm?" Thị nữ hơi can đảm quay đầu lại hỏi: "Nói thế là sao?"

Thị nữ hơi lớn tuổi kia thở dài, hạ thấp giọng xuống: "Cô có biết phu nhân của tôn chủ là ai không?"

"Hửm... có nghe nói đến, gì mà tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, ba trăm năm trước dùng một kiếm trấn áp Ma Vực, gì mà đệ nhất nhân Tiên Vực... Đã vậy còn là sư tôn của tôn chủ, có thể dạy ra một nhân vật như thế, chậc, rất lợi hại."

"Còn hơn cả thế nữa, dạy dỗ tôn chủ chẳng là gì cả, tuổi của cô còn nhỏ, cho nên thiếu hiểu biết về đại công tích của cô ấy đấy..."

Sau đó thị nữ lớn tuổi miêu tả về phong thái ngày xưa của Vân Dao, cuối cùng đưa ra kết luận: "Chỉ có người như thế, mới có thể có gút mắc ân oán với tôn chủ —— Nếu đổi thành những người như chúng ta, e rằng khi đối mặt với tôn chủ sẽ chẳng còn chút cặn gì, trực tiếp bị người ta quét ra ngoài."

Cuối cùng cũng nghe hiểu lời trong lời ngoài của đồng bạn, tiểu thị nữ gãi gãi trán, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ nói thế thôi, chứ làm gì dám đến trước mặt tôn chủ ——"

Chưa nói hết câu.

"Bịch."

Trong các vang lên tiếng như vật gì đó va vào cột, khiến hai thị nữ đang bàn tán bên ngoài vội vã cúi thấp đầu xuống.

Sau đó là hàng loạt tiếng chuông leng keng.

Tiểu thị nữ cúi đầu, đỏ mặt thì thầm: "Có giống động phòng hoa chúc đâu, ta thấy giống đánh nhau hơn đấy..."

——

Trong phòng.

Từ xưa đến nay Vân Dao đã trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, thời niên thiếu bồng bột gây không ít "chuyện ác" cả trong lẫn ngoài tông môn, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, một ngày nào đó nàng sẽ đánh nhau với người nào đó ở trên giường.

Chẳng những thế,"người nào đó" ấy còn là đồ đệ đại nghịch bất đạo của nàng.

"... Phịch."

Sau một tiếng động nhỏ, Vân Dao bị Mộ Hàn Uyên nắm hai tay đè xuống giường, áo trong voan mỏng đỏ tươi bị kéo xuống sau lần đọ sức linh lực lúc nãy, lộ ra nửa vai trần, áo lụa đỏ tươi tôn lên nước da trắng ngần như tuyết.

Đáng tiếc, trên mái tóc đen xõa dài, ánh mắt của chủ nhân của trung y lụa đỏ lại rét lạnh như mũi nhọn.

Mộ Hàn Uyên không kìm được mà khẽ cười, cúi người hôn lông mi của nàng: "Sư tôn biết tiên cách của mình bị tổn thương, thức hải bị ảnh hưởng, hiện tại không phải đối thủ của ta, tại sao nàng cứ gắng gượng thế?"

"..."

Vân Dao nghiêng mặt sang một bên, khi khóe mắt của nàng liếc xéo Mộ Hàn Uyên thì nhìn thấy vành tai trắng lạnh của hắn hơi lúng túng ửng đỏ.

Ý cười lành lạnh lướt qua mắt nàng.

"Thật không?" Hồng y nữ tử chợt nhướng mày: "Nhưng ngươi quên rồi sao, ngươi vừa uống Thất Nhật Tuyền đấy. Đó là Thất Nhật Tuyền được Ma tộc gọi là mộ tiên nhân đấy, sao ngươi dám xem thường nó thế hả?"

Mộ Hàn Uyên ngắm Vân Dao, giọng nói pha vài phần uể oải thờ ơ: "Thất Nhật Tuyền từng bước ăn mòn kinh mạch trong vòng bảy ngày, sau khi đến linh phủ mới bắt đầu bại vọng, không thể nhanh như vậy..."

Bỗng, ngón tay đang giữ Vân Dao thả lỏng.

Mộ Hàn Uyên nằm trên người nàng cũng theo đó mà nghiêng ngả.

—— Đến lúc rồi.

Hai mắt Vân Dao sáng lên, nhân cơ hội rút tay lại, đồng thời không khách sáo đẩy Mộ Hàn Uyên ra.

"Bịch."

Người nọ không hề có sức đánh trả, hơi chật vật bị đẩy vào lan can giường.

Vân Dao trở người ngồi dậy.

Giường không lớn, lại thêm nàng sợ Mộ Hàn Uyên cố ý giả vờ lừa nàng cắn câu, để đảm bảo an toàn, nàng khuỵu gối dạng chân ngồi lên eo Mộ Hàn uyên, trên cao nhìn xuống dồn hắn vào góc giường.

"Sao thế, tôn chủ đại nhân?"

Thấy Mộ Hàn Uyên ôm trán hơi nhíu mày, Vân Dao bật cười, lười biếng khom lưng xuống: "Vừa rồi như cọp hùng dũng oai vệ mà, sao thoáng cái đã thành mèo bệnh để mặc người ta bắt nạt thế?"

"..."

Mộ Hàn Uyên khựng lại chốc lát sau đó hạ tay xuống, vừa nâng mắt nhìn nữ nhân đang dạng chân ngồi trên eo mình thì chợt cảm thấy cơn choáng váng xa lạ lần nữa ập đến.

Nhìn khóe môi hơi vểnh lên của Vân Dao, cùng với vẻ mặt cợt nhả lạnh lùng cúi đầu thích thú nhìn hắn, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy buồn cười.

Thế là Mộ Hàn Uyên thật sự bật cười, giọng nói khàn khàn mê hoặc: "Dù là mèo bệnh, cũng sẽ không để mặc người ta ức hiếp."

"Ồ?" Mang theo chút tức tối vì nửa đêm bị ức hiếp, Vân Dao nâng cằm Mộ Hàn Uyên lên, cố bày ra vẻ hung hăng khinh miệt nhằm chọc tức hắn: "Dáng vẻ để mặc người ta ức hiếp này, chẳng lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của tôn chủ đại nhân?"

"..."

Đầu ngón tay của Vân Dao cọ vào môi mỏng của Mộ Hàn Uyên, ẩn chứa chút bỡn cợt khinh thường.

Những gợn sóng lăn tăn do ánh nến phản chiến trong mắt hắn, theo động tác của nàng mà dần dần tối xuống, như ngọn đèn trên thuyền chài đang bị dòng sông nuốt chửng.

"Không phải để mặc người khác, chỉ để mặc sư tôn."

Dứt lời, hắn hơi nâng cằm lên, hôn lên đầu ngón tay của Vân Dao.

"——!"

Như có sấm sét im hơi lặng tiếng giáng xuống thức hải.

Trong khoảnh khắc ấy, Vân Dao cứng đờ người, không cách nào miêu tả hình ảnh cực kỳ tình sắc trước mắt — thứ mang đến cho nàng trùng kích vượt xa tất cả hành vi thân mật quyến luyến trước kia.

Thậm chí nàng còn cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của hắn liếm đầu ngón tay của nàng.

Khi định thần lại, Vân Dao theo phản xạ rút tay lại, tát hắn một cái.

"Bốp."

Vốn là một âm thanh rất nhẹ, nhưng trong không gian im ắng tĩnh mịch, nó vang vọng rất rõ ràng.

Gần như hơi chói tai.

Đánh xong Vân Dao cảm thấy hơi hối hận, nên bèn vô thức ngước nhìn người hơi nghiêng mặt sang một bên ở trước mặt nàng.

Tóc dài trắng như tuyết xõa xuống áo bào đen như mực, áo mũ lộn xộn, đôi môi mỏng đỏ tươi như máu, trên khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ trắng lạnh có dấu vết đỏ nhạt do bàn tay của nàng để lại.

Dưới ánh mắt của nàng, trên cần cổ thon dài của người nọ, hầu kết khinh mạn nhấp nhô —— Chẳng biết từ lúc nào mà nó đã phủ lên một lớp đỏ nhạt.

Như in dấu một nụ hôn khắc sâu tận xương.

Hầu kết nhấp xuống kèm theo tiếng cười trầm khàn, Mộ Hàn Uyên chậm rãi quay mặt lại.

Rõ ràng hắn đang từ dưới nhìn lên nàng, nhưng chẳng hiểu sao, Vân Dao lại cảm thấy hoang mang bối rối bởi ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược của hắn, ánh mắt ấy cứ như có thể phá hủy hết thành lũy của nàng.

"Nếu không muốn chịu khổ, ta khuyên tôn chủ đại nhân," Vân Dao khẽ nghiến răng, nặn ra một nụ cười: "Lúc này, đừng nên khiêu khích ta."

"Chỉ tát một cái mà sư tôn đã đau lòng..." Mộ Hàn Uyên thả nhiên cụp mắt xuống, tầm mắt quét qua bàn tay đang buông thõng bên người, đầu ngón tay bất an siết chặt của nàng.

Nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn ở đâu, Vân Dao vội vàng giấu tay ra sau lưng.

Sau đó nàng mới nhận ra, phản ứng như thế chẳng khác nào thừa nhận Mộ Hàn Uyên nói đúng, như thế nàng rơi xuống thế hạ phong, quả nhiên, nàng nghe thấy tiếng cười cực nhẹ cực mê hoặc của người đang bị nàng áp chế ở dưới người.

"Sư tôn dễ mềm lòng như thế, nàng không thích hợp làm chuyện ác đâu."

"Nói đến làm chuyện ác, trên đời này không ai sánh bằng ngươi." Không rõ là bị đánh thức hay nhận ra mình không nên sa vào chuyện không liên quan, sau khi Vân Dao chắc chắn rằng Mộ Hàn Uyên không thể phản kháng, nàng bèn leo xuống khỏi người hắn.

Thấy hồng y sắp cách xa, ý cười vụt tắt trên khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ, thay vào đó là sự hoảng hốt ẩn dưới vỏ bọc thờ ơ hung ác.

Mộ Hàn Uyên gắng gượng ngồi dậy, nắm lấy cổ tay của Vân Dao: "Nàng muốn đi đâu ——"

Chưa nói hết câu, thân hình hắn lảo đảo nghiêng ngả.

Lúc này Vân Dao đang ngồi ở mép giường, nghe vậy nàng quay người lại, lười biếng tách những ngón tay thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng thật ra chẳng có chút sức lực nào của Mộ Hàn Uyên: "Tôn chủ đại nhân vẫn còn lòng dạ quan tâm ta à, chi bằng ngài lo nghĩ đến 'mộ tiên nhân' ắt phải chết mà ngài vừa uống đi."

"Đây vốn không phải Thất Nhật Tuyền..." Cơ thể Mộ Hàn Uyên lảo đảo, hư ảnh hồng y trước mặt như nhiều tầng chồng chéo lên nhau, hắn cắn đầu lưỡi, cố gắng ép bản thân tỉnh táo: "Nàng cho ta uống cái gì..."

"Ồ, ngươi nói cái này à."

Vân Dao lấy ra một chiếc bình lưu ly nhỏ, cố ý lắc lắc trước mặt Mộ Hàn Uyên đang sắp ngã trên giường.

"Nó quả thật không phải mộ tiên nhân, mà là rượu tiên nhân do đại sư huynh ta chưng cất."

"——"

Mộ Hàn Uyên giơ tay muốn bắt lấy tay nàng, nhưng lại chỉ bắt được hư ảnh.

Động tác này khiến hắn càng khó giữ thăng bằng hơn, cuối cùng hắn hơi chật vật ngã xuống chăn bông mềm mại.

"Vân Dao..." Thái dương trắng lạnh của người nọ nổi lên gân xanh hơi dữ tợn: "Đừng đi ... quay lại... ta tuyệt đối không cho phép... không cho phép nàng không rời xa ta..."

Vân Dao đứng cạnh giường.

Mặc dù không nghe rõ Mộ Hàn Uyên say rượu lẩm bẩm cái gì, nhưng chẳng biết tại sao, dáng vẻ mèo bệnh bắt chước cọp tỏ vẻ hung dữ này của hắn lại khiến nàng hơi không đành lòng.

Nhưng, chút cảm giác không đành lòng ấy vừa ngoi lên trong lòng, thì đã lập tức bị nàng mạnh mẽ ép xuống.

Lai lịch của Mộ Hàn Uyên ác lạ thường, chuyện này rất quan trọng.

Nếu mặc cho hắn làm bừa, e rằng không bao lâu nữa, giới Càn Nguyên sẽ lại bị hủy diệt.

Sau khi xác định được rằng đây là hắn của kiếp trước, nàng không dám đặt cược hết vào mình nữa.

Nghĩ lại, khắp giới Càn Nguyên này, người có thể giúp được nàng, chỉ có một người.

Vân Dao buông tiếng thở dài, từ từ gỡ ngón tay đang níu lấy váy nàng của Mộ Hàn Uyên ra: "Vốn chỉ muốn cho ngươi uống một ly, ai ngờ ngươi lại uống hết hai ly. Với cái trình độ không biết uống rượu, vừa ngửi mùi thì đã ngất của ngươi, sau này đừng làm màu ra vẻ nữa."

Ngón tay cuối cùng đang giữ mép váy của nàng trong lòng bàn tay bị nàng vô tình gỡ ra.

Trước đôi mắt đen láy như mực vừa sốt ruột, vừa nhếch nhác, vừa đáng thương của hắn, hồng y nọ cuối cùng cũng đi xa.

Mí mắt nặng trĩu không gắng gượng nổi được.

Trước khi Mộ Hàn Uyên hoàn toàn rơi vào bóng tối, hắn nghe được một câu nói, hệt như ảo giác.

"Ta đã cứu ngươi, đương nhiên sẽ không cứ vậy mà bỏ đi... yên tâm đi, kiếp này, ta chắc chắn sẽ "chịu trách nhiệm" với ngươi đến cùng."



Vân Dao phải dốc hết sức ba bò chín trâu mới tìm được Phượng Thanh Liên trong ngục Chu Tước rộng lớn cách chủ thành Chu Tước tám trăm dặm.

Mặc dù tiên cách tổn thương, thức hải vẫn còn dư ba chấn động, nhưng với tu vi Độ Kiếp cảnh của Vân Dao, ngoại trừ Mộ Hàn Uyên, trong Ma Vực có rất ít người có thể đe dọa được nàng.

Không rõ Tiên Nhân Túy có thể khiến Mộ Hàn Uyên say bao lâu, cho nên sau khi Vân Dao cứu được Phượng Thanh Liên, nàng gần như không nán lại dù chỉ một giây, mà lập tức đưa y rời khỏi phạm vi chủ thành Chu Tước suốt cả đêm.

Cho đến khi hình bóng mơ hồ của núi Lưỡng Giới xuất hiện dưới ánh nắng ban mai.

Cuối cùng, Vân Dao dừng lại ở đồng hoang bên dưới vực Đoạn Thiên: "Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây. Ngươi mau trở về Tiên Vực đi, đừng trì hoãn, đi thẳng đến Phạn Thiên Tự tìm đại hòa thượng thủ tháp ——"

Vân Dao chưa nói hết câu thì đã bị Phượng Thanh Liên ngắt lời: "Cô không đi sao?"

Tộc chủ tộc Phượng Hoàng luôn mặc vũ y lộng lẫy sặc sỡ có lẽ chưa bao giờ nhếch nhác như lúc này.

Nếu không phải vì không phải lúc, có lẽ Vân Dao sẽ không nhịn được mà cười nhạo y.

"Không phải ta không muốn đi, mà là không thể đi." Vân Dao tự ngẫm nghĩ, sau hai kiếp, xem như nàng cũng hiểu rõ Mộ Hàn Uyên ác: "Hiện tại thủ đoạn của hắn xem như khá nhẹ nhàng, nhưng nếu ta cứ thế rời khỏi Ma Vực, trở về Tiên Vực, chưa tới ba ngày, chắc chắn hắn sẽ tập hợp bốn bộ, tấn công núi Lưỡng Giới."

Phượng Thanh Liên nhíu mày: "Nhưng dã tâm hại thế gian của hắn đã lộ rõ, cô cứ thế ở lại đây, liệu có thể ngăn được hắn bao lâu?"

"Ngăn được một ngày, tức là có thêm một ngày hy vọng."

Giọng điệu của Vân Dao chứa quyết tâm không thể lung lay: "Cho nên từng câu từng chữ ta nói với ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Sau khi băng qua núi Lưỡng Giới, ngươi lập tức đến Phạn Thiên Tự ở Tây Vực, tìm đại hòa thượng mà ta nói."

"Ông ta có thể giúp được gì à?"

"Trong giới Càn Nguyên này, nếu có người có thể giúp, chỉ có thể là ông ấy." Vân Dao trầm giọng: "Sau khi gặp ông ấy, ngươi chỉ cần nói với ông ấy một câu."

"Câu gì?"

"Nói với ông ấy, một trong những thần khí sáng thế của Tiên giới, Vãng Sinh Luân, đang ở Ma Vực."

"..."

Vừa nghe đến Tiên giới, Phượng Thanh Liên lập tức biến sắc.

Nhưng y biết rõ, Mộ Hàn Uyên, người đã trở thành tôn chủ Ma Vực, không phải người mà y có thể đối kháng, tồn vong của giới Càn Nguyên đang bị đe dọa, y không có nhiều thời gian để truy hỏi nàng.

Ghi nhớ từng chữ Vân Dao nói, y xoay người lại, liếc nhìn Vân Dao bằng ánh mắt phức tạp: "Cô thật sự không về à?"

"Ta sẽ trở về. Sau khi... mọi chuyện kết thúc."

Sau khi Vân Dao thốt ra câu nói mà ngay cả chính nàng cũng chưa chắc tin, nàng dõi theo bóng dáng đi xa dần của Phượng Thanh Liên.

Cho đến khi y hoàn toàn biến mất ở đường chân trời.

Nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt của Vân Dao, nàng im hơi lặng tiếng, từ từ xoay người lại.

Hư ảnh đồng không mông quạnh trước mặt nàng như hoa trong gương, trăng dưới nước, chậm rãi tan biến.

Ba bộ thân vệ Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, áo giáp uy nghiêm giẫm lên bóng đêm đang mờ dần.

Ánh bình minh bị lấn át sau lưng bọn họ.

Dẫn đầu ba bộ, Ngự Diễn, hoặc nói chính xác hơn là Lệ Vô Hoan thuở xưa, đang mỉm cười đứng trước đội quân: "Tiểu sư thúc tổ Càn Môn, Vân Dao, hay ta nên gọi là tôn chủ phu nhân nhỉ?"

"..."

Tiếng rít của kiếm Nại Hà vang vọng, phá tan bình minh nơi chân trời xa xăm.

Lưu ngân lướt trên mặt đất, hệt như điện quang chói lọi rực rỡ xé tan bóng tối.

Nó dừng lại bên cạnh Vân Dao.

Cùng lúc đó, những tu giả Hợp Đạo cảnh của ba bộ Ma Vực cảnh giác tiến lên, từ từ bao vây Vân Dao ở chính giữa.

Nhưng Vân Dao cứ như không thấy, nàng vuốt ve trường kiếm, lạnh lẽo cụp mắt xuống, liếc Lệ Vô Hoan: "Thù của Càn Môn, ta chưa tính sổ với ngươi đấy."

"Dưới trướng tôn chủ, trừ Huyền Vũ bộ, các tu giả hung hãn nhất Ma Vực đều đang ở đây, còn cô thì đang bị nội thương không nhẹ..."

Lệ Vô Hoan lắc đầu bật cười: "Cô chỉ có một mình một kiếm, sẽ có lúc cô kiệt sức —— Hà tất ép ta giậu đổ bìm leo, ỷ đông hiếp ít, Vân sư thúc? Cô biết rõ, cô không có bất kỳ phần thắng nào mà."

"Loại tiểu nhân chỉ biết dùng thủ đoạn mưu mô quỷ quyệt, trút tư thù căm phẫn của bản thân vào những người vô tội như ngươi, đương nhiên chỉ biết thắng bại."

Vân Dao nhẹ nhàng xoay cổ tay, mũi kiếm chỉ xuống đất, thanh quang của kiếm Nại Hà như tuyết trút xuống.

"Đáng tiếc, Càn Môn không dạy ngươi thế nào là đạo nghĩa, thế nào là kiếm tâm sáng rực, vạn núi thông suốt."

Nhận ra dưới kiếm Nại Hà đang ngưng tụ kiếm ý đáng sợ, vẻ mặt của Lệ Vô Hoan cuối cùng cũng từ từ thay đổi.

Y thu lại nụ cười: "Nể mặt tôn chủ, ta sẽ không giết cô."

"... Chậc."

Vân Dao cười khẩy: "Vậy thì nể mặt Trần Kiến Tuyết, ta cũng sẽ tha mạng cho ngươi một lần."

Một kiếm vang vọng, vạn núi chấn động.

Dưới vòm trời, gió nổi mây vần, muôn trùng nắng mai của Ma Vực đều bị một kiếm chém tan.

——

"Tí tách."

"Tí tách..."

Khi thần hồn của Vân Dao tỉnh lại sau cơn mê man, âm thanh đầu tiên nàng nghe được là một âm thanh nhẹ nhàng như tiếng nước nơi xuống ngọc thạch.

Nàng cố gắng mở mắt ra.

Cảnh cuối cùng đọng lại trong đầu nàng là, giữa vòng vây của các ma tu, Lệ Vô Hoan bị kiếm khí của nàng róc gần hết vảy rồng được bộ hạ Thanh Long sợ hãi đưa đi.

Sau đó, bản thân Vân Dao cũng không chịu đựng được nội thương do tiên cách bị tổn thương, cộng thêm kiệt sức do linh lực kiệt quệ khi giao đấu với bộ hạ ba bộ Ma Vực, thế là nàng mất đi ý thức.

Ngày khôi phục như cũ lại bị kéo dài rồi.

Cũng may sau trận chiến này, lực lượng nòng cốt của ba bộ Ma Vực đã bị thương nặng hơn một nửa, không nghỉ ngơi một hai tháng thì rất khó có thể khôi phục như cũ.

Như vậy, ít nhất có thể kéo dài được không ít thời gian chờ Phượng Thanh Liên đến Phạn Thiên Tự đưa đại hòa thượng giữ tháp Luân Hồi đến. Trước đó, Ma Vực chắc chắn sẽ không chủ động khơi dậy tranh chấp với Tiên Vực...

Vân Dao nghĩ như thế, linh lực cạn kiệt sau đại chiến cuối cùng cũng khôi phục một chút.

Chỉ là chẳng hiểu sao lại hơi khó sử dụng.

"Khụ... có ai không?"

Vân Dao nhướng mắt, yếu ớt gọi.

"Tôn chủ phu nhân của các ngươi sắp chết khát rồi."

"—— Phựt."

Khí cơ nho nhỏ lướt qua, một ngọn nến lờ mờ chợt bừng lên trong động phủ.

Cuối cùng, bóng tối trước mắt Vân Dao cũng được xua tan đôi chút.

Nhưng, khi nhìn thấy trước mặt như một động phủ tối tăm không ánh mặt trời, cứ như nằm dưới lòng đất, sắc mặt của nàng hiếm khi thay đổi một chút: "Đây là đâu..."

Vân Dao giơ tay lên, theo phản xạ muốn chống tay xuống giường để đứng lên.

Tuy nhiên...

"Leng keng."

Âm thanh kim loại va chạm lảnh lót khiến nàng sững sờ.

Vân Dao sững người chốc lát, sau đó từ từ cúi đầu, đồng thời nâng cổ tay lên ——

Một sợi xích Tỏa Hồn to gấp mấy lần cổ tay nàng, khắc vô số phù văn chú ấn, quấn quanh cổ tay và mắt cá chân của nàng, khóa sâu vào bức tường đá phía sau.

Đại não của Vân Dao trống rỗng, chầm chậm cứng nhắc chớp mắt.

"Cuối cùng sư tôn cũng tỉnh."

Ngay lúc này, một giọng nói khàn khàn thích thú vang lên.

Vân Dao vô thức ngước mắt nhìn lên.

"Thế nào," Mộ Hàn Uyên giơ ngọn nến lên, đôi mắt thâm thúy u tối rủ xuống nhìn nàng, đáy mắt như Tu La địa phủ muốn nuốt chửng nàng: "Sư tôn có thích 'vòng tay' mà ta chuẩn bị cho nàng không?"

******

Tác giả có lời muốn nói:

Giam cầm play bắt đầu (không phải
Bạn cần đăng nhập để bình luận