Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 292

Nghĩ lại Quan thị lập tức có chút xấu hổ.

“Phu quân, chắc hẳn Liễu phu nhân sai người đi tìm lang trung cũng chuẩn bị tới rồi, ngươi đi xuống đón người ta lên, nhớ giải thích cho người ta nghe một chút.”

“Được, ta đi xuống đây, ngươi cứ lo chăm sócTường Nhi đi.”

Lê Tường không hiểu ra sao.

“Tại sao chuyện này còn liên quan tới Liễu phu nhân?”

“Cũng vì lo lắng cho ngươi thôi. Ngươi cứ mê mệt li bì, nương cũng hết cách, nghĩ gia nghiệp của Liễu phu người ta lớn như vậy, chắc chắn sẽ quen biết lang trung có y thuật không tồi. Bởi vậy mới để Thúy Nhi qua tìm Liễu phu nhân. Thế nhưng Thúy Nhi vừa trở về, ngươi đã tỉnh lại.”

Quan thị nghĩ lại chuyện hồi nãy, tới bây giờ bà vẫn còn sợ hãi, bởi vậy bà đưa một tay ôm nữ nhi vào trong lòng ngực.

“Tương Nhi, sau này đừng liều mạng như vậy nữa. Kiếm ít tiền thì ít tiền đi, đủ chi tiêu là được, đừng làm bản thân mình mệt mỏi quá, nương chịu không nổi.”

Lê Tường biết, đại ca của nàng đã mất tích từ lâu, có khi đã chết. Bởi vậy hiện giờ nương chỉ còn lại một mình nàng. Với nương, nàng chẳng khác gì trụ cột tinh thần cực kỳ quan trọng.

“Nương, ngươi yên tâm, ta đã biết.”

Ba mươi phút sau, một chiếc xe ngựa vội vàng đi tới, ngừng ở trước cửa Lê Gia Tiểu Thực.

“Ai u… ngươi đi nhanh như vậy, một nắm xương già này của ta sắp bị ngươi làm cho nát bấy hết rồi, Thanh nha đầu, ngươi đây là quan báo tư thù đúng không?”

“Lão gia tử, ngài nói oan cho ta rồi. Người bệnh còn đang nằm ở nhà chờ, đương nhiên là nên chạy tới nhanh một chút. Ta cũng nghe theo phu nhân phân phó thôi mà.”

Thanh Chi vén màn xe lên, đỡ Thu lão xuống xe.

“Ngươi nói người bệnh ở trong này ư? Nơi này sao lại rách nát như vậy? Đâu giống bằng hữu của phu nhân.”

Thu lão vừa trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, vừa vén tà váy, cẩn thận dẫm lên một nơi sạch sẽ để bước vào Lê gia.

“Quá nhiều tính xấu.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-292.html.]Thanh Chi thu dù lại, vừa đi theo Thu lão vào nhà, nàng ấy đã nghe được người ta nói Lê Tường tỉnh rồi.

Thu lão cũng không tỏ ra bực bội, lão chỉ nói tỉnh lại là tốt rồi.

“Có điều lão phu vẫn nên lên nhìn một cái, sau này còn dễ bàn giao lại với phu nhân.”

Lê Giang tự nhiên là cầu còn không được, hắn lập tức mời Thu lão lên lầu.

“Thanh Chi tỷ tỷ!”

Lê Tường vừa ngẩng đầu lên, thấy Thanh Chi đã ngọt ngào kêu một tiếng, Thanh Chi muốn cười, nhưng lại ngại Thu lão đi theo bên cạnh, cho nên đành phải nhịn xuống.

“Phu nhân biết ngươi bị bệnh, đã sai ta đi mời Thu lão tới xem cho ngươi một cái, ngoan ngoãn ngồi yên đi.”

“A……” Lê Tường ngoan ngoãn ngồi yên gật đầu cảm tạ Thu lão.

“Lão nhân ta tới đây chỉ vì phu nhân thôi, tiểu nha đầu ngươi muốn cảm tạ thì qua cảm tạ phu nhân là được rồi. Qua đây, vươn tay ra cho ta.”

Thu lão vừa đặt tay lên bắt mạch, biểu tình lập tức nghiêm túc hơn hẳn. Phối hợp với vẻ mặt nghiêm nghị và mái tóc hoa râm trên đầu lão, dường như lại có một chút cảm giác thế ngoại cao nhân.

Lê Tường lại chẳng khẩn trương chút nào. Chẳng qua hồi nãy miệng vết thương trên đùi bị nhiễm trùng khiến nhiệt độ cơ thể nàng nóng lên, hiện tại thân nhiệt đã hạ, chỉ cần uống thêm vài thang thuốc chờ tới khi miệng vết thương kết vảy là ổn rồi.

Ai ngờ từ lúc bắt đầu sắc mặt Thu lão kia vẫn còn khá bình tĩnh, đến bây giờ đã từ từ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, sau đó còn chuyển sang vẻ mặt hơi kinh hãi một chút.

Bởi vì Thu lão đang ngồi đối diện với Lê Tường, cho nên nàng cũng là người chứng kiến từ đầu đến cuối sự thay đổi trên gương mặt lão, chuyện đó cũng khiến lòng nàng từ không khẩn trương biến thành hơi hoảng hốt.

Chẳng lẽ nàng thực sự có bệnh?

“Nha đầu, ta hỏi này, ngoại trừ vết thương gây đau đớn trên đùi, khắp cơ thể ngươi còn chỗ nào khó chịu hay không, cứ nói cho ta biết!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận