Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 599

“Bạch thúc, sao hai người tới sớm vậy?”

“Tới sớm một chút để dính không khí vui mừng nha. Từ khi ngươi khai trương tửu lầu này, đây là lần đầu tiên làm tiệc vui đó, quan hệ giữa chúng ta thân thiết như vậy, chúng ta đương nhiên phải sớm tới một chút rồi. Tương nha……”

Bạch lão đại vừa muốn mở miệng kêu Tương nha đầu, nhưng đã kịp thời nuốt trở vào. Nay đã khác xưa, hiện giờ Lê Tường không còn là Tương nha đầu của cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực nho nhỏ ngày xưa nữa, nàng đã là chủ nhân duy nhất của một tửu lầu lớn trong nội thành. Hắn nên tôn trọng nàng hơn một chút.

“Bà chủ Lê ……”

“Ai ai ai, nhưng đừng gọi ta là bà chủ, ngươi vẫn gọi ta là Tương nha đầu như ngày xưa đi, nghe vậy mới quen tai. Đi, chúng ta lên lầu ngồi.”

Lê Tường vừa cười vừa mời hai người ấy lên lầu. Ba người nói chuyện về tình hình buôn bán rượu gần đây quá hăng say, nên không chú ý tới một người đang đi nhẹ nhàng sau lưng họ.

Người này rất lạ mặt, kể cả Lê Tường quay đầu lại nhìn cũng không nhận ra đó là ai. Thế nhưng nàng ta lại là một trong những thân thích của nàng, nàng ta chính là Vưu thị, nhi tức nhà Quan lão đại.

Thời điểm nàng ta còn chưa bước vào cửa Quan gia, người một nhà Lê gia đã bắt đầu chuyển vào thành làm ăn buôn bán, sau này hai nhà bọn họ không hề lui tới nữa, hiển nhiên Lê Tường và nàng ta chưa từng gặp nhau, cho nên không hề quen biết.

Thế nhưng đầu óc Vưu thị kia cũng tính là khéo léo, nàng ta chỉ đi theo ba người bọn họ, nghe được vài câu, đã phát hiện ra thân phận mấy người này.

Đặc biệt là câu Tương nha đầu kia, gần đây ở nhà, bà nội nhà nàng ta thường xuyên nhắc tới ba chữ này

Vừa rồi nàng ta chỉ xuống dưới tìm cái nhà xí, ai ngờ vì thế mà nàng ta lại nghe được một tin tức chấn động. Tửu lầu to lớn này lại là của Lê Tường nha đầu!!

Khó trách từ khi người một nhà nhị thúc chuyển vào trong thành, bọn họ không hề trở về nông thôn nữa, còn có năng lực làm tiệc vui ở tửu lầu lớn thế này. Hoá ra tửu lầu này lại của người nhà mình!

Không sai, ở trong mắt nàng ta, bọn họ chính là người trong nhà.

Lê Tường là nữ nhi của cô mẫu, cô mẫu chính là người Quan gia, hiển nhiên tửu lầu này cũng có một phần quan hệ với người nhà bọn họ.

Nhìn người một nhà nhị thúc mà xem, chỉ đi theo bọn họ vào trong thành có một năm thôi, đã biến hoá lớn như vậy.

Lần trước khi gặp mặt, người một nhà nhị thúc vẫn còn bộ dáng sợ hãi rụt rè, vừa xấu vừa đen, hiện giờ thì sao? Còn khí thế hơn cả người trấn trên nữa.

Đồng dạng là huynh đệ, cô mẫu cũng quá bất công rồi, chỉ chăm sóc mỗi nhị thúc, mà không chịu kéo theo công công nhà nàng ta.

Vưu thị hạ quyết tâm muốn nói chuyện này cho bà nội, vốn dĩ đám người bọn họ tới đây chỉ muốn chiếm chút lợi từ nhà tiểu thúc. Bây giờ á? Nàng ta đã đổi ý rồi, nàng ta và trượng phu sẽ cùng nhau ở lại nơi này.

Ở đại tửu lâu có cơm ngon rượu say thật tốt, ai muốn về cái thôn khổ sở đáng thương kia?

Lúc Lê Tường lên lầu, nàng chỉ liếc mắt một cái đã thấy hai bàn người ngồi gần lan can bên kia, đúng là mấy người ấy đều cao lớn, khí thế, rất dễ dàng có thể nhận ra.

Nàng đưa mắt nhìn Ngũ Thừa Phong, thấy hắn đang ngồi cùng bàn với đám huynh đệ, nói chuyện rôm rả, nàng cũng không tiện qua đó quấy rầy hắn.

Sau khi dàn xếp cho hai huynh đệ Bạch lão đại ngồi xuống, nàng đi qua bàn nhà đại cữu cữu bên kia.

Trong lúc nàng tiếp đón hai huynh đệ Bạch gia, Vưu thị đã trở về bàn. Nàng ta gấp không chờ nổi đã lập tức nói tin tức mình vừa nghe được cho trượng phu và cha mẹ hắn ta.

Ánh mắt người một nhà bọn họ nhìn Lê Giang lập tức trở nên nóng bỏng.

Trong lòng Quan lão đại chua như đánh đổ một bình dấm, đến bây giờ hắn ta mới hiểu vì sao lão nhị nhà mình có thể sống nổi ở trong thành này, còn lăn lộn ra hình ra dáng nữa.

Lại nói, nhà hắn ta có tốt hơn nhà lão nhị là bao, sao không thấy phu thê tiểu muội qua giúp đỡ nhà hắn ta?

Bọn họ quá bất công. Hắn ta lập tức dịch m.ô.n.g ngồi bên cạnh Lê Giang, đang muốn lân la làm quen lại nhìn thấy Lê Tường đi qua bên này.

“Phụ thân, sao ngươi cứ ngồi ở đó không vậy, nên bảo người ta mang đồ ăn lên cho bọn họ chứ?”

Nói xong nàng ngăn một tiểu nhị lại bảo hắn vào phòng bếp bưng chút đồ ăn vặt lên, sau đó mới quay đầu chào hỏi người một nhà Quan gia.

“Bà ngoại đã lâu không gặp, thân thể bà còn khoẻ mạnh chứ?”

Quan lão bà tử không muốn đáp lời tiểu nha đầu này, thế nhưng tôn tử ngồi bên cạnh cứ liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho bà ta, cuối cùng bà ta đành phải miễn cưỡng nể mặt bọn họ mà gật gật đầu. Thế nhưng, trong lòng bà ta đang vô cùng bực bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận