Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 569

Lần này tiểu cô nương mới mua về lớn lên đẹp hơn hai tỷ muội nàng, thoạt nhìn tính tình cũng rất mềm mại, vừa nhìn đã biết sư phụ thích người có bộ dáng như vậy.

Lê Tường quay đầu lại gõ cho nàng ấy một cái.

“Ta kéo theo ba đứa các ngươi đã đủ mệt lắm rồi, thu nữa làm gì? Suốt ngày cứ suy nghĩ linh tinh vớ vẩn, nhanh nấu ăn đi, trong mấy đứa, chỉ có một mình ngươi làm món cá là không đạt tiêu chuẩn nhất! Vừa nhìn đã biết tối ngày chỉ lo nghĩ lung tung, không chuyên tâm tập luyện!”

Hạnh Tử: “……”

Nàng ấy chỉ ghen tỵ hai câu mà sư phụ đã phản ứng lớn như vậy. Thế nhưng dường như sư phụ nói cũng không sai, nàng ấy làm thực sự không được tốt bằng tỷ tỷ và Yến Túc.

Suốt quá trình làm đều không phạm một sai lầm nào, thế nhưng khi làm xong, luôn có cảm giác vị kém rất nhiều. Sư phụ nói rất đúng, nàng ấy phải luyện tập nhiều hơn.

Lê Tường gạt Hạnh Tử đi rồi, không nghĩ tới biểu tỷ lại bước tới.

“Biểu muội, ngươi lại muốn nhận thêm một đồ đệ ư?”

Quan Thúy Nhi đã quá hiểu biết tính tình của biểu muội nhà mình rồi. Lê Tường luôn thích những thứ đẹp mắt, không cần biết là người hay là vật, nàng đều thích cả.

Tiểu nha đầu mới tới này lớn lên đáng yêu như vậy, chắc chắn là biểu muội cực kỳ thích.

“Biểu tỷ ngươi đừng xem náo nhiệt, đã sớm nói với các ngươi rồi. Hôm nay ta đi mua tiểu nhị nhóm lửa. Có ba đứa đồ đệ là đủ rồi, ta không không dạy nổi nữa.”

Lê Tường cảm thấy thật dở khóc dở cười. Nàng vừa muốn nói thêm hai câu lại đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang truyền đến từ bệ bếp của Khương Mẫn.

“A!!!!”

Vừa nghe thanh âm đã biết là tiểu nha đầu A Nhược mới tới.

Lê Tường giao việc trong tay mình cho Đào Tử, nàng đi qua xem có chuyện gì. Hoá ra là trong chỗ củi lửa có một cây gậy trúc, ngày thường lúc mọi người nhóm lửa sẽ dùng đầu gối bẻ gãy nó rồi mới nhét vào lòng bếp. A Nhược không bẻ gãy đã trực tiếp bỏ nó vào nên bệ bếp mới vang lên tiếng nổ tung như vậy.

Cũng may chỉ là mấy cây trúc nhỏ, nổ cũng không mạnh.

“A Tường cô nương…… Ta, ta……”

A Nhược khẩn trương cực kỳ, nàng ấy vừa tới đã làm sai chuyện, nàng ấy có thể lại bị bán ra ngoài hay không?

Bộ dạng cẩn thận y như nai con đi lạc trong rừng của nàng ấy, thật khiến người ta không đành lòng chỉ trích nặng nề.

Lê Tường nhìn đống củi khô phía sau A Nhược rồi chỉ vào cây trúc trong đó giải thích cho nàng ấy một phen.

“Chỉ cần cẩn thận cây trúc một chút thôi, những thứ khác đều không sao hết, cứ cẩn thận nhóm lửa đi.”

Sau khi ném xuống những lời này, Lê Tường lại trở về phía trước bệ bếp bận rộn xào rau. Trước kia A Nhược này cũng là một tiểu thư nhà thương gia, động tác nhóm lửa mới lạ như vậy, nàng ấy làm như vậy đã tính là không tồi.

Lại nói nhóm lửa cũng không phải là việc đòi hỏi kỹ thuật gì, ngày sau cứ từ từ dạy dỗ là được.

Nói gì thì nói, nàng ấy cũng là một tiểu đáng thương, vốn dĩ gia cảnh sung túc, còn có người hầu hạ, kết quả chỉ một ngày đã thay đổi tất cả, từ trên trời rớt xuống vực sâu.

Trải qua biến đổi lớn như vậy còn có thể giữ được lý trí, biết bảo vệ bản thân mình đã cực kỳ không tồi.

Trong mắt Lê Tường, nàng ấy là một cô nương thông minh, học một chuyện đơn giản như nhóm lửa chắc chắn không có vấn đề gì.

Bận việc hơn một canh giờ, khách nhân ở tửu lầu không còn nhiều như giữa trưa nữa.

Quan Thúy Nhi và hai tỷ muội Đào Tử phụ trách tiếp tục nấu ăn cho phía trước, Lê Tường lại hiếm được một lần xuống bếp làm cơm trưa cho mọi người trong tửu lầu.

Đương nhiên, người rất nhiều, nàng không thể làm hết được, Yến Túc cũng hỗ trợ làm vài món đồ ăn khác.

Giữa trưa ăn màn thầu, thứ này được cung ứng không hạn chế trong phòng bếp Lê Ký Tửu Lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận