Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 311

Liễu Hoài Chi cực kỳ dứt khoát đổi tên mình thành Liễu Trạch, chẳng có chút lưu luyến nào.

“Tuy ta rất vui vẻ vì mình không có quan hệ m.á.u mủ với hai kẻ kia, nhưng có chút áy náy vì đã phụ lòng cô cô và dượng mấy năm nay dạy dỗ ta, cũng thực xin lỗi ngươi.”

Liễu Trạch sờ sờ đầu thê tử, nhẹ nhàng than một tiếng.

“Ta đã nhận lời với nhạc phụ phải chăm sóc ngươi thật chu đáo. Vậy mà mới thành hôn chưa được bao lâu đã phải để ngươi theo ta chịu khổ. Không còn thân phận thiếu gia Liễu gia, về sau ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nếu những người của Kim gia đó biết, chắc chắn sẽ chê cười ngươi.”

“Các nàng dám? Hơn nữa, ta là người yếu đuối như vậy sao? Kỳ thật nha, tiền nhiều hay ít cũng không sao cả, chỉ cần chúng ta vẫn hạnh phúc bên nhau là đủ rồi. Ta vẫn còn vài căn phòng ở thành An Lăng này, trở về lựa chọn đi, rồi chúng ta nhanh chóng chuyển ra ngoài.”

Kim thị nói có lý hiển nhiên phải làm theo, Liễu Trạch cũng không có chút ý kiến nào. Trước mắt, hắn lập tức sẽ biến thành một kẻ nghèo hèn, thật đúng là cần phải làm phiền phu nhân duy trì cho hắn một đoạn thời gian.

“A Trạch, ngươi nói xem, nếu ngươi không phải hài tử của Liễu gia, vậy ngươi sẽ là hài tử nhà ai? Phụ mẫu thật sự của ngươi có thể ở thành An Lăng hay không?”

Liễu Trạch lắc đầu, trong thành An Lăng tuyệt đối không có người nhà của hắn.

“Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, Liễu Thịnh nói thời điểm hắn vớt ta lên, bộ quần áo trên người ta rất rách nát. Suy ra, trước kia gia đình ta rất nghèo khổ. Chẳng qua là vớt từ trong nước ra, lại khoảng mười năm trước…… Chắc là sẽ dễ dàng tra ra trong mười năm trước ở sông An Lăng này có xảy ra sự cố nào không. Chuyện này cứ để ta xử lý, ngươi không cần lo lắng đâu. Hôm nay ngươi đã mệt mỏi rồi, dựa vào người ta nghỉ ngơi nghỉ ngơi.”

Kim Vân Châu gật gật đầu, trượng phu nàng ấy không phải người mềm yếu, tất cả mọi chuyện đã có hắn xử lý, nàng ấy cũng không cần phải lo lắng.

Sau khi hai người trở về Liễu trạch đã phân phó đám bọn hạ nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi. Mặt khác lại sai người đi điều tra những sự cố đã từng xảy ra ở sông An Lăng chừng mười năm về trước.

Chuyện kiểm kê tài vật dư lại là việc của Liễu Trạch và phòng thu chi, hai bên kiểm kê đối chiếu ba ngày mới xem như kiểm kê hoàn thành.

Lúc trước gia gia để lại cho hắn quá nhiều sản nghiệp, sau lại trải qua dượng quản lý, lại càng tăng thêm một tầng lầu. Cho tới bây giờ bản thân hắn tiếp nhận được 5 năm, kiểm kê xuống, mới phát hiện ra số gia sản này lại tăng thêm gần như gấp đôi rồi.

Như vậy cũng tốt, nếu gia sản rơi vào tay hắn lại càng ngày càng lụn bại đi, vậy có cho thêm hắn mười cái miệng cũng không cách nào giải thích được, hắn càng không có mặt mũi đi gặp cô cô và dượng.

“Thiếu gia!”

“Tiến vào.”

Thanh âm Liễu Trạch có chút phát run, hắn đã nghe ra, người ngoài cửa đúng là người hắn đã phái đi điều tra thân thế của mình.

“Thiếu gia, chuyện ngài phân phó, trên cơ bản hai người thuộc hạ đã điều tra rõ ràng rồi. Mười năm trước đúng là trong một đoạn sông An Lăng đã từng phát sinh sự cố lật thuyền. Lúc ấy tất cả người trên thuyền đều rơi xuống nước, cuối cùng khi kéo lên bờ, đã c.h.ế.t bốn người, mất tích một người.”

“Người mất tích là ai?”

“Mất tích là một nam đồng mười tuổi, tên đăng ký trên huyện nha là Lê Trạch, người thôn Trường Hưng.”

Lạch cạch một tiếng, cây bút trong tay Liễu Trạch rớt xuống đất.

“Không phải ta đã bảo các ngươi cố gắng tra thật tỉ mỉ sao? Hết rồi ư? Tình trạng hiện giờ của Lê gia như thế nào?”

“Khởi điểm không tốt lắm. Sau tai nạn đó, nương của Lê Trạch vì ưu thương quá độ mà thân thể vẫn luôn không tốt, ngày nào cũng phải uống thuốc, bọn họ lại là ngư dân bình thường, sống dựa vào bắt cá trên sông, trong thôn còn thiếu không ít nợ. Sau này……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận