Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 396

Kỳ thật hiện giờ còn cách ngày khai trương tửu lâu vài ngày nữa, nhưng hậu viện tửu lầu đã hoàn chỉnh rồi, bởi vậy Lê Trạch cứ liên tục thúc giục mọi người sớm chuyển qua bên đó.

Lê Tường thấy kỳ hạn thuê nhà đã sắp tới rồi, nàng cũng dứt khoát đóng cửa hàng, bắt đầu làm công tác dọn sạch.

Có cơ hội biểu hiện tốt như vậy, hiển nhiên là Ngũ Thừa Phong muốn đi. Việc nhỏ như quét dọn phòng bếp, đến lớn như di chuyển bàn ghế, hắn đều làm hết, chịu thương chịu khó cũng không kêu mệt.

Lê Giang chứng kiến hết thảy cũng tỏ ra vừa lòng với Ngũ Thừa Phong không ít.

Nói như thế nào, Lê Giang cũng nhìn hắn lớn lên, phẩm tính không tồi, lại có thể chịu khổ, không giống phụ thân hắn chút nào. Tóm lại, Ngũ Thừa Phong này là một lựa chọn không tồi.

“Đại Giang thúc, có cần phải dọn hết mọi thứ trong tủ chén này ra ngoài không?”

“Có có có, nếu không bỏ ra sẽ vỡ hết.”

Lê Giang tiến lên bắt đầu làm việc, Lạc Trạch và Quan Phúc chịu trách nhiệm ra ra vào vào khiêng bàn ghế trong cửa hàng đặt gọn gàng lên xe la.

Đã có mấy nam nhân bọn họ trong cửa hàng, Lê Tường chẳng phải lo lắng gì nữa, nên từ sớm nàng đã đưa nương và mấy người biểu tỷ ngồi xe ngựa tới tửu lâu rồi.

“Nương, đây là phòng của ngươi và phụ thân, đi vào nhìn một cái xem.”

Trong lòng Quan thị đầy kích động, bàn tay đẩy cửa của bà cũng trở nên run run. Khoảng nửa năm trước, đâu ai nghĩ tới có một ngày bà sẽ đón chờ sự thay đổi lớn tới mức này đâu?

Hiện giờ đã tìm được nhi tử rồi, nữ nhi lại có tiền đồ. Trong nhà bọn họ không chỉ có tửu lâu, còn có một căn phòng lớn cho bà và trượng phu sử dụng.

Nghĩ tới đây, bà dùng sức đẩy cửa phòng ra.

Vừa vào cửa đã thấy một gian phòng tiếp khách nhỏ, bàn ghế đều được lau chùi bóng loáng, đây là Lê Tường tự mình gọi người tới trang trí.

Phòng ngủ quá lớn sẽ hơi trống rỗng, không có chút cảm giác ấm áp nào. Bởi vậy cần thiết phải có một gian phòng tiếp khách này. Cũng thêm một lý do, chính là gian phòng dành cho mọi người mở họp trong tửu lâu đã đổi thành phòng riêng của đại ca đại tẩu rồi.

“Nương, phòng bên trái, qua mở cửa đi.”

Quan thị cảm thấy dưới chân mình nhẹ bẫng, bà mơ màng nghe lời nữ nhi đi qua bên trái mở cửa phòng.

Ngay bên tay phải cánh cửa này có một cái giá đựng chậu, bên trên đã bày sẵn một cái thau đồng xinh đẹp và khăn rửa mặt sạch sẽ.

Cách không xa còn có một cái bàn bát tiên, đặt đầy trái cây do Lê Trạch mua về trước đó. Trong một góc còn đặt cả giá đèn, hiển nhiên về sau bọn họ không cần châm đèn dầu nữa.

Những thứ đó đã rất tuyệt vời rồi, nhưng thứ khiến Quan thị kinh ngạc nhất chính là một cái bàn trang điểm gần ngay cửa sổ!

Dù cái gương kia chỉ có thể nhìn khuôn mặt mình một cái mơ hồ, nhưng bà vẫn yêu thích không rời tay, cũng không sợ nữ nhi chê cười, mà cứ liên tục ngắm khuôn mặt mình trong gương.

“Tương Nhi, bàn trang điểm này có đắt hay không? Phòng của ngươi có không? Nếu không dọn qua đi?”

“Nương ơi, ngươi đừng lo lắng mấy chuyện này, trong phòng của ta và biểu tỷ đều có, đại tẩu cũng có. Ngươi có thích căn phòng này không?”

Hơn phân nửa bố trí trong này đều do một tay nàng thiết kế, nàng cũng có một chút cảm giác thành tựu nha.

“Thích! Quá thích.”

Quan thị soi xong gương lại đưa mắt nhìn giường và tủ quần áo của mình, bà tỏ ra vô cùng hài lòng, từ nãy tới giờ, nụ cười chưa lúc nào tắt.

“Nương ngươi cứ quan sát phòng mình đi, ta đưa mấy người biểu tỷ qua nhìn phòng của các nàng.”

Lê Tường quay đầu lại đưa biểu tỷ và tỷ muội Đào Tử đi ra ngoài.

Sương phòng bên trái dãy nhà chính bị nàng đổi thành ba gian, không lớn nhưng rất ấm áp.

“Ta ở gian bên này, biểu tỷ ngươi ở gian giữa, hai người Đào Tử Hạnh Tử ở gian còn lại. A, đây là chìa khoá, từ mình giữ cẩn thận nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận