Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 393

“Đại ca, thay ta cảm ơn đại tẩu. Chờ thêm mấy ngày nữa, món đồ kia làm xong, ta sẽ bớt thời giờ tới nhà ngươi thăm nàng một chút.”

“Được, vậy ngươi làm việc đi. Hôm nay ta qua là muốn cùng phụ thân tới phủ nha, sửa lại hộ tịch và tên của tửu lâu này.”

“Được rồi!”

Được nhập hộ tịch và sửa lại tên, lúc đó đại ca nàng mới chính thức trở về.

Chắc chắn khi biết tin này, phụ mẫu nàng sẽ rất vui.

Tâm tình Lê Tường cũng vô cùng không tồi. Sau khi nàng nói chuyện với Lê Trạch, nàng lại chuyển ra sau bếp đánh giá, nhận xét, bệ bếp đã được xây gần như hoàn chỉnh rồi, chỉ cần công đoạn cuối cùng là rửa sạch một lần lại lau dọn sạch sẽ, chúng nó sẽ được đưa vào sử dụng.

Chu gia cũng làm gần xong tủ chén to trong bếp rồi, ngày mai nên để chưởng quầy Miêu đi chọn mua nguyên liệu mang về chất đầy những ngăn tủ mới.

Nhìn tửu lâu từng chút từng chút một thay da đổi thịt trong tay mình, loại cảm giác này còn vui sướng hơn khi nàng kiếm được một lần cả trăm đồng bối.

Bận rộn cả nửa ngày, đến chạng vạng, khi Lê Tường nhìn thấy Ngũ Thừa Phong tới cửa hàng ăn cơm, nàng mới nhớ ra đôi găng tay nàng làm cho hắn vẫn còn nắm trong cái rương trên lầu.

“Tứ oa, hôm nay ngươi muốn ăn món gì?”

“Đại Giang thúc, cho ta một chén mì nước chua đi.”

Ngũ Thừa Phong vừa nói xong, hắn lại đưa mắt nhìn tấm mành che kín mít ở cửa phòng bếp. Sau đó thừa dịp Đại Giang thúc ra sau bếp, hắn cố gắng ghé mắt nhìn, nhưng chỉ thấy mỗi mảnh góc áo nho nhỏ, khiến lòng hắn có chút thất vọng.

Rất nhanh sau đó, mì nước chua của hắn đã lên bàn.

Nhưng hắn vừa ăn hai miếng đã thấy khác thường. Ừm? Tại sao lại có thịt sợi? Lại ăn thêm hai miếng nữa, phía dưới còn trôi ra một miếng trứng chiên.

Hắn ngẩn người, nhưng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã thấy Đại Giang thúc đi tới. Đại Giang thúc tới quá đột ngột khiến hắn vội vàng dùng mì phủ đi miếng trứng chiên trong chén.

Là Tương nha đầu làm cho hắn!

Thiếu niên Ngũ Thừa Phong lập tức cảm thấy cõi lòng thỏa mãn. Sau đó, hắn vừa ăn mì vừa lưu luyến mãi, một lúc lâu sau mới ăn hết cả chén.

Nhưng ăn xong hắn cũng không chịu đi, cứ do dự mãi, chỉ muốn nói với nàng mấy câu. Mắt nhìn ngày hắn phải đi khỏi nơi này đã càng ngày càng gần, trong lòng luôn đầy lưu luyến.

Hắn chỉ ngồi xổm trong chốc lát, chứ cũng chẳng có suy nghĩ sẽ đợi được người ấy đi ra.

Lê Tường không muốn ra, chẳng qua gia hỏa này cứ ngồi bên ngoài không chịu đi, khiến cho mỗi lần Tô tẩu tử từ bên ngoài bước vào phòng bếp lại nhìn nàng với bộ dáng muốn nói lại thôi.

Biểu tỷ cũng vậy, mỗi lần nàng ấy ra ra vào vào là lại trưng ra vẻ mặt không khác gì Tô tẩu tử. Hai người này biểu cảm cũng dễ hiểu thật, chẳng cần nói năng câu gì cũng đủ hiểu là ở bên ngoài có người chờ ngươi đấy.

Kết quả là không khí trong phòng bếp càng lúc càng trở nên kỳ quái. Cuối cùng nàng cũng không chịu nổi nữa, đành phải nghỉ ngơi.

Vừa lúc đưa đôi găng tay cho gia hoả ngoài kia.

“Này, đây là bao tay đưa cho ngươi, đa tạ mấy ngày nay tứ ca vẫn luôn chăm sóc, giúp đỡ ta.”

“Bao tay?”

Ngũ Thừa Phong nhận món đồ trong tay nàng, thứ này nhẹ nhàng như không có gì trọng lượng vậy, cứ như không có gì ở bên trong vậy, hắn tò mò quá thể, vội vàng xỏ vào.

Vậy mà vừa đeo lên chỉ mấy lần hô hấp, hắn đã có cảm giác ngón tay mình nhanh chóng ấm áp rồi, biến hoá này khiến hắn sợ ngây người.

“Bao tay này dùng thứ gì để làm vậy? Tại sao ấm áp nhanh thế?”

Lê Tường cũng không giấu hắn.

“Ta dùng lông ức vịt rửa sạch, phơi khô rồi nhét vào bên trong. Vào ngày mùa đông, vịt còn có thể xuống nước thoải mái như vậy, có một nửa công lao là nhờ đám lông này đó, trong đó, đám lông nhung ở ức vịt là giữ ấm giỏi nhất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận