Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 519

“Hiện giờ tửu lầu nhà ta bị người khác chặt đứt cung ứng cá tôm trong thành, cho nên không chỉ hôm nay, có khi về sau này ta vẫn phải tới trấn trên thu mua cá tôm. Không biết ngươi có nguyện ý làm người trung gian cho ta hay không?”

Cừu Tứ Hải không hiểu khái niệm này lắm.

“Người trung gian là làm gì?”

“Chính là ngươi gom đủ số lượng cá tôm ở trấn trên sau đó chất đầy vào con thuyền chúng ta thuê sẵn, mỗi ngày cần phải chở hai, ba chuyến thuyền như vậy. Số lượng cụ thể còn phải xem nhu cầu đại khái trong một ngày của tửu lầu chúng ta, chuyện đó nói sau cũng được. Ta không quan tâm ngươi gom bao nhiêu tiền một cân cá tôm, ta sẽ tính cho ngươi theo giá chúng ta mua trong thành. Ví dụ như cá trắm cỏ này, chúng ta trấn trên bán giá ba đồng bối một cân, trong thành là bốn đồng bối. Chỉ sơ sơ vậy thôi ngươi cũng tính toán được rồi. Rốt cuộc ngươi có nhận vụ này không?”

Cừu Tứ Hải nghe xong không hề nghĩ ngợi đã gật đầu.

“Làm!”

Đương nhiên phải làm!

Kể cả nhà Đại Giang thu hoàn toàn là cá trắm cỏ, loại cá có giá thấp nhất đi chăng nữa, hắn chỉ cần bán mười cân sẽ kiếm được mười đồng bối, một trăm cân chính là một trăm đồng bối.

Nhìn hai thuyền cá tôm này, kiểu gì cũng được hai ba trăm cân, phần chênh lệch đó tất cả đều rơi vào túi của hắn.

Tính sơ sơ một ngày cũng kiếm được hai, ba trăm đồng bối, vừa được nhiều tiền lại nhẹ nhàng hơn so với đi đánh cá vất vả cả ngày trời.

“Đại Giang, cảm ơn ngươi.”

Hắn biết, Lê Giang có thể tìm bất kỳ ai làm chuyện này cho đối phương. Nhưng tại sao Đại Giang lại tìm tới hắn đầu tiên?

Chắc chắn đối phương vẫn nhớ kỹ tình cảm giữa hai người, mới đưa cơ hội này cho hắn.

Lại nói, ở trấn trên bọn họ đâu có dễ dàng kiếm được một công việc với mức thù lao trên trăm đồng bối một ngày?

“Lão Cừu, với giao tình trước nay của hai chúng ta, ngươi đừng nói mấy câu khách khí đó. Trước kia lúc ta nghèo túng, ngươi cũng trợ giúp ta rất nhiều. Lúc trước ta đã rất nhiều lần muốn làm chuyện gì đó cho ngươi nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Ngươi đã bước vào độ tuổi cần phụng dưỡng lão nhân, dìu dắt đám hài tử rồi, để ngươi đến tửu lầu làm việc cũng không thích hợp.”

Lê Giang nhìn tiến độ chất hàng hoá lên thuyền, lại nhìn những con cá đang bơi qua bơi lại trong chậu, hắn lại nghĩ tới một chuyện.

“Có vài điều chúng ta cần phải nói trước, dù mua cá hay mua cua, không được chọn những con bị bệnh. Từ ngày mai bắt đầu, ta sẽ mang thuyền xuống, ngươi cố hết sức chuẩn bị chừng một trăm cân cá tôm, đặc biệt là loại tôm vỏ đỏ kia, nếu gom được thì cứ gom nhiều một chút, một, hai trăm cân đều được. Đúng rồi, nếu ngươi gom được thì cố gắng gom ở gần nhà, như vậy ta trực tiếp qua nhà ngươi kéo về cũng tiện, không cần tới tới lui lui đi ra bến tàu lại chuyển đi chuyển lại.”

“Được, không thành vấn đề.”

Cừu Tứ Hải vỗ bộ n.g.ự.c bảo đảm, hắn tưởng tượng qua ngày mai mình có thể kiếm được một khoản tiền lớn, lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy nhiệt tình, hắn không chút chần chứ, đi lên giúp đỡ bọn họ chất cá tôm lên thuyền mà không còn chút mệt mỏi nào sau một ngày đánh cá vất vả.

Sau nửa canh giờ, thuyền đánh cá chứa đầy tôm vỏ đỏ đã xuất phát. Vận chuyển loại thuỷ sản này đơn giản hơn chở cá, nó không cần ngâm nước, chỉ cần vứt nó vào trong sọt tre cho chút cỏ khô ở bên trên lại lấy một tấm ván đậy lên là được.

Lạc Trạch ngồi ở đầu thuyền nhìn bến tàu càng ngày càng xa, trong lòng thầm thổn thức.

Hắn đã từng là một tiểu tử ngông nghênh, không thèm quan tâm bất cứ chuyện gì. Ngày ấy, ở ngay khúc sông này, hắn nhìn thấy thuyền đánh cá của Lê gia còn lấy bánh bột ngô ném hai tỷ muội Lê Tường.

Thúy Nhi tính tình quá dịu dàng, nàng ấy bị ném trúng nhưng chưa từng mắng hắn nửa câu.

Haiz, lại nhớ Thuý Nhi của hắn rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận