Dựa Vào Năng Lực Cầu Sinh Mãn Cấp, Mỹ Nhân Suy Sút Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 112:: A

Chương 112:: A
Mười giờ đúng, Bao Nhuyễn Nhuyễn đang ôm một chậu ngâm chân đi ngang qua.
“Vậy chúng ta có thể hỏi mượn bạn cùng đội không!” Tiêu Mộng Phỉ vừa nhìn thấy cô, mắt liền sáng lên.
Bao Nhuyễn Nhuyễn nghe xong liền dừng lại, đúng là mình có công điểm.
Nhưng cô lặng lẽ quay người, đi về phòng.
Tiêu Mộng Phỉ trợn mắt.
Lục Văn Hạo thì không có cảm xúc gì, dù sao anh cũng không phải là người dựa dẫm vào phụ nữ!
Nhưng khi hai người vẫn đang buồn bực, Bao Nhuyễn Nhuyễn lại quay lại.
Trên tay cầm một chồng giấy trắng.
Nhét vào tay họ.
“Đây là của mọi người.”
“Bây giờ, một tờ 30 công điểm. mọi người muố bao nhiêu tờ thì bán cho tôi bấy nhiêu, tôi trả công điểm để mua chúng.”
Lục Văn Hạo đứng trước ống kính, lông mày giật giật.
Anh dùng một tờ giấy vô chủ để đổi lấy 30 công điểm trong tay cô?
Đây không phải là ngầm tặng anh công điểm sao?
Phụ nữ.
Ít nhiều gì cũng bị dung nhan hoàn mỹ của anh khuất phục.
Đúng vậy, anh thực sự đẹp trai hơn anh cả một chút.
Nhưng cô cũng không cần phải như vậy.
Anh không ăn bộ này, tuyệt đối sẽ không ngã hai lần trước đường đạn bọc đường.
Hừ.
Lục Văn Hạo mặt nghiêm trang nhưng tay lại không tự chủ được mà nhận lấy.
“Một tờ.”
Chết tiệt, chắc chắn là Vương Giả đã bắt cóc miệng và tay của anh!
Lục Văn Hạo nhíu mày.
“Được ạ.” Bao Nhuyễn Nhuyễn nhét cho anh một thẻ công điểm: “Cảm ơn đã ủng hộ.”
Lục Văn Hạo nhận lấy, lập tức đổi wifi.
Còn chồng giấy vụn trên tay, anh quay người định vứt đi nhưng vô thức cúi đầu nhìn xuống.
Nhưng phát hiện ra tờ giấy không phải toàn màu trắng, mà mặt trước có ba chữ lớn - “Bùa hộ mệnh”!
!
!!
“Đây là cái gì?” Tiêu Mộng Phỉ cũng chú ý đến.
Bao Nhuyễn Nhuyễn lật mặt sau tờ giấy mà Lục Văn Hạo đưa cho cô, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Khuôn mặt nhỏ phát sáng đọc.
“Bùa hộ mệnh cho Bao Nhuyễn Nhuyễn một lần: Vào thời điểm nguy cấp của Bao Nhuyễn Nhuyễn, Lục Văn Hạo sẵn sàng vô điều kiện giúp Bao Nhuyễn Nhuyễn vượt qua khó khăn một lần và không được ra tay với cô trong vòng ba ngày.”
Lục Văn Hạo: “!”
Tiêu Mộng Phỉ: “!”
[Phụt phụt phụt!]
[Khoan đã, ra tay là có ý gì? Danh tiếng của anh Lục của tôi không còn nữa hhh]
[Anh Lục thật thảm, còn nhớ mối thù gia tộc không?]
[Lục Văn Hạo: Đại ý rồi.]
[Từ nay, đối xử tử tế với kẻ thù, chết tiệt, tuy vô nhân đạo nhưng xin lỗi, tôi cười to quá!]
[Bao Nhuyễn Nhuyễn, sao cô lại buồn cười như vậy?]
[Cứu tôi với, cười đến nỗi tôi mất người rồi!]
“Khoan đã, tôi không cần nữa!”“Một khi đã bán ra, không được đổi trả. Chúc ngủ ngon.”
“!!”
Ngủ ngon cái gì.
Anh thực sự tức đến mất ngủ rồi!
Lục Văn Hạo chưa bao giờ nghĩ rằng, một Vương Giả lại khiến anh phải trả giá đắt như vậy.
Quả nhiên lời cha nói đúng, đàn ông đích thực không được đắm chìm vào ngoại vật.
Đã đến lúc cai game rồi sao?
Lục Văn Hạo mất ngủ đêm đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận