Dựa Vào Năng Lực Cầu Sinh Mãn Cấp, Mỹ Nhân Suy Sút Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 612:: F

Chương 612:: F
Bao Nhuyễn Nhuyễn còn lên tiếng an ủi họ.
“Trò chơi, tôi hiểu mà.”
“Hai anh đi làm việc đi.”
Bao Nhuyễn Nhuyễn ngồi trên mặt đất, hai đầu gối cong lên, áp vào ngực mình.
Hai tay khoanh sau lưng.
Vì dây chằng lỏng lẻo nên động tác này cũng không tốn nhiều sức.
Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đáng thương vô cùng.
Người đàn ông mặc đồ đen hoàn toàn gục ngã.
“Cô Bao, sau này chúng tôi sẽ là fan của cô!”
[Bao: Không sao, đừng buồn, ký giấy bảo vệ tính mạng rồi hãy đi.]
[Tiểu Bao: Rất công bằng, tôi ổn, cuối cùng tôi cũng có thể nghỉ ngơi rồi! Cảm ơn mọi người rất nhiều, cuối cùng tôi cũng không phải một mình gánh ba người nữa! Hãy trói tôi thêm một lúc nữa, nửa giờ thì đủ sao?]
[Nhóc Bao trông như vậy thật đáng yêu, sẽ không khiến người đàn ông mặc đồ đen mềm lòng, thả cô ấy ra sớm chứ?]
Người đàn ông mặc đồ đen vô cùng day dứt.
Nhưng đã làm thì phải làm, để Bao Nhuyễn Nhuyễn không phải chịu đựng nỗi đau này một cách vô ích, đương nhiên phải tuân thủ các quy tắc của trò chơi.
Họ nhanh chóng đi đến lối vào mê cung, đứng canh gác.
Một khi các thành viên đội xanh đến gần, họ sẽ chuyển Bao Nhuyễn Nhuyễn đi.
Nhưng các trò chơi giải trí trong công viên rất nhiều, xác suất này thực sự quá nhỏ.
“Họ sẽ không đến đây, không phát hiện ra tôi bị bắt.”
Bao Nhuyễn Nhuyễn trong ngọn núi giả cũng đang phân tích cho nhân viên Liễu Thu nghe.
Liễu Thu gật đầu, ngồi trong ngọn núi giả cùng cô.
Đây là điều duy nhất mà cô nhân viên  này có thể làm. 
“Cô Bao, cô có thể sử dụng giấy bảo vệ tính mạng mà đạo diễn ký cho cô. Tôi có thể thay cô gọi điện cho đạo diễn Trịnh.”
Như vậy cô ấy có thể thoát khỏi.
Bao Nhuyễn Nhuyễn gật đầu.
Nhưng tại sao cô phải làm như vậy?
“Không có cô, những người khác sẽ bị đội đỏ cướp sạch.”
[Nhóc Bao chỉ muốn nằm im, đừng gọi.]
[Đã đến lúc để đám đồng này trưởng thành rồi - tâm sự của Bao Nhuyễn Nhuyễn.]
[Trẻ con rồi cũng phải chịu đòn roi của xã hội hahaha Phi Phi, bảo trọng, Lục Ngỗng Tử, lát nữa đừng khóc.]
Lúc này Liễu Thu không nhịn được nữa.
“Bây giờ em nói cho chị nghe cũng không sao, đội đỏ lấy được một bộ quần áo của các cô, các cô sẽ phải đưa cho đội đỏ mười vạn.”
“Một chiếc ba lô, ba mươi vạn.”
“Một cái U...”
Chưa kịp tiết lộ xong, giọng nói của cô ấy đã đột ngột dừng lại.
Lúc đầu, ống kính máy ảnh vẫn tập trung vào khuôn mặt đang trò chuyện của hai người.
Họ ngồi bệt xuống đất, ngồi cao ngang nhau, vai gần như dựa vào nhau.
Nhưng dần dần, trong khung hình ống kính, đôi vai nhỏ nhắn của Bao Nhuyễn Nhuyễn mặc áo khoác chống gió Bằng Mại từ từ hạ xuống.
[?]
[Sắp nằm xuống rồi, Bao của tôi~]
[Ngủ ở đây thơm quá, mọi người ơi, mau đưa túi ngủ cho cô ấy đi~]
Liễu Thu nhận thấy phần thân trên của Bao Nhuyễn Nhuyễn dần trượt xuống đất, cô ấy ngừng kể chuyện.
Không khỏi quay đầu nhìn lại.
Nhìn ba bốn giây.
Phát hiện ra rằng Bao Nhuyễn Nhuyễn không chỉ hạ thấp vai mà cả hai chân co trước ngực cũng dần duỗi thẳng ra.
Liễu Thu: “... Cô Bao, cô đang làm gì vậy?”
Trong lúc nói chuyện, đôi chân duỗi thẳng của Bao Nhuyễn Nhuyễn khép lại với nhau, khi mọi người đều nghĩ rằng cô ấy sắp nằm xuống đất thì -

Bạn cần đăng nhập để bình luận