Dựa Vào Năng Lực Cầu Sinh Mãn Cấp, Mỹ Nhân Suy Sút Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 208:: B

Chương 208:: B
Trọng tâm vốn dĩ đè xuống, lúc này, mất thăng bằng sắp ngồi bệt xuống đất.
Ban đầu ba cô gái đều sử dụng thế chữ Đinh mà Bao Nhuyễn Nhuyễn nói, chân rộng hơn vai.
Để ổn định tác dụng, hợp lực lớn hơn ba người.
Họ hành động thống nhất, khẩn khẩn thiếp cùng một nơi.
Nhưng bây giờ, Lan Chỉ mất thăng bằng, phá vỡ vị trí đứng vàng của ba người.
Tiêu Mộng Phỉ phía sau, bị ảnh hưởng bởi động tác ngồi xuống của Lan Chỉ, á một tiếng, sự ổn định của cơ thể cũng bị phá vỡ.
Bị thôn Ngọc Tuyền kéo một cái, cũng ngã xuống!
“Á!” Cô áy kinh hô một tiếng.
Bao Nhuyễn Nhuyễn giật mình.
Cô đang bị bên Ngọc Tuyền kéo, hai chân trượt an toàn trên mặt đất.
Trọng tâm giữ ở trạng thái trung lập.
Trượt... rất vững vàng.
Nhanh chóng và an toàn.
Hoàn hảo.
Bao Nhuyễn Nhuyễn rất hài lòng.
Nhưng bên tai vang lên một tiếng kinh hô, trong nháy mắt... tay cô đau nhói!
Lan Chỉ, Tiêu Mộng Phỉ ngã xuống đất, sức mạnh của hai người đột nhiên rút khỏi sợi dây.
“!”
Sự cân bằng trượt ban đầu của cô đột nhiên không ổn định!
Đồng đội phía sau vốn có, đột nhiên giảm lực 50%!
Khiến cô cảm thấy lực kéo của bên Ngọc Tuyền lớn hơn!
Bàn tay nắm chặt sợi dây thừng, cảm nhận được áp lực đè bẹp của một chọi ba.
Cô cảm thấy cơ thể mình bị thôn Ngọc Tuyền kéo bay đi!
Không được, cô cũng sắp ngã rồi!
Bao Nhuyễn Nhuyễn: “!!!”
Cứu mạng!
Ngã sấp mặt, nguy cơ tử vong khi ngã trên mặt đất phẳng là bao nhiêu?!
Bài toán này vượt quá chương trình học rồi!
*
Lục Văn Hạo nghiến răng, nghe thấy tiếng kinh hoàng ngã xuống của Lan Chỉ và Tiêu Mộng Phỉ phía sau.
Anh ta biết, cho dù anh tamuốn giữ thể diện một chút, cố gắng ba giây không thua, cũng không thể rồi!
Từ bỏ.
Còn không bằng về nhà chơi Vương Giả.
Nhưng vừa nảy ra ý nghĩ, Lục Văn Hạo lại nghe thấy tiếng kêu nhỏ của Bao Nhuyễn Nhuyễn.
“Chị Lan, Phỉ Phỉ, nguy hiểm! Đứng lên!”
Lục Văn Hạo còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy sợi dây thừng dưới tay kéo về phía thôn Ngọc Tuyền đột nhiên dừng lại!
Giống như nhấn nút tạm dừng.
Cảm giác đau đớn ma sát trên lòng bàn tay biến mất.
Bên tai vẫn còn tiếng gào thét dùng sức của thôn Ngọc Tuyền.
Trước mắt vẫn còn cánh tay thô ráp nổi đầy gân xanh của thanh niên đầu tiên của thôn Ngọc Tuyền!
Nhưng sợi dây thừng trong tay anh ta, không hề cảm thấy có lực kéo nào.
Lục Văn Hạo: “?”
“Chị Lan, Phỉ Phỉ đứng lên chưa?”
Lục Văn Hạo: “???”
“Chúng ta đi!”
Đi đâu?
Lục Văn Hạo bối rối.
Nhưng lại cảm thấy sợi dây dưới tay đột nhiên động đậy!
Giống như có một con quái thú kéo lê anh ta, về phía sau, đột nhiên dùng sức!
Một sức mạnh mạnh mẽ kinh hoàng, khiến cả người Lục Văn Hạo trong sự kinh ngạc, bị kéo về vị trí cũ!
Kéo về điểm xuất phát của thôn Hoành Sơn!
Động tác nhanh như chớp, sức mạnh mạnh mẽ!
Khiến Lục Văn Hạo vừa muốn về nhà chơi Vương Giả trở tay không kịp!
“???”
Sức mạnh đó như sóng biển, từng đợt một cao hơn.
Một đợt bùng nổ, cậu bị kéo ngã ngửa ra sau.
Ngã ngồi xuống đất!
Lục Văn Hạo: “!”
Chắc chắn không phải sự thật.
Nhưng anh ta nghe thấy tiếng còi của trọng tài bên tai——
“Đội ngôi sao thôn Hoành Sơn, thắng kéo co!”
Lục Văn Hạo: “???”
Cậu ngơ ngác quay đầu lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận