Dựa Vào Năng Lực Cầu Sinh Mãn Cấp, Mỹ Nhân Suy Sút Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 499:: D

Chương 499:: D
Đội xanh đang nghỉ ngơi.
Lục Văn Hạo đang buồn chán lướt điện thoại.
Chân Tuyên ở bên cạnh anh lẩm bẩm, còn vẻ mặt phấn khích: “Cô Nhuyễn Nhuyễn thật lợi hại, trong nhà ma quá ngầu, giống như đóng phim vậy. Tôi tuyên bố, sau này tôi sẽ là fan của cô ấy!”
Lục Văn Hạo: “...”
Đột ngột quá, anh em ạ.
Vậy chẳng phải anh là fan của fan cô ấy sao?
Chênh lệch thế hệ rồi.
“Này, anh bạn.” Chân Tuyên hạ giọng, ngoắc cổ anh: “Ăn gà không, chơi một ván?”
Lục Văn Hạo trợn mắt.
Anh ta đã quyết định cai game rồi.
Bây giờ mỗi ngày chơi hai tiếng.
Tuần sau, chỉ chơi một tiếng.
Một ngày nào đó, xóa sạch khỏi điện thoại!
“Chơi đi chơi đi, chị Phi Phi, chị chơi không?”
“Hiếm khi được rảnh, em đi hỏi những người khác xem, Tiêu Tiêu? Anh Khúc? Anh Thành Diệu?”
Chân Tuyên vô cùng tích cực.
Dù sao đạo diễn cũng đã nói là nghỉ ngơi.
Tất nhiên phải chơi rồi!
“Đúng rồi, cô Nhuyễn Nhuyễn đâu? Em đi gọi cô ấy.”
Đôi mắt của Chân Tuyên sáng lấp lánh nhưng vành tai lại hơi ửng hồng.
“Không biết cô ấy thường sài WeChat hay phần mềm khác nhỉ?”
Lục Văn Hạo vừa lấy điện thoại ra, khựng lại.
Ăn gà cái gì? Rõ ràng là muốn kết bạn với người ta!
Không biết xấu hổ.
Đê tiện.
Anh ta còn chưa có thông tin liên lạc của Bao Nhuyễn Nhuyễn!
Kết quả, Bao Nhuyễn Nhuyễn trở về, như thể từ chốn thâm sơn cùng cốc trở về: “WeChat, QQ?”
“Em không chơi game.”
Cô đã thương lượng xong với bác sĩ đông y, bây giờ đầu óc chỉ toàn là thuốc bổ mùa thu để bồi bổ cơ thể.
Vì vậy tâm trạng rất tốt, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
“Em có thể làm đội cổ vũ cho mọi người, xem mọi người chơi.”
Chân Tuyên: “...”
Lục Văn Hạo cong môi, liếc nhìn Chân Tuyên.
Hả hê.
Tiêu Mộng Phỉ và Khúc Phi Phi đều ngạc nhiên: “Bao Bao, chị tải về đi, em dạy chị cách chơi~”
Họ cũng biết chơi một chút.
Mặc dù kỹ thuật không tốt nhưng người thì kém mà nghiện.
“Đội đỏ và đội xanh có muốn tham gia một trận PK không?”
Đạo diễn Trịnh Minh Xương, khoanh tay, lại ngửi thấy mùi tăng tỷ suất người xem.
“Bên thắng...”
“Có thể thưởng thức bữa tối thịnh soạn.”
Đội xanh Bao Nhuyễn Nhuyễn không biết chơi.
Vậy thì quá tốt!
Đạo diễn Trịnh Minh Xương, bây giờ rất thích thú với bất kỳ sự thất bại nào của Bao Nhuyễn Nhuyễn.
“Nhưng em không biết chơi...” Quả nhiên Bao Nhuyễn Nhuyễn nhăn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Đạo diễn Trịnh Minh Xương vui mừng.
Giống như người dân nhìn thấy hy vọng của cuộc sống.
“Không biết có thể học. Tiểu Bao, tôi phải nói với em điều này, em là một thanh niên tràn đầy sức sống, không phải là người sắp nghỉ hưu như chúng tôi, sao có thể không chơi game được?”
“Đây cũng là một hình thức giao lưu mới của giới trẻ.”
“Quan trọng là tham gia, kết quả không quan trọng.”
Thua thì tốt nhất.
Gò má của Trịnh Minh Xương không hạ xuống được.
“Bên thua cuộc, nhiều nhất là nhìn chúng ta ăn tối thịnh soạn thôi mà~”
Bao Nhuyễn Nhuyễn cầm điện thoại, hơi do dự.
Chân Tuyên kéo tay áo cô: “Cô Nhuyễn Nhuyễn, em dẫn chị bay.”
Bao Nhuyễn Nhuyễn thở dài.
Nhưng nhìn sang phía đối diện, tiền bối Lan Chỉ cũng không biết chơi, cuối cùng cô gật đầu.
“Vậy cho em chút thời gian học?”
Trịnh Minh Xương hào phóng: “Hai mươi phút nhé! Chân Tuyên, cậu dạy cô ấy.”
Chân Tuyên lập tức thẳng lưng, không vấn đề.
Lục Văn Hạo bên cạnh xoa trán.
Trừ phi là thiên tài, nếu không thì 20 phút, người mới chỉ là gánh nặng.
Thôi vậy.
Nhiều nhất, anh ta chạy đôn chạy đáo, hỗ trợ đồng đội thôi.
Nhưng hai mươi phút sau——
Lục Văn Hạo hoài nghi nhân sinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận