Hán Hương

Q1 - Chương 001: Lợn quay dở.

Vân Lang nằm trơ cả đống trong bụi cỏ suốt một ngày một đêm, y vẫn chẳng hiểu sao mình lại chưa chết.

Bởi vì bây giờ y khác gì người chết đâu chứ, bàn tay cháy đen, cánh tay cháy đen, toàn thân cháy đen, lạ cái là đôi mắt lại chẳng làm sao.

Y chỉ vẻn vẹn là chưa chết thôi, chứ không khác gì chết là mấy, nếu như nhất định muốn y phải tìm ra một từ hình dung thích hợp cho cái trạng thái khốn nạn của bản thân lúc này thì … lợn quay là từ hết sức phù hợp, nhưng là thứ lợn quay cháy da mà còn chưa chín thịt.

Điều này hết sức không phù hợp với lẽ thường ... À, nếu nói mình giống con tằm bị bọc trong kén thì có vẻ phù hợp hơn ở mức độ nào đó, cho dù Vân Lang đúng là con lợn quay dở, toàn thân bốc mùi thịt cháy thơm lừng.

Toàn thân y rất đau, không phải là cái đau đớn khiến người ta phát cuồng kiệt quệ vì thương bệnh, mà giống ... lần này thì y đúng là hết từ ngữ miêu tả rồi.

Chẳng lẽ đây là cảm giác bị sét đánh à?

Cứ cho là vậy đi, dù sao Vân Lang đã bao giờ có kinh nghiệm ở mặt này quái đâu, y thấy mình ăn ở chưa tệ tới mức dăm ba ngày lại bị sét hỏi thăm mà có kinh nghiệm, nhưng chuyện này thì lý giải thế nào? Trong suốt một ngày một đêm qua, tổng cộng có bốn con sói, một con báo, một đàn lợn rừng ghé thăm y, trong đó có một con lợn rừng còn nghịch ngợm dũi y một cái, làm y đang từ nằm úp thành ngửa mặt lên trời.

Muốn chửi bậy quá, đúng là bi kịch, rõ ràng mình đã bị nướng rất thơm rồi, cái lũ hàng xóm chỉ nhìn một cái là biết dã thú lại không chịu ăn, còn sớm kết thúc cái vận mệnh bi thảm của y.

Phải vậy chăng? Vân Lang lớn lên trong một cô nhi viện từ lúc đỏ hỏn, hoàn toàn không có khái niệm gì về cha mẹ mình là ai, cuộc sống khó khăn thiếu thốn là điều không phải bàn cãi nữa, nhưng dựa vào cái đầu thông minh, bản tính quật cường không chịu khuất phục vận mệnh, y vẫn lớn lên trở thành nam tử hán đường đường, có công việc tốt, y là đội trưởng đội kỹ sư bảo dưỡng máy bay, có bạn gái khá xinh xắn.

Thành tựu không lớn lắm, nhưng thời buổi này người ta có cha mẹ đàng hoàng còn sống trật vật đầy ra đó, với một cô nhi mà nói là đáng tự hào, đúng không?

Nhưng ai là không muốn cuộc sống sung sướng đủ đầy chứ? Suốt quá trình từ tuổi thơ đến khi dậy thì, y vô cùng khao khát có người giàu có tử tế đến nhận y làm con nuôi, giúp y thoát khỏi cuộc sống đầy ải khốn khổ ấy. Vậy mà Vân Lang tận mắt nhìn từng người bạn của mình, kể cả đứa khuyết tật dật dẹo cũng có người tới nhận nuôi, có đứa còn được dùng xe ô tô đắt tiền đến đón, cha mẹ nuôi rơi nước mắt ôm hôn nữa, cảm động lắm.

Đầu tiên là Tiểu Hoa, cô bé nhỏ xíu ốm tong teo, bệnh triền miên tưởng không qua nổi, y mừng cho cô bé, ngày nó đi, y nắm tay gầy trơ xương dặn dò chúc nó may mắn. Rồi đến Tiểu Minh bị bại liệt, nghe nói nếu có tiền vẫn chữa trị được, thế thì tốt quá, Vân Lang nghĩ thằng nhóc đó coi như tốt số, đứa trẻ sau hẳn sẽ là mình, vậy mà Tiểu Hạo, Tiểu Dân, Tiểu Đàn ... cứ vậy lần lượt ra đi, Vân Lang chuyển dần vui mừng sang ghen tỵ rồi căm ghét chúng, tại sao không ai nhận mình, mình ưa nhìn, thông minh, hiểu chuyện hơn bọn chúng, vì sao không phải mình?

Bà ta, bà Vân, chắc chắn tại bà ta ngăn cản, mụ phù thủy già ác độc đó, không muốn mình được hạnh phúc, bà ta ghét mình, bà ta thiên vị, sao bà ta không chết đi.

Chính người phụ nữ già tội nghiệp cưu mang y từ nhỏ, đặt tên y theo họ của mình, người phụ nữ tin vào Chúa đó trước khi chết còn rơi lệ nắm chặt tay y, dặn y kiên cường sống, sống thật tốt, bà luôn tin tưởng y sẽ xuất sắc hơn người khác.

Chuyện cũ cứ thế hiện qua đầu làm mắt Vân Lang cay xè, ngày chôn bà Vân, trời mưa to lắm, hôm đó y từng nghĩ mình là thứ khốn kiếp, đáng bị sét đánh.

Và giờ Vân Lang nằm đây như con lợn quay dở.

Trời xanh ngăn ngắt như miếng thủy tinh làm bằng ngọc bích, mấy đám mây trắng bồng bềnh lờ lững trôi, trong đó còn có một đám mây chuyên môn dừng đúng chỗ giúp Vân Lan che ánh nắng gay gắt.

Trên cành cây đàn khỉ vui vẻ nhảy nhót, một con vua khỉ to tướng thô bỉ sủng hạnh phi tử của nó ngay trước mắt Vân Lang, sau khi con khốn thỏa thuê rồi còn nhảy lên cây mận, hái quả mận xanh ném tới tấp lên người y, chắc là trò chơi sau khi làm xong loại chuyện đó.

Toàn thân không nhúc nhích được, Vân Lang đã cố lắm rồi nhưng không thể điều khiển dù chỉ một đầu ngón tay, mồm cố sức há thật to cũng không hét ra tiếng, mỗi đôi mắt và bộ não vẫn linh hoạt.

Hoa sam, liễu thanh tiễn, hai thứ cây mọc ở chân núi vùng Quan Trung này rất dễ nhận ra, nhất là cái lá dài và bóng có hai lỗ khí màu trắng của hoa sam rất dễ phân biệt. Còn liễu thanh tiễn thì Vân Lang càng quá mức quen thuộc, bà Vân bị bệnh tiểu đường, y hay lên rừng hái lá cây liễu thanh tiễn về làm trà cho bà uống.

Dựa vào hai thứ cây này, có thể đoán được đây là rặng Tần Lĩnh, đại khái không xa Ly Sơn là bao.

Vân Lang khẳng định chắc chắn, thân là người Quan Trung cuồng du lịch kiêm động vật ăn thịt hung mãnh, ngay cả vùng không người ở Thái Bạch Sơn còn bị y coi như chỗ du xuân thì cái ngọn núi nhỏ cảnh sắc vừa lòng người ấy sao có thể bỏ qua? Nhưng nơi đấy đâu ra cảnh sói, báo rồi gấu qua lại như đi chợ thế này.

Cho dù bản tính người Quan Trung mộc mạc, chỉ thích ở nhà mà không thích ra ngoài thăm dò khám phá, nhưng cái đám quan viên chính phủ vì chính tích kinh tế mà hận không thể đào mộ tổ ra làm điểm thăm quan du lịch, sao có thể bỏ qua thế ngoại đào nguyên này.

Đến lúc này mà còn nghĩ cái chuyện đó được, cái đầu mình đúng là không bình thường.

Nếu đã không chết được, thì phải cố mà sống.

Một củ tam thất dại mọc ngay bên cạnh đầu Vân Lang, bông hoa nhỏ đỏ rực trên đỉnh đang nở đỏ rực.

Vân Lang rất hiểu thứ này quý giá mức nào, đây chính là thứ mà người ta hay quen gọi là “ huyết sâm “, cho dù ở nơi mọc nhiều tam thất như Vân Nam thì cũng chẳng có mấy củ tam thất hoang thực sự, ấy mà nơi này nó mọc cả mảng, hoa đỏ chói mắt.

Khi học vấn mâu thuẫn với thực tế, học vấn có tính giới hạn liền trở nên đáng cười.

Đây là phát hiện lớn.

Sự tò mò của con mọt sách trỗi dậy, Vân Lang tạm thời không nghĩ cách làm sao chết cho nhanh nữa, ngay cả Stephen Hawking còn sống hết sức vui vẻ lạc quan, mình hơi cháy một chút, sống được là tốt rồi, chỉ cần có thức ăn, khả năng sống được vẫn rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận