Hán Hương

Q1 - Chương 042: Hồng Ngọc.

Lưu trữ tiêu bản xương cốt cũng là một môn học vấn, đáng tiếc là Vân Lang không hiểu, y chỉ biết một điều, bao nhiêu xương cốt như thế đặt trong môi trường ẩm thấp dễ sinh hỏa hoạn.

Lửa ma trơi màu xanh lét cháy mơ hồ trên đống xương, thi thoảng có một hai đốm lửa còn rời khỏi bộ xương bay lên giữa không trung, nhưng chỉ chớp mắt là tắt, thế đủ dọa chết người.

Vừa rồi mở cửa, có không khí tươi mới tràn vào, cho nên lửa ma trơi càng dày, nếu như Vân Lang không hiểu rằng dưỡng khí dẫn cháy, sẽ như Thái Tể rơi lệ vì cho rằng đây là những đồng bào của mình xắp hàng hoan nghênh mình.

Mỗi lần Thái Tể tới đây nhìn thấy lửa ma trơi bốc lên, ông ta lại bi thương tột độ, thậm chí là hỏi thăm từng ngọn lửa ma chơi, gọi tên người ta, sau đó ôm lấy họ mà khóc.

Mà những ngọn lửa ấy luôn né tránh ông ta, khiến Thái Tể càng đau đớn, cho rằng huynh đệ trưởng bối không muốn gây hại cho mình, không muốn mình nhiễm âm khí mà đoản thọ.

Chuyện này Vân Lang không giải thích, cũng không cần giải thích, một người có chỗ dựa tinh thần là chuyện tốt.

Vì có cái cảm giác đó nên Thái Tể không nửa phần sợ hãi cái chết, thậm chí ông ta cho rằng, chết mới được thực sự về nhà.

“ Ồ, bá tổ, hôm nay tinh thần người tốt quá ...”

Vân Lang cũng học theo Thái Tể hỏi thăm mấy bộ xương, còn châm ít cành thông làm hương, an ủi vong linh. Trước kia y cười nhạo mấy chuyện hồn ma quỷ quái này, giờ mới thấy đó là điều ngu xuẩn, có những chuyện nên tin vẫn hơn là không, dù biết mười mươi đó là giả.

Đối với một người từ nhỏ đã được nuối nấng ngăn nắp gọn gàng, y không chấp nhận được sự lộn xộn ở nơi này.

Một bộ xương không được có hai cái đầu.

Chỉ cần y tới đây một lần là lại có ý đồ sắp xếp lại số xương cốt này, quá trình đó có thể sai xót, ví như chân của Trương Tam lại lắp vào người Lý Tứ, có điều không hề gì, bọn họ là huynh đệ sinh tử, đến thê tử còn chia sẻ được, nói gì tới tay chân.

Găng tay bằng da hươu cách tuyệt hoàn toàn sự tiếp xúc của Vân Lang với xương cốt, hôm nay y xếp được mười cỗ thi thể, cảm giác rất có thành tựu, cũng làm y có thêm nhận thức về cấu tạo xương của con người, y dám khẳng định người thời nay không ai có kiến thức về mảng này hơn mình.

Việc này tạm thế đã, không vội được, Vân Lang cầm đuốc đi quanh Thần Vệ doanh, mỗi lần tìm kiếm ở nơi này, y lại có phát hiện khác nhau.

Ví như lần này Vân Lang tìm thấy ở trong gian phòng nhỏ không có gì đặc biệt, có một hài cốt nữ tử, quần áo trên hài cốt tuy đã phai màu, song phán đoán ra được, đây là nữ tử thân phận cao quý, trang sức rơi trên đất đều đẹp đẽ ngoài tưởng tượng của y.

Da thịt không còn nữa, nhưng mái tóc đen vẫn phủ lên cái đầu lâu đã ngả vàng, xương ngón tay rơi đầy đất, xương chân tán loạn dưới cái rương gỗ nàng ngồi, xuyên qua xương sườn nhìn thấy một cái chùy thủ bằng đồng đã mốc xanh đâm vào xương sống.

Dao đâm qua giữa xương sườn thứ hai và thứ ba, có thể nhìn ra tay rất độc, chỉ cần đâm từ dưới lên, cơ bản một phát lấy mạng.

Chuôi đao còn dính đoạn xương ngón tay, nhìn tư thế thì tám phần nàng tự sát, Vân Lang chậm rãi rút thanh chủy thủ ra, dùng găng tay lau qua trên đó, phát hiện hai chữ triện mai hoa.

Nhìn xa như hoa, nhìn gần như chữ, trong hoa có chữ, trong chữ dấu hoa, hoa chữ dung hòa làm một, chữ viết rắn rói.

Đó là trên cơ sở chữ triện, đem hoa mai khảm vào chữ, khiến nó hòa hợp một cách tự nhiên, nhìn xa giống như một đóa hoa mai đang nở rộ, nhìn gần giống như nét chữ bay múa, bởi thế mà làm chữ viết càng thêm rườm rà khó đọc. Vân Lang tốn công lắm mới nhận ra có vẻ là hai chữ "Hồng Ngọc".

Mặc dù chùy thủ ở đây đã rất lâu, nhưng vẫn còn có độ bén ở lưỡi, đem so với cái chùy thủ bằng đồng mà Thái Tể lần đầu cho y, khác biệt không khác gì vàng với bùn. Bất kể là mức độ sắc bén, hay trang trí, hoàn thiện, cái chùy thủ của Vân Lang đều có thể vứt đi rồi.

Gian phòng này rất nhỏ, góc tường có rất nhiều nông cụ như cuốc thuổng, sọt, chắc là phòng chứa tạp vật.

Chỉ có cái rương gỗ kia là không hòa hợp, được sơn đen, hai đầu hoa văn quỳ long, giữa có quai bằng đồng, tuy bong tróc phần nào, vẫn toát lên vẻ sang trọng.

Vân Lang nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định không mở ra.

Người xưa nho nhen lắm, có trời mới biết nữ tử có thể ra tay với chính bản thân kia có để lại cơ quan bẫy rập gì trong rương không. Chẳng may mở ra thì lửa bùng lên, hoặc nó bắn ào ào thì hỏng.

Thôi cứ để lại cho Thái Tể mở, ông ấy tương đối có kinh nghiệm.

Đại Vương lượn vòng quanh Vân Lang, có lẽ vì bỏ rơi nó lâu quá, hổ mà đeo khẩu trang trông rất buồn cười, Vân Lang làm thế vì đề phòng nó đụng chạm vào đống hài cốt.

Động vật họ mèo, dù là hổ hay mèo đều là thứ có tính tò mò lớn.

Không quấy nhiễu nữ tử này yên nghỉ nữa, Vân Lang rời phòng.

Đi ra khỏi phòng chợt có cảm giác có gì đó không ổn, song nghĩ mãi không rõ vấn đề ở đâu, dẫn Đại Vương đi tìm kiếm từng phòng, không biết qua bao lâu, lửa trên dây thừng dần nhỏ đi, Vân Lang cũng sắp phải đi rồi.

Nếu như dầu trên thừng cháy hết, lửa sẽ gây tổn hại tới dây thừng, cho dù trong thừng có quấn sợi đồng lớn.

Lúc về đi qua cái phòng nữ tử tự sát, liếc nhìn một cái, y thổi tắt đèn, đốt một cái đèn lồng có thể gấp được, sau đó men theo bậc thang leo lên.

Cơ quan ở lối ra rất đáng ghét, chỉ có thể mở ra từ bên trong, không thể mở từ bên ngoài, mỗi lần mở lại toát hết mồ hôi.

Ngoài sơn động chính là khởi điểm Vân Lang tới với thế giới này, mỗi lần rời sơn động, lại có cảm giác đặc biệt, giang rộng tay đón nhận từng làn gió ôn nhu từ lũng sông xa thổi tới, mang theo hương thơm của cỏ cây cùng với hơi nước, thấm vào tận gan ruột.

Cởi khẩu trang cho Đại Vương, đã dính đầy nước dãi của nó rồi, nhớp nháp kinh khủng, muốn dụ nó đeo khẩu trang không dễ.

Một thiếu niên tuấn tú dẫn con mãnh hổ uy phong đứng trên đỉnh núi lộng gió nhìn về phương xa, nếu có thi nhân nào nhìn thấy ắt sẽ có vần thơ hùng hồn tráng khí xuất hiện, tiếc là không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận