Hán Hương

Q1 - Chương 032: Cổ nhân thành, bất năng khi. (1)

Vân Lang bị tên cầm đầu thô bạo vác lên vai, nhìn cái gáy đầy chấy rận của hắn, tí nữa nôn thốc hết cả ra, nhắm mắt lại cho thanh tịnh, cổ tay gập lại, từ từ lôi trong ống tay áo một mũi dùi dài ba tấc.

Vì ra ngoài không thể mang theo nỏ, chỉ có thể dùng một thanh trường kiếm thông thường, cả thanh đoản kiếm của Từ phu nhân cũng không được mang theo, nếu bị Vũ Lâm quân hoặc Tú Y sứ giả (mật thám Tây Hán) phát hiện ra thì không có khả năng sống sót.

Trong suy nghĩ của Vân Lang, đây là cái thế giới mạng người rẻ mạt, tất nhiên khi lần đầu rời nhà, thân phận mẫn cảm như thế, y phải chuẩn cực kỳ chu đáo, toàn thân y từ trên xuống dưới không ít hơn tám chỗ dấu những thứ đề phòng bất trắc.

Vậy mà trong một thời gian ngắn, y còn nghĩ Thái Tể quá hoang tưởng, không ngờ thực sự có lũ khốn kiếp vô pháp vô thiên tới mức này.

Mắt Vân Lang hiện sát khí, y muốn giết người.

Giết tên tráng hán vác mình rất đơn giản, chỉ cần dùng dùi đâm vào gáy hắn là xong, có mái tóc bù xù như dã nhân che dấu, hai tên thợ săn kia trong lúc vội vàng không tìm ra nguyên nhân cái chết.

Nhưng hai tên đó xử lý ra sao?

Thấy bọn chúng sắp đi vào một mảnh rừng thông, một khi chúng nghỉ ngơi, cơ hội tốt thế này không chắc đã có.

Vân Lang chưa bao giờ giết người, nhưng khi cần ra tay, y không chút do dự, hai tay chụm lại giữ chặt dùi sắt, đu người lên, bất thình lình đâm vào gáy tráng hán.

Mũi nhọn cứng mà bén xuyên qua gáy hắn dễ như xuyên qua tấm da gấu.

Tráng hán khựng người, Vân Lang thừa cơ ấn toàn bộ nửa mũi dùi vào gáy y, y ra tay cực nhanh, không có chút máu nào chảy ra.

Rầm!

Hai chân tráng hán nhũn ra, người đổ ập xuống, đè lên cả Vân Lang, khiến cơ đau từ sườn xông lên làm y suýt ngừng thở.

“ Sao thế?”

Hai tên kia nghe thấy động tĩnh đồng loạt quay lại, chỉ thấy tráng hán miệng phun bọt trắng, toàn thân co giật, vội vàng đặt con hươu xuống, lớn tiếng gọi.

Chu Khánh tức thì quay sang nhìn Vân Lang, chỉ thấy tay chân y vẫn bị trói chặt, mặt tái đi vì đau, không nghi ngờ gì hết.

“ Bị động kinh rồi! Mau mau cứu chữa, chậm là chết đấy.” Vân Lang la lớn:

Lúc này tráng hán đã đái ỉa tùm lum không còn kiểm soát được nữa, miệng lấp bắt nói không nhìn lời nhìn hai tên đồng bọn cầu cứu.

Lương Giáp khổ sở né tránh ánh mắt hắn: “ Không cứu được.”

Hai tên hợp sức dấu tráng hán vào một bụi cây, Chu Khánh trước khi đi còn nói với tráng hán không ngừng co giật: “ Là sống hay chết phải xem thiên mệnh, huynh đệ một hồi thế này không có lỗi với ngươi.”

Nói rồi hắn bế con hươu lên, bảo Lương Giáp tiếp tục khiêng Vân Lang đi vào rừng.

Hai tên này đi đường rất thú vị, từ lúc tên cầm đầu chết, bọn chúng liền đề phòng nhau, không tên nào chịu đi trước, cho nên chúng đi song song với nhau.

Cục diện bình hành thì ai cũng thích, khi bị người ta khiêng, con hươu cứ kêu suốt, giờ được bế, nó liền yên tĩnh trở lại, chỉ cần đi qua cành non mà nó thích còn há mồm ra nhai, con ngốc này hoàn toàn không hiểu tình cảnh của bản thân.

Nó mà không ngốc đã chẳng làm bạn với con hổ.

Vân Lang còn mười mấy cái dùi trên người, nhưng dưới tình huống này, không có cơ hội sử dụng, đồng thời cũng không thích hợp dùng cùng cách này giết người nữa, một trong hai tên bị chết, tên còn lại sẽ giết y, vì dù sao trong mắt chúng, giá trị của y không bằng con hươu.

Thế nên phải tính cách khác.

Đi vào rừng thông rậm rạp một lúc, không ngờ có khoảng đất trống, một căn nhà gỗ xuất hiện ở cuối đường, căn nhà này dùng cây thông làm khung, lấy trúc dựng lên, trông vô cùng đơn giản.

Lúc này trời đã trở nên u ám, Lương Giáp đặt Vân Lang lên đống cỏ khô, Chu Khánh càng cẩn thận đặt con hươu xuống, tháo dây trói tứ chi cho nó, chỉ buộc dậy vào cổ, đầu kia buộc vào cột trụ.

Hai tên đốt lửa, ngồi đối diện với nhau, dùng một cái cành cây nướng thứ thịt gì đó treo sẵn trên tường, hẳn đây là nơi chúng thường tụ tập.

“ Ngươi nghĩ con thần lộc này bán được bao nhiêu?” Lương Giáp nhìn con hươu có cái bụng to tướng với ánh mắt tham lam, áp giọng xuống hỏi:

“ Một dật (20 lạng) hoàng kim, là tiểu lang quân kia nói, chúng ta không dám mơ như thế, bán được một cân (16 lạng) là tốt rồi.”

Vân Lang cười thảm:” Uổng phí của trời, thứ này mà hiến cho nhà đại phú, vẻn vẹn một dật hoàng kim có là gì? Đây chính là tâm huyết ba đời người của Tấn Vân thị ta, trong quá trình đó hao phí tiền lương đâu chỉ là một dật hoàng kim, các người lại bán với giá một cân ...”

Lương Giáp nhìn con hươu rúc vào bên cạnh Vân Lang, lòng tham nổi lên:” Chu Khánh, chúng ta không để đám hào môn được lợi.”

“ Cái thứ này chỉ có hào môn mới mua nổi, nhưng mà hai chúng ta làm gì có tư cách bàn chuyện mua bán với họ?” Chu Khánh gặp khó, nhưng hắn không ngốc: “ Chỉ sợ còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị gia nô của người ta đuổi đi rồi, cho dù đám quý nhân ấy biết giá trị của con hươu, ngươi đảm báo người ta sẽ trả chúng ta một dật vàng không? Thuê du hiệp giết chúng ta chỉ tốn vài đồng thôi. Ngươi đừng mơ tưởng nữa, trên đời này thứ tốt là của quý nhân, không liên quan tới đám chúng ta.”

“ Ta nói bán được một cân vàng vì tiểu cữu của ta là quản sự của Dương Lăng vương gia nên mới có cửa đấy.” Những lời này khả năng khơi lên nỗi đau trong lòng hắn, Chu Khánh tức tối ném miệng thịt nướng chín vào lửa, cầm lấy bảo kiếm của Vân Lang, đặt cùng túi tiền của Hoắc Khứ Bệnh: “ Đây mới là tiền tài chúng ta nhìn thấy, sờ thấy, chọn một đi.”

Tay Lương Giáp không ngừng đưa qua đưa lại giữa hai món đồ, hắn không đánh giá nổi hai thứ này cái nào đáng giá hơn.

“ Chọn bảo kiếm đi, đó là thanh kiếm tốt cho dù là cửa hiệu khó tính nhất cũng sẽ trả ngươi hai nghìn tiền.”

Nghe Vân Lang nói thế, Lương Giáp chộp ngay lấy bảo kiếm, nói vội:” Ta lấy bảo kiếm.”

“ Á ...” Vân Lang bị Chu Khánh tức giận đứng lên đá thẳng vào bụng, làm y suýt bay đi, kêu to một tiếng, ôm bụng co quắp như con tôm:

“ Ngươi đánh nó làm gì, nếu mặt hỏng, còn bán được giá tốt không?” Lương Giáp rất tức giận với hành vi phá hoại hàng hóa của Chu Khánh:

Chu Khánh hừ lạnh, chỉ Vân Lang nằm co quắp thành đống ở đó:” Ta nói cho rõ, người mang tới nam phóng quán là bán được tiền, hươu thì tốn công, ngươi lấy người hay hươu?”

Lương Giáo nhăn mặt, bỏ cái nào cũng tiếc: “ Chúng ta không bán cả đi rồi chia tiền được à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận