Hán Hương
Q1 - Chương 044: Oan gia hẹp lộ.
Lần này y mang trọn bộ trang bị, từ nỏ cung tới trường kiếm, chùy thủ cùng mới móc câu để leo núi.
Giày nhẹ đế mỏng làm bằng da sói, một bộ áo thâm màu lam, mái tóc dài nay đã có thể tết thành cái búi dùng trâm cố định, tuy nhiên chưa đủ dài, nếu không có vải buộc sẽ dễ bị xõa ra, dải lụa bay bay, càng làm Vân Lang trên phiêu dật bất phàm.
“ Huyện Lam Điền từng xảy ra có nạn đói lớn, hộ tịch mất rất nhiều. Tám năm trước huyện Lam Điền lại bị quy vào Thượng Lâm Uyển, năm ngoái xây dựng Hồ Cung. Liên tục thay đổi như thế khiến dân tịch huyện Lam Điền cực loạn, ngươi ra ngoài đó, nếu bị người ta nghi ngờ thân phận thì hãy nói là người Vân thị huyện Lam Điền, như thế sẽ không ai tra ra được tung tích.”
“ Ngôi nhà của đám thợ săn trong rừng thông rất kín đáo, nếu gặp nguy hiểm hãy chạy vào đó, phát ra tín hiệu gia gia và Đại Vương sẽ tới hỗ trợ, chỉ cần trốn vào Ly Sơn, không ai làm gì được chúng ta.”
“ Vạn sự cẩn thận.” Thái Tể dặ đi dặn lại, lầy này Vân Lang vào thành, ông ta không hỗ trợ gì được, bởi thế hiếm khi lải nhải như vậy:
Đại Vương lẽo đẽo theo sau sau, nó có linh cảm chuyến đi này của Vân Lang không giống lần trước, cứ quấn lấy chân y, làm Vân Lang mỗi bước chân đều khó khăn.
Vân Lang không có ngựa, đi từ trên núi xuống bình nguyên mất tới non nửa ngày, từ đây không thể dẫn Đại Vương theo nữa, chẳng may nó bị đám Vũ Lâm quân nhìn thấy, bọn chúng sẽ lên cơn ngay, nơi hoàng đế có mặt mà lại xuất hiện mãnh thú ngoài kiểm soát, đó là đại tội.
Đuổi tới tám lần Đại Vương mới chịu đi, nhìn nó như đứa bé bị bỏ rơi kêu ư ử đi về phía chân núi, không ngờ khóe mắt Vân Lang lại ươn ướt, nói ra ở thế giới này, người thân nhất với y không phải Thái Tể, mà là Đại Vương.
Một mang tính mục đích cao, một thuần túy là tình cảm, Đại Vương là thứ sau.
Dương Lăng gần phía đông Ly Sơn, gần Hàm Dương, khoảng cách tới một trăm dặm.
Với Vân Lang mà nói, đây là một khảo nghiệm rất lớn, một là phải học cách định hướng nguyên thủy nhất, hai là thích ứng với chặng đường dài với sự kiện đột phát.
Hi vọng lớn nhất của Vân Lang chính là gặp được người như đốc bưu Phương Thành, cho y đi ké.
Đi theo đường lớn chỉ nửa canh giờ là bắt đầu nhìn thấy đồng ruộng, bọn họ không phải bách tính, mà là cung nô sống ở nơi này. Lúa đã cao hơn một xích rồi, chỉ là trồng lưa thưa, nơi nào trũng nhiêu nước thì lúa mọc cao xanh mướt, nơi ở xa hoặc cáo hơn, lúa vàng vọt không khỏe mạnh.
Trồng nhiều nhất là cốc và kê, đúng là lãng phí đất đai, nếu như phân bón và nước tưới đầy đủ, mùa hè dài của Quan Trung hoàn toàn có thể sau khi thu hoạch lúa mạch xong trồng thêm một đợt cốc và kê nữa.
Vân Lang tới bên ruộng quan sát tỉ mỉ mức độ sinh trưởng của hoa màu, cây trồng lộn xộn chỗ thưa chỗ lại quá dày, thế này không tốt, phụ nhân đang làm việc ở trong đồng thấy nam tử đi tới vội vàng ngồi sụp xuống trốn tránh --- vì nàng không mặc quần áo.
Vẫy tay với nàng, Vân Lang lấy trong ba lô một túi muối bọc lá cẩn thận, ném cho nàng một túi, chỉ bông kê ở ruộng, nhổ lên xem, thứ này rất kỳ quái, thứ này trông giống kê, nhưng không kết hạt, trong lá là thứ vỏ thì trắng, trong như đũa màu đen.
Rất ngon, ngọt vị bột cảm giác giống ăn bánh bao.
Phụ nhân nhận lấy cái túi, mở ra xem, phát hiện ra là muối thì thét lên, thứ này quý lắm, vừa đứng bật dậy thì nhớ ra mình không mặc gì, vội vàng che ngực ngồi xuống, nhìn thiếu niên đẹp đẽ kỳ quái kia nhổ bông ngồi ăn.
Y ăn tới răng đen xì rồi, nàng không nhịn được cười, thiếu niên đẹp như thế mà lại đi ăn thứ thấp hèn, nàng liền buộc bông trong sọt thành bó, từ xa ném cho Vân Lang.
Vân Lang bắt ngay lấy, tươi cười nói một câu cám ơn rồi vẫy tay với nàng tiếp tục lên đường, vừa rồi trong ruộng kê có rất nhiều bông, năm nay thu hoạch được mùa lớn rồi.
Dọc đường đi gặp được ba đợt Vũ Lâm quân, vì ăn mặc đi đứng của Vân Lang không giống dã nhân, càng không giống cung nô, thêm vào tuổi còn nhỏ, dáng vẻ vô hại, bọn họ thậm chí tra hỏi cũng bỏ qua, cho rằng là đồng phó của nhà huân quý nào đó theo hoàng đế đi săn.
Trong đó còn có một đám cực kỳ vô lễ từ chối mong muốn được cho đi nhờ rời khỏi Thượng Lâm Uyển của Vân Lang, cứ thế thúc ngựa bỏ đi.
Kỳ thực Vân Lang chẳng hi vọng gì được đám Vũ Lâm quân đó cho đi nhờ, y cố tình, nhiều khi là thế, ngươi càng thoải mái, người ta càng không để ý, chứ rụt rụt dè dè như ăn trộm, dù không phải trộm thì người ta cũng tới hỏi. Thế nên thấy tiếng vó ngựa là y đứng bên đường vẫy tay xin đi nhờ, đám Vũ Lâm quân quả nhiên chẳng buồn nhìn y, thậm chí còn đi nhanh hơn.
Ở phía tây nam của Lý Sơn, nơi Vị Thủy chảy qua là một vùng đất phì nhiêu hình tam giác, nước sông ở đây tuy đục nhưng lượng nước quanh năm sung túc mùa đông không sợ đóng băng, tưới tắm cho cả một vùng ruộng đồng nơi đây, cảnh sắc tuy chẳng có gì đáng nhìn, song thổ nhưỡng màu mỡ, sản vật phong phú, cỏ cây mọc quanh năm.
Cứ đi thẳng theo con đường lớn bằng đất, chiều rồi, mặt trời ngả dần về rặng núi tây, Vân Lang tuy học cách thở của Thái Tể, sức lực dẻo dai hơn người thường, song cơ bắp vẫn không chịu nổi, y bắt đầu tính chuyện kiếm chỗ ngủ qua đêm.
Đưa mắt nhìn quanh, trước mắt là nông điền bao la, sau lưng là nông điền mút tầm mắt, bên cạnh là Vị Thủy chảy cuồn cuộn.
Cảnh tượng nên thơ lắm, song chẳng có bóng người, hoang vắng làm người ta bất an.
Vẻn vẹn có mấy cái nóc lều cỏ hình tam giác, Vân Lang không muốn tới đó, cùng đám cung nô ấy chui rúc một đêm, y sẽ bị chấy rận trên người họ nhảy qua ăn thịt mất.
Xem ra đành kiếm chòi nghỉ bên đường nào đó nghỉ tạm, đi thêm một lúc thì nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thấy từ xa xuất hiện một đội xe dài hơn chục cái, kỵ sĩ đi trên cùng tay cầm một cái cờ, trên đó viết một chữ "Trác" cực lớn.
Điều nay làm Tần An hoan hỉ, nếu là cờ long hổ gì đó thì y lập tức chạy xa ngay, bình dân ở nơi sơn dã gặp đội xe vương hầu phải đứng bên đường thi lễ, đợi xa giá vương hầu đi xa rồi mới được đi tím.
Phàm có hành động khác lạ sẽ bị cho là mưu đồ làm loạn, coi như chặt đầu cũng chẳng ai kêu cho.
Vân Lang cười như con mèo chiêu tài, chắp tay đứng bên đường đợi chủ nhân đội xe tới, khi câu tới người ta thì hạ mình xuống chỉ có lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận