Hán Hương

Q1 - Chương 017: Cháu là người Tần. (2)

Trong thời Hán Vũ đế mà nghĩ tới phục Tần là chuyện vô vị, bỏ đi mối lo này, Vân Lang tâm tình nhẹ nhõm chú ý tới nồi cơm sắp chín.

Cơm tối ngày hôm nay là cơm gạo thịt khô hấp, với rau khô, tỏi. Gạo cũ luôn có mùi hôi, thứ này ở cô nhi viện ăn suốt rồi, khi nấu chuyên môn rưới thêm ít mỡ lợn, vừa khử mùi, cơm chín hạt nào hạt nấy bóng lộn, thơm ngào ngạt.

Miếng thịt mỡ hấp nhừ ra, cắn một miếng mỡ chảy qua kẽ răng, ăn với cơm nóng hôi hổi và rau khô mà hai người ăn ra khí thế của thiên quân vạn mã.

“ Phù ...”

Hai người đồng loạt bỏ bát xuống, không phải là đã no, mà cơm hết rồi, thịt hết rồi, rau cũng chẳng còn nữa.

“ Lão phu sai rồi, ngươi nên làm bào trù cho vương chứ không phải là quan trị canh.”

“ Đây là món ăn thường ngày thôi.” Vân Lang lắc đầu, có thể y biết làm nhiều món mới mẻ so với thời đại, song ngự trù là định nghĩa khác:

“ Một món là đủ, lão phu khi ra đời dù Đại Tần đã không còn, từ nhỏ sống dưới sự che chở của phụ thân, vẫn cẩm y ngọc thực, nhưng chưa được ăn thống khoái như bây giờ. Ôi tiếc thay, nếu không có cuộc nội chiến kia, ngươi cũng được sống như thế.”

“ Cháu quen dựa vào đôi tay mình kiếm cơm rồi.” Vân Lang tự hào giang tay nói, tranh thủ thăm dò một cách tự nhiên:” Ít nhất trước khi bị thiên hỏa bổ trúng, cháu luôn tự lo cho mình.”

Quả nhiên Thái Tể nghe vậy nhắc lại chuyện hôm đó:” Nếu không phải thấy ngươi mình cao tám thước, giống như người Tần, ngươi sớm bị hổ ăn rồi.”

“ Bây giờ cháu nhỏ đi rồi.” Vân Lang đưa tay lên trước mắt, dù thân thể này rất đẹp đẽ, nhưng hơi yếu ớt, không thích hợp tí nào với cuộc sống hoang dã:”Gia gia, sao lại như vậy?”

“ Ngươi không biết sao, đó gọi là dị nhân đấy.” Thái Tể tự có cách lý giải của mình:

“ Cháu từ nhỏ cơ khổ, theo thương đội lưu lãng, người khác đều nói cháu là người Tần, vậy mà đây mới là lần đầu cháu tới Hàm Dương ...” Vân Lang thở dài, vừa nói mắt lấm lét nhìn phản ứng của Thái Tể:

Thế nhưng Thái Tể lại chẳng nghe vào tai những lời bịa đặt ấy, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:” Đây là thiên ý, ngươi từ giữa không trung rơi xuống, có phải là tiên nhân không?”

Vân Lang lắc đầu.

“ Quỷ quái?”

Vân Lang lắc vội.

“ Vậy thì là tiên nhân rồi, ngươi là người trên trời rơi xuống.” Thái Tể nói xong đi ra ngoài:

Vân Lang nghĩ mãi rồi, chẳng có lời giải thích nào hợp lý, càng nói thật càng giống nói dối, hướng ra bên ngoài hiên nói lớn:” Này, cháu là người Tần thật đấy.”

Bất kỳ ai cũng cần một cội nguồn, như cái cây phải kiếm rễ bám lấy mới vững chắc, Vân Lang không biết cha mẹ mình là ai, nhưng y chắc chắn mình là người Quan Trung, y mang toàn bộ đặc điểm của người Quan Trung, vậy tức là người Tần rồi còn gì nữa, lần đầu tiên cảm giác cái tên xa xôi trong lịch sử trở nên thân thiết như vậy, nói ra đầy tự hào.

Mình là người Tần đấy.

“ Thế là đủ rồi.” Giọng Thái Tề từ ngoài truyền vào, ông ta nghe ra sự kích động trong lời Vân Lang.

Một cơn gió lạnh bên ngoài thổi vào, làm lửa trong bếp bập bùng.

Tuyết Quan Trung rất lớn, Vân Lang chưa bao giờ thấy tuyết lớn như thế, tuyết tầng tầng tích trên mặt đất, đến khi tuyết sắp cao bằng cửa sổ, hai người đành ra ngoài dọn tuyết.

Dọn tuyết đơn giản, chỉ cần dùng tấm ván gổ dày đẩy tuyết xuống vách núi bên cạnh là xong, trong quá trình đó Vân Lang thậm chí nhặt được ba con gà rừng đông cứng.

Thái Tề đẩy đống tuyết cuối cùng xuống rồi, đứng bên mép vực nhìn về phương xa.

“ Gia gia, đó là hướng Hàm Dương à?” Vân Lang phủi tuyết trên đầu Đại Vương, vừa rồi nó dùng đầu ủi tuyết vô cùng tích cực:

“ Đô thành bị người Sở đốt rồi … giờ không còn Hàm Dương nữa.” Thái Tể nói bằng giọng run rẩy:

Vân Lang liền nhớ tới sự tích lửa thiêu cung A Phòng: “ Hạng Vũ đốt phải không?”

“ Chính là hắn, Vân Lang, nếu như sau này gặp được hậu duệ Hạng Vũ, phải giết chết, không tha cho kẻ nào hết.”

“ Không phải cả nhà hắn đã bị Lưu Bang giết hết rồi sao gia gia?”

“Không! Một gia tộc lớn như thế sao dễ dàng bị diệt tận gốc được, bọn chúng cũng giống ta, đều ẩn nấp chờ thời thôi. Từ nay về sau con cháu Hạng thị là kẻ thù của ngươi, ngươi có chấp nhận không?”

Vân Lang nhìn thế giới tuyết trắng bao la bên ngoài, thế giới này rộng lớn, nước Sở xa cách nghìn dặm, với điều kiện giao thông tệ hại thời này, khả năng gặp được con cháu Hạng thị là không có, liền gật đầu thề thốt:” Gặp được trong nhà xì dìm chết ở hố phân, gặp được trên đường thì giết giữa đường.”

Thái Tế ngửa cổ cười như cú đêm: “ Tốt, dù sao ngươi không giết chúng thì chúng cũng giết ngươi thôi.”

Thế là sao? Vân Lang mù tịt, muốn hỏi nhưng ông ta đi vào nhà rồi.

Tuyết lớn rơi liên tục ba ngày, trong quá trình đó, Vân Lang và Đại Vương cùng nhau xúc tuyết ba lần, tuyết rơi quá lớn, khu rừng thông không xa thi thoảng truyền tới tiếng răng rắc của cành cây bị tuyết đè gãy.

Thái Tể từ khi thấy Đại Vương có thể giúp Vân Lang xúc tuyết, ông ta không chịu nhúc nhích lấy một ngón tay, mỗi ngày đứng ngoài sân nhìn về phía Hàm Dương, Trường An, như đợi xem trò hay, khi sắp bị tuyết vùi lấp mới chịu vào nhà.

Đáng tiếc trận tuyết này chỉ kéo dài ba ngày, tuyết ngừng rơi, bầu trời không còn một áng mây, mặt trời đỏ ối chiếu sáng cả thế giới màu trắng.

Thái Tể khuỵu xuống, vung nắm đấm lên trời, gầm thét đầy căm phẫn:” Lão trời già, vì sao ông thiên vị quốc tặc như thế? Vì sao?”

Tiếng gầm đó mang theo đau thương oán hận vô tận, vang vọng trong sơn cốc, tuyết vách núp sụt lở ầm ầm, hơi trắng mịt mù, Vân Lang nhìn thấy hai mắt ông ta đỏ như máu.

Cảnh tượng hết sức bi tráng chân thật ấy mới khiến Vân Lang thực sự xác nhận, mình đã tới thời Tây Hán rồi.

Không có nỗi đau thấu xương, không phát ra ra được tiếng kêu khiến người nghe cũng thấy cảm tưởng tim mình cũng vỡ nát như vậy.

Nếu không hận nhà Hán tới thấu xương, không thể khao khát cái quốc gia đó gặp họa như vậy.

Ba ngày tuyết lớn, đối với bình nguyên Quan Trung khô hạn mà nói không phải tai họa mà là phúc lành, bằng vào chút tuyết này, sẽ không tồn tại được quá mùa đông, đất đai sẽ hấp thụ hết, thành nước nuôi dưỡng cây cối năm sau.

Nếu tuyết rơi thêm vài ngày nữa, tuyết đọng sẽ cách tuyệt giao thông, đè sập nhà, gây chết người, tuyết càng dày, càng khó tan, vụ xuân sẽ phải rời lại, chưa kể tuyết tan còn có thể xuất hiện lũ lụt, vào thời xưa, đó là thảm họa.

Tuyết dừng, Thái Tể cũng như bị rút cạn tinh khí thần, nằm trên giường suốt cả ngày, ngay cả cơm cũng không muốn ăn.

Ông trời quá ưu ái cái ngụy triều này rồi! Ông ta không cả muốn nhìn trời nữa.

....

Hôm nay dừng ở đây nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận