Hán Hương

Chương 029: Người Tần xưa.

Vì trong lòng áy náy vì hành vi của bản thân, Vân Lang lại thêm vào chiếc hộp gỗ trong tay đứa bé một miếng thịt, chỉ con hươu, dùng khẩu âm học từ Thái Tể, nói:” Giúp ta hái ít cỏ non cho con hươu, số thức ăn này là lời cảm tạ.”

Đứa bé nhìn thấy thịt, kích động tới mắt sáng lên, gật đầu lia lịa, ôm hộp chạy ù tới trước mặt phụ thân, giơ cao cái hộp lên muốn phụ thân ăn thịt.

Phụ thân chỉ ăn miếng nhỏ, còn lại cho vào miệng nhi tử, bảo nhi tử ăn, sau đó hắn tới bên sườn núi hái ít cỏ non mà hươu thích ăn nhất, đặt bên miệng con hươu cái, chắp tay:” Đa tạ lang quân ban thưởng.”

Vân Lang thiếu tự nhiên tới toàn thân sắp nổi mụn rồi, vẫn làm ra vẻ quý tộc điềm đạm: “ Đây không phải là ban thưởng, là trao đổi, ngươi giúp ta cho hươu ăn, ta cho ngươi cái ăn, vô cùng công bằng.”

Phụ thân rất chất phác, không biết đối đáp như thế nào, sợ nói không phải lại thành vô lễ.

Bên cạnh bỗng nhiên có một trung niên nam tử để ba chỏm râu dài cười lớn:

“ Hôm nay xuất môn không uổng, phụ từ tử hiếu, người có ban thưởng, trên làm gương cho dưới, ai giữ đúng phận người đó, lòng người hòa thuận, có thể thấy bệ hạ giáo hóa có phương pháp. Người thiếu niên, có muốn uống chung một chén với lão phu chăng?”

Vân Lang nghe ù đầu, y chưa quen kiểu nói văn vẻ ấy, chỉ loáng thoáng hiểu ý, song phản ứng không hề chậm, đứng lên thi lễ:” Trưởng giả có lời, Vân Lang không dám không nghe.”

Trung niên vuốt râu gật gù:” Quả nhiên là hậu đại danh môn, chỉ là Tấn Vân thị ngươi có kẻ bất tài, tham ẩm thực, thích của đút, ham xa xỉ, vơ vét làm giàu, không thương người nghèo, dân thiên hạ so với tam hung, gọi là Thao Thiết. Ngươi nên coi đó làm lời răn.”

Đứa con bất tài của Tấn Vân thị quá sức nổi tiếng, phàm là người đọc sách đọc qua ( Nhân bổn kỷ), không ai không biết, đó là tiếc nuối lớn nhất của Tấn Vân thị, dù là ai cũng có thể lấy ra giáo huấn con cháu họ.

Vân Lang thầm toát mồ hôi, không nghĩ nhân vật đầu tiên mình tiếp xúc lại khó nuốt thế này, vừa thầm chửi cha thằng nào làm mình chịu tiếng xấu thay, vừa cung kính mang thức ăn của mình ra mới.

Người trung niên chỉ ăn một miếng đã nhíu mày buông đũa: “ Quá ham mê món ngon, quả nhiên không uổng danh Thao Thiết.”

Vân Lang không rõ vì sao người ta cứ nghe mình họ Vân lại liệt mình vào Tấn Vân thị gì đó, lần trước Thái Tể cũng thế, song cũng tốt, bớt phải giải thích dài dòng, thi lễ: “ Tổ thượng di họa nhân gian, con cháu dốc sức hồi báo thiên hạ.”

Người trung niên gật gù:” Người thiếu niên như tiềm long đằng uyên, có có chí lân trảo bay múa, nhưng cần làm nhiều nói ít mới được. Ừm, tướng mạo, học thức, nhân phẩm đều có đấy, sau này lão phu sẽ đợi nghe danh Vân Lang truyền vào tai.”

Nói xong rót rượu từ trong bầu của mình ra, đưa Vân Lang một chén rượu.

Vân Lang hai tay nhận lấy uống cạn trả lại:” Kính cẩn thụ giáo, dám hỏi tên trưởng bối?”

“ Người ta gọi lão phu là thiết diện đốc bưu, Phương Thành chính là tên lão phu.”

Vân Lang chắp tay lùi lại, té ra đây là một quan viên của nhà Hán, không tiện tiếp tục bắt chuyện.

Ăn uống xong, Vân Lang xin phép cáo từ, Phương Thành xua tay ý bảo y có thể đi.

Đợi Vân Lang dẫn con hươu sao rời đình cỏ, một cẩm y nữ tử đeo khăn che mặt tới bên Phương Thành:” Phu lang cớ gì lại xem trọng người này?”

“ Ài, có gì đâu, thấy y là dòng dõi người Tần xưa, giáo huấn một tiếng mà thôi, chỉ là người này tính tình cô ngạo lắm, biết quan danh của ta mà không hề có ý thân cận, để xem tạo hóa sau này ra sao?”

Cẩm y nữ tử nhìn theo bóng dáng Vân Lang, y đã khuất bóng rồi:” Chỉ là bần gia tử thôi mà.”

“ Thiếu quân xưa nay giỏi thêu thùa, chẳng lẽ không nhìn ra y phục của người ấy sao?”

Nữ tử bật cười khẽ, nói nho nhỏ:” Tất nhiên là nhìn ra rồi, chất liệu lụa rất tốt, là gấm lụa do Tây Thục may ra, người Tần thích màu đen, nhưng thiếu niên mặc màu đen lại không ổn, bộ y phục ấy hẳn là dùng của trưởng bối sửa lại mà thành, chứng tỏ gia thế đã sa sút. Song cách thức sửa áo thì mới mẻ, chưa thấy bao giờ.”

Phương Thành uống một chén rượu:” Đại Hán thay Tần đã lâu, sĩ tộc Tần tất nhiên là gặp phải tai ương, chỉ vẫy đuôi tỏ ra đáng thương mới sống nổi, song, loại ấy không có tiết tháo sĩ nhân, không thể trọng dụng. Còn lại, không muốn ăn lộc Đại Hán, trốn vào thâm sơn, cũng có người lưu lãng bốn phương, rời khỏi cố thổ. Những người này là sĩ nhân chân chính chí khí cao khiết, con cháu họ không kém được. Vẻn vẹn một bữa cơm, thiếu quân hẳn là nhìn ra khác biệt trời đất.”

Nữ tử liếc mắt nhìn tên béo ăn tới quên mình, không kìm được che miệng, giọng thanh thanh: “ Phu lang cao kiến, thiếp thụ giáo rồi.”

Uống một chén rượu với đốc bưu Phương Thành, bớt cho Vân Lang rất nhiều phiền toái.

Chỉ là một phen đãi ngộ xảy ra ở nhà tranh bên đường, người nhìn thấy không ít, bách tính mặt đen tránh y càng xa, đám thợ săn hỗn tạp trong đám đông cũng thu lại một số tâm tư bất chính.

Vốn bọn chúng định đợi tới chỗ vắng vẻ bắt Vân Lang, mang về bán cho quý nhân thích nam sắc. Quý tộc Đại Hán thích nam sắc chẳng phải bí mật gì, cho dù là đương kim thiên tử cũng cùng Hàn Yên sớm chiều bên nhau, không nỡ chia ly, một mỹ thiếu niên như vậy còn đáng tiền hơn mỹ nữ nhiều.

Vân Lang tất nhiên không hay biết mình thiếu chút nữa bị người ta bắt cóc, lỗ đít gặp họa, rời đình cỏ vẫn còn ngẫm lại người tên Phương Thành này.

Đó là quan viên nhà Hán đầu tiên mà y giao lưu, từ cử chỉ lời nói, tố chất người này rất cao, người như thế mà chỉ vẻn vẹn làm đốc bưu thôi, xem ra dưới tay ngụy đế Lưu Triệt nhân tài lớp lớp.

“ Không dễ.” Vân Lang than thở:

Một tên Vũ Lâm Lang trị quân nghiêm khắc đã khiến y phải dè chừng với quân đội nhà Hán, không ngờ hôm nay đi câu cá lại câu được một tên đốc bưu, tên này ánh mắt sắc bén, không dễ đối phó, nếu còn tiếp tục trò chuyện, e thân phận quý tộc Đại Tần giả mạo của y lộ mất, đành phải vờ giả thanh cao mà cáo từ.

Con hươi sao rất ngoan, theo sát bên cạnh Vân Lang không rời nửa bước, bây giờ nó không sợ nửa, phe phẩy cái đuôi trắng, vừa đi vừa thi thoảng dừng lại ăn cỏ non bên đường, vô cùng khoan khoái.

Chợt sau lưng có tiếng vó ngựa gấp gáp, đây đã là nhóm kỵ sĩ thứ ba Vân Lang gặp hôm nay, có điều luận tới uy nghi, hai đội kỵ sĩ trước không thể so được với những người này.

Vì họ là Vũ Lâm quân.

Lông vũ đỏ rực cắm trên mũ trụ sắt lay động theo gió, thêm vào áo choàng hai màu đen đỏ, gió thổi căng phồng, lộ ra thiết giáp xám và trường kiếm, uy phong lẫm liệt.

Chỉ là đám người này cưỡi ngựa không biết kiêng dè gì, trên con đường người qua kẻ lại không dứt, vậy mà chúng thúc ngựa như bay, chúng thì vui vẻ rồi, song người đi đường thì ăn cả đống bụi cát vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận