Hán Hương
Q1 - Chương 030: Mồm mép ba hoa.
Vũ Lâm phóng ngựa qua như một đám mây đỏ, nhưng đám mây đỏ đi qua bên Vân Lang, có tên "í" một tiếng, sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập liền tức tốc giảm xuống.
Phiền rồi, Vân Lang không cho rằng mình lại có sức hút tới mức khiến đám người này dừng vó ngựa, vậy chỉ có một khả năng, tên nào đó trong đám kia nhìn trúng con hươu của y.
Không thể yếu thế, lưng ưỡn thẳng, miệng cười ấm áp, Vân Lang đứng trong ánh mặt trời, tựa như luồng sáng thuần tịnh nhất.
Đám Vũ Lâm quân chạy đoạn xa điều khiển ngựa quay lại, bấy giờ Vân Lang mới nhìn rõ, trên ngựa toàn là đám nhãi con cỡ thân thể của y bây giờ.
Một tên tiểu tử có hàng lông mi cực kỳ buồn cười ngạo mạn ném ra một túi tiền:” Ta mua con hươu của ngươi.”
Vân Lang lắc đầu, nhặt túi tiền lên liếc mắt qua, khinh bỉ nói:” Không đủ.”
“ Không đủ á?” Tiểu tử mày sâu róm mặt đỏ rực: “ Ngươi nhìn cho rõ, trong đó bạc tốt ba lượng, đổi ra tiền … bao nhiêu nhỉ?”
Không đợi cho đám đồng bạn của hắn trả lời, Vân Lang mất kiên nhẫn phẩy tay, y không có tâm trạng vờ vịt với những kẻ giết người này: “ Sáu trăm hai mươi lăm tiền, ta nói rồi, không đủ.”
Một thiếu niên khá béo quay sang cười: “ Hoắc Khứ Bệnh, ngươi gặp phải lừa gạt rồi, bệ hạ chuẩn bị bán đất quanh Thượng Lâm Uyển, một mẫu có một nghìn tiền.”
Vân Lang nghe thấy ba chữ "Hoắc Khứ Bệnh!", trong đầu như có lựu đạn nổ uỳnh một tiếng, mau chóng đứng vững lại, nhìn thiếu niên tướng mạo có chút buồn cười ấy, đối diện với người sau này thành mãnh tướng lưu danh thiên cổ, tâm trạng của y không phải sùng bái ngưỡng mộ, mà không ngờ lại sinh ra chiến ý.
Ra tên khốn này là Hoắc Khứ Bệnh lừng danh đấy.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang tựa như nhìn một thằng ngốc:” Này, ngươi có biết ba lượng bạc tốt có thể mua được bao nhiêu thứ không?”
Vân Lang một tay ôm cổ con hươu, một tay đưa lên gập ngón tay nhẩm tỉnh, lúc nãy y cẩn thận nghe người đi đường trò chuyện, phần tính toán là chuyện nhỏ: “ Nay giá cốc một thạch năm mươi tiền, ba lượng bạc tốt mua được mười ba thạch cốc mới, giá đất một mẫu một nghìn ba trăm tiền, mua được nửa mẫu, có thể mua được nửa thếp lụa Tề, nửa thếp lụa Thục, mua được một trăm sáu mươi cân thịt lợn. Nhưng chưa đủ mua con hươu của ta.”
Đám thiếu nhiên bị Vân Lang tuôn ra một loạt con số làm hoa cả mắt, không ngờ Vân Lang trong thời gian ngắn tính toán ra được như thế, chính bọn chúng cũng không biết có thể mua được nhiều như thế, nhưng nghe có vẻ đúng lắm.
Hoắc Khứ Bệnh nghiến răng:” Ta không tin bằng đó tiền không mua được con hươu của ngươi, cữu phụ năm xưa săn hổ bán được có bốn lượng bạc tốt.”
“ Nơi này nhiều hổ, ngươi tìm vài tên thợ săn là kiếm được, nhưng con hươu sao của ta há có thể so với đám dã thú trong khe núi.”
“” Con hươu của ngươi quý thế nào, ngươi nói ra xem, nói không được, cẩn thân các gia gia đánh gãy chân ngươi.” Thiếu niên béo không nhịn được quát:
Vân Lang quay sang: “ Ngươi là ai?”
“ Chử Thiếu Tôn, nếu ngươi muốn đi cáo trạng, tới Lăng huyện phường Xương Nhạc tìm phủ Chử đại phu, hỏi tiếng là ra.
Vân Lang gật đầu ghi nhớ, lấy từ cái túi da trên lưng con hươu sao một cái bánh bột trắng, bẻ ra từng miếng nhỏ cho nó ăn, thở dài: “ Có biết vì sao ta nghèo thế này không? Vì tiền và đồ tốt dùng để nuôi con hươu này rồi, mỗi ngày nó ăn hai cân bột tinh, một đấu gạo trắng, uống một đấu rượu.”
Nói rồi lấy một miếng tam thất ra tiếp tục cho hươu ăn.
Con hươu ăn quen đồ Vân Lang cho rồi, ăn rất tạp, nên cơ bản thức ăn đến miệng là mở ra đớp.
“ Các ngươi có biết đây là thuốc gì không? Người ta gọi nó là huyết sâm, nghệt mặt ra thế kia chứng tỏ các ngươi không có kiến thức, nhất định chưa từng thấy nó. Nể mặt các ngươi là Vũ Lâm quân, nói với các ngươi biết, thứ này có thể cầm máu tan ứ, còn có công hiệu giảm đau bớt sưng. Dùng cho ngoại thương cực kỳ hữu hiệu.”
“ Dùng thuốc quý như thế nuôi con hươu này đã được ba năm, nhìn thấy không? Nay nó đã có thai, chỉ cần đợi hươu con sinh ra, hươu mẹ sẽ lập tức chết đi, còn hươu con sẽ thành huyết lộc đại danh đỉnh đỉnh, uống một ngụm máu của nó, thương thế nặng mấy cũng hồi phục.” Vân Lang khẽ lắc đầu tỏ ý không chấp kẻ ngu muội:” Ngươi tự nói xem ba lượng bạc tốt có mua nổi không?”
Đám thiếu niên bị Vân Lang nói cho một tràng, nhìn y thái độ nghiêm túc, tin tám phần, một tên hỏi:” Ngươi là thuật sĩ à?”
Thuật sĩ là cái gì Vân Lang không rõ, chắc kiểu bọn lừa đảo giang hồ, lắc đầu ngay:” Không phải, hôm nay ta đem nó lên tập thị là để nó hấp thụ dương khí trên thân người, giúp ích cho việc sinh nở đấy.”
Thấy bằng hữu bị con hươu sao thần kỳ kia thu hút, Hoắc Khứ Bệnh lại chú ý tới nửa củ tam thất hoang bị con hươu ăn dở, không tin trên đời có thứ thuốc thần kỳ ấy: “ Thứ huyết sâm mà ngươi nói thực sự công hiệu như vậy à?”
Vân Lang cười lớn: “ Kiếm một người bị thương thí nghiệm không phải là thành rồi à?”
Hoắc Khứ Bệnh người mặc giáp trụ, cưỡi con ngựa cao, vậy mà tung mình nhảy xuống nhẹ như không, bàn tay nắm lại: “ Ta không biết vì sao nhìn thấy điệu cười của ngươi là ta chỉ muốn đấm một phát, không bằng lấy ngươi thử thuốc, chỉ cần nó thực sự hữu hiệu, gia gia dùng một cân hoàng kim mua thuốc báu của ngươi.”
Vân Lang vẫn cười: “ Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ ngông nghênh của ngươi cưỡi trên mình ngựa là lửa giận bốc lên, gân cốt ngươi không tệ, đánh ngươi một trận đòn xong trị bệnh cho ngươi, để ngươi tự mình cảm thụ sự lợi hại của thuốc báu.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nghiêng ngả:” Vốn nhìn ngươi thế nào cũng chướng mắt, không ngờ lời nói lại hợp khẩu vị gia gia như thế.”
Nói rồi siết tay xông lên.
“ Dừng, dừng.” Vân Lang lùi lại chỉ tay quát:” Cởi giáp ra trước.”
“ Được.” Hoắc Khứ Bệnh bỏ mũ trụ, cởi giáp, còn dặn đồng bạn:” Hôm nay bọn ta một chọi một, tuyệt đối không được xen vào, nếu không là kẻ địch của ta.”
Vân Lang rất tự tin, nửa năm qua y ngày ngày bị Đại Vương truy đuổi liếm mặt, thể chất tăng cường nhanh chóng, thân thủ cực kỳ mẫn tiệp, vóc dáng bây giờ đã cao hơn lúc mới tới một tấc, nhìn bề ngoài có vẻ gầy gò, kỳ thực da thịt rắn chắc.
Hoắc Khứ Bệnh đã cởi giáp xong, chắp tay trước ngực, hai tay múa một vòng tròn xông vào Vân Lang.
Vân Lang lách sang bên né tránh, nhưng lại khóa tay phải của hắn, kéo vào lòng, Hoắc Khứ Bệnh thế tới rất gấp, bị Vân Lang kéo tay, người không tự chủ được bị xoay về phía phải, nắm đấm trái của Vân Lang đã đợi sẵn, cho một đòn mạnh vào trúng mũi Hoắc Khứ Bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận