Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 902: Không khóc

“Ta lại chấn kinh rồi...” Thẩm Ngạo nhìn thẳng vào đám điểu nhân oanh ca yến hót, không tự giác mà nói.
Con mắt Triệu Cát như sắp rơi ra, cũng lẩm bẩm nói: “Trẫm cũng chấn kinh rồi.”

Ngô Văn lại lắc đầu vuốt râu theo vũ điệu, toàn tâm đầu nhập vào, hơn phân nửa là cảm thấy cái vũ đạo này rất là không tệ, thậm chí cảm thấy có vài phần kiêu ngạo.

Thẩm Ngạo khiếp sợ ở chỗ, vũ đạo người điểu thật sự có vài phần tương tự cùng tập thể dục theo đài đời sau, chỉ cần cái khẩu hiệu gẩy nhi, cổ nhi, phun gào thét kia đổi thành một hai ba bốn, hai hai ba bốn liền giống y hệt rồi, có trời mới biết ai đã biên soạn ra vũ đạo này.

Triệu Cát khiếp sợ ở chỗ, hắn duyệt ca múa cả thiên hạ, trên đời rõ ràng còn vũ đạo giống như này, bộ dáng giống như là tam quân xét duyệt ở võ trường, đâu xem được cái bóng dáng gì của oanh ca yến hót?

Sắc mặt Thẩm Ngạo âm trầm xuống, hắn vẫn muốn an bài một vở hài kịch, ai ngờ đúng là cái dạng này.

Thật vất vả nhai xong vũ đạo, Thẩm Ngạo thở dài một hơi, một gã quan viên đã cười hì hì chạy tới, hành lễ cho Triệu Cát, nói: “Bệ hạ giá lâm Tuyền Châu, dân chúng Tuyền Châu đặc biệt hiến ca một khúc, xin bệ hạ xem qua.”

Triệu Cát bắt đầu cảm thấy đám điểu nhân khiêu vũ khó coi, nhưng khi nhìn đến cuối cùng, cũng không nhịn được mà cười lên, lúc này nghe được còn có ca khúc để nghe, sắc mặt càng thêm hồng nhuận phơn phớt, bất quá, hắn không có khí lực nói chuyện, chỉ có thể hơi gật gật đầu.

Thẩm Ngạo không khỏi thở dài một hơi, kế tiếp là trò hay sở trường của hắn rồi, cái ca khúc này là hắn tự mình phác thảo, sẽ không xảy ra sai lầm.

Đám điểu nhân kia lui ra ngoài giống như thủy triều, tiếp theo lại là vô số người đi ra, hối hả, nhân số lại nhiều hơn mấy ngàn, ở trong sân bên ngoài đã có không ít người khua chiêng gõ trống, chuẩn bị sẵn sang.

Lập tức, trên bầu trời tràn ngập tiếng vang mang một loại bi thương réo rắt của đàn nhị hồ, cái làn điệu kia trầm bổng thê lương, như lão vượn thét dài trong núi sâu, như cô nhạn gào thét trong đêm yên tĩnh, như oán nữ khuê phòng khóc lóc phiêu động ra, thoáng chốc đã làm cho người nghe cảm thấy rơi lệ.

“Ta con mẹ nó lại chấn kinh rồi!” Lần này, sắc mặt Thẩm Ngạo đã đen như đáy nồi, đây là đang xử lý việc vui, là muốn trêu chọc để hoàng thượng vui mừng lên, như thế nào lại bị những người này đạo diễn, liền biến thành tang sự? Cái đàn nhị hồ này là chủ ý của tên vô liêm sỉ nào?

Không đợi Thẩm Ngạo giơ chân, đám người phía dưới liền đứng cùng một chỗ, trang trọng nghiêm túc mà nâng cổ họng ca: theo thanh âm đàn nhị hồ.

“Trời cao phù hộ Ngô Hoàng, chúc hắn sống lâu muôn tuổi. Trời cao giúp Ngô Hoàng thường thắng lợi, đầy vinh quang; dân chúng nhìn qua, tâm vui vẻ; trị quốc gia, thiên mệnh trường; trời cao phù hộ Ngô Hoàng... để dân tâm hướng về...”

Cái từ này, là Thẩm Ngạo ghi ra, chỉ là, làn điệu thật sự là khiến người ta không chịu được, nhất là đám người hát kia, hát kiểu gì mà cứ kéo dài lê thê, còn tưởng là người nhà ai đã chết.

Lần này Thẩm Ngạo thật sự bị hù họa rồi, vội vàng kéo Ngô Văn tới, ngay cả hào hứng mắng cũng không có, vội nói: “Nhanh gọi bọn hắn đổi khúc khác.”

“Đổi khúc khác sao? Điện hạ, ca khúc này không phải rất tốt hay sao?” Năng lực thưởng thức của Ngô Văn hiển nhiên có chút khác biệt so với Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo cả giận nói: “Tốt cái rắm, làn điệu gì mà ân ân oán oán, khóc tang sao?”

Ngô Văn không dám tiếp tục phản bác, nói: “Điện hạ, vậy bây giờ phải thay đổi ca khúc gì.”

Thẩm Ngạo đã không ôm cái kỳ vọng gì đối với mấy tên quan liêu này, đành phải nói: “Chỉ cần vui mừng là được, hát hí khúc là sở trường của bọn họ.”

Ngô Văn không nói hai lời, cực kỳ nhanh chạy tới thương lượng cùng người phía dưới, mấy quan lại nhỏ lại vội vàng đuổi tới một đoàn người hợp xướng bên này, thương lượng cùng chủ nhân đoàn kịch hát, nói: “Điện hạ có lệnh, cái khúc này lập tức thay đổi, không được chậm trễ.”

“Đổi sang cái gì?”

“Cái gì vui mừng liền đổi thành cái đó, còn hỏi sao? Bình thường hát cái gì liền hát cái đó đi.”

“Cái này... Cái này, chỉ sợ làm nhục Thánh...”

Quan lại nhỏ trừng mắt, nói: “Không cần nói nhảm nhiều như vậy! Chọc giận phụ chính vương, ai cũng không chịu nổi.”

Vì vậy, tất cả gia chủ không tiếp tục hai lời, ào ào ngăn lại mọi người tiếp tục hát xuống dưới, thương lượng cùng mấy người điều khiển dàn hợp xướng, trong chốc lát lại chạy tới hướng đám người đánh đàn phân phó, quả nhiên người kéo đàn nhị hồ kia tránh xa khỏi đám người, tấu ra ca khúc vui sướng.

Thẩm Ngạo nghe xong sự vui sướng bên trong ca khúc kia, ngay cả thân mình cũng đều bị lây nhiễm, toàn thân đều cảm thấy thư thái.

Đám người cùng một chỗ hát: “Hai thể thân cận thành ôm, hòa hợp kỳ diệu, cao thấp sờ mó lẫn nhau, thân bỏ quần áo đi, miệng khẽ gọi. Trong phòng toàn tiếng rên la, nhạc vui mừng không cần đạo! Bên ngoài mưa rơi mát lạnh, ra bên hiên...”

Thẩm Ngạo không biết mình là đang đứng như thế nào, đầu óc vẫn đang ông ông cộng hưởng, đám người kia đang tại trước mặt thiên tử mà dám hát dâm từ giao hoan, thật sự lại khiến cho tâm hắn run bắn cả người.

Cái gì ôm hết, hòa hợp, khẽ gọi, Thẩm Ngạo chấn kinh rồi, thì ra đám người hát rong bình thường đúng là hát bài từ này, thật sự có thương tích đến văn hoá mà.

Hết lần này tới lần khác, cái bài từ này rõ ràng còn là tam giáo cửu lưu nghe nhiều nên thuộc, có thể thấy được, những tên hạ lưu đi dạo thanh lâu kia không phải số ít, rõ ràng cũng cùng hát theo bài nhạc này.

Cả Tuyền Châu cùng hát, vậy thì thật là là bài sơn đảo hải, nhiều người cùng hát cái khúc đoàn tụ này, quan lão gia cùng đám quan lại nhỏ ngay từ đầu còn chưa có phản ứng, lúc kịp phản ứng, đã không ép được nữa rồi.

Ngô Văn sợ tới mức mặt cũng tái đi rồi, cắn răng mở miệng mà nói với Thẩm Ngạo: “Điện hạ, xin hãy hộ giá đi trước, có hạ quan ngăn cản ở phía sau.”

“Lão dâm trùng, không biết cảm thấy thẹn.” Trong nội tâm Thẩm Ngạo mắng to một câu, cũng hiểu được Triệu Cát ở chỗ này sẽ không thích hợp, liền đẩy xe lăn, cực kỳ nhanh mang theo loan giá, dẹp đường hồi phủ.

Lúc kinh hồn chưa định, Thẩm Ngạo mới phát hiện Triệu Cát rõ ràng đang ngủ trên xe lăn, thở dài một hơi, gọi người đưa Triệu Cát về tẩm điện, tự mình đỡ hắn lên trên giường.

Triệu Cát đột nhiên bị đánh thức, mở con mắt ra liếc nhìn Thẩm Ngạo, lộ ra dáng tươi cười, nói: “Đã xong rồi à?”

Thẩm Ngạo nói: “Vâng, xong rồi, bệ hạ cao hứng không?

Triệu Cát nằm ở trên giường êm, bắt lấy tay Thẩm Ngạo, ánh mắt nhu hòa, miễn cưỡng cười nói: “Trẫm cao hứng, rất cao hứng, trẫm cao hứng không phải là cái gì hát hay nhảy, là tâm ý của ngươi, trẫm một mực xem ngươi như con cháu của mình, ngươi là phò mã của trẫm, trẫm nhiều hoàng tử như vậy, cũng chưa chắc có ai mang tâm ý này.”

Thẩm Ngạo nghe được, trong lòng không khỏi chua xót, nói: “Ta sai rồi, kỳ thật tòa điêu khắc này vốn là mẹ tổ nương nương, là thần tạm thời bắt người ta đến sửa, cái tượng đá kia tuyệt đối không giống bệ hạ.”

Triệu Cát càng cười thong dong hơn, thở ra một hơi thật dài, mới nói: “Trẫm há lại không biết? Trước ngực cái tượng đá kia đều muốn bao hàm toàn diện.”

Bốn chữ bao hàm toàn diện, đổi lại là bình thường, Thẩm Ngạo nhất định sẽ cảm thấy Triệu Cát đang tận lực châm chọc chính mình, nhưng Thẩm Ngạo biết rõ, lúc này Triệu Cát nói ra, kỳ thật chỉ là mua vui trong nỗi khổ, liền kinh ngạc nói: “Thì ra bệ hạ không phải không nhìn thấy mắt...”

Triệu Cát nói: “Con mắt Trẫm không tốt lắm, nhưng tâm cũng không bị hoa, trong lòng ngươi suy nghĩ gì, trẫm cũng biết, cho nên trẫm rất cao hứng, tòa tượng đá này, đợi trẫm buông tay, về sau không cần rút đi, vĩnh viễn đứng sững ở chỗ đó, mặc kệ tòa tượng đá này không giống trẫm, nhưng trẫm biết rõ, ngươi sẽ một mực đều coi nó là trẫm, có phải không?”

Thẩm Ngạo lúc này rốt cục cũng áp không chế trụ nổi rồi, ngồi ở Triệu Cát bên cạnh, vui sướng khóc lớn, lúc trước hắn hãm thân vào lao ngục không khóc, lúc thân bị kẻ thù chính trị vây quanh, mặt đầy thong dong, lúc đối mặt Nữ Chân thiết kỵ cường hãn, chỉ huy như lão tăng nhập định.

Nhưng giờ này khắc này, cái nước mắt ẩn sâu trong mắt kia rốt cục cũng không ức chế nổi mà dâng lên, vừa khóc một cái, liền vô luận như thế nào cũng không ngăn được rồi.

Bên cạnh, Dương Tiễn đứng hầu cũng không ngừng an ủi, làm cho trong nội tâm Triệu Cát cũng cảm thấy rất bi thương, hai mắt không khỏi đẫm lệ mơ hồ.

Từ khi bắt đầu vào đời, Thẩm Ngạo liền tự xưng là mình là một người kiên cường, thuở nhỏ hắn là cô nhi, biết mình phải sống sót, phải sống thật đặc sắc, phải cười, lúc cao hứng phải cười, lúc bi thương cũng phải cười, núi đao biển lửa cũng phải cười cười để đi qua.

Nhưng hôm nay, vừa khóc này liền càng không thể vãn hồi, nước mắt hôn thiên ám địa, tựa như vĩnh viễn không ngăn được.

Qua trọn vẹn thời gian một nén nhang, Thẩm Ngạo mới hồi phục lại tinh thần, lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện, trên mặt áo ngủ bằng gấm của Triệu Cát đã ướt một mảng lớn, chùi chùi con mắt sưng đỏ, hơi có vẻ vài phần xấu hổ, ho khan nói: “ Khóc đùa, khóc đùa, bệ hạ bỏ qua cho.”

Triệu Cát cũng cười cười, giữ chặt tay Thẩm Ngạo, nói: “Trẫm biết rõ.”

Thẩm Ngạo đã cảm thấy không ở chỗ này nổi nữa, cứ đợi xuống dưới, chỉ sợ da mặt của mình cũng không đặt được, quả nhiên là không giống với lúc bình thường, da mặt mỏng rồi, Thẩm Ngạo tìm cái cớ — liền cáo từ đi ra ngoài.

Từ hành cung đi ra, Ngô Văn và quan viên Tuyền Châu, nguyên một đám mang cái mặt khổ đứng ngoài, thấy Thẩm Ngạo ra khỏi hành cung, nguyên một đám chôn đầu dưới thân, không dám thở mạnh một hơi.

Kỳ thật, bọn hắn cũng không phải là không tận lực làm tốt công việc, chỉ là, thời gian quá vội vàng, hơn nữa, mấy cái gì đó Thẩm Ngạo suy nghĩ hoàn toàn không giống với bọn họ nghĩ.

Có thể nói là hoàn toàn khác nhau, cũng có thể nói là trên tinh thần còn chưa thăng hoa đến cái cảnh giới này, dù sao sự tình cũng đã bị phá hỏng, hơn nữa còn nện đến rất triệt để, hơn phân nửa từ ngày mai trở đi, cái Đại Tống này đều muốn lưu truyền chuyện chê cười về Tuyền Châu.

Thẩm Ngạo chứng kiến bọn hắn, ngay cả phản ứng cũng không chịu phản ứng, hai tay khoanh trước ngực, muốn quay thân đi qua.

Ngô Văn biết rõ, lần này phụ chính vương đã tức giận không nhẹ, nhưng lại không dám nói gì, ngược lại, Mã Ứng Long sau lưng thấp giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ, Ngô đại nhân cùng hạ quan là tới nhận lầm, xin điện hạ trách phạt.”

Thẩm Ngạo đành phải quay đầu lại, kỳ thật, hắn không để ý đến những người này, nguyên do là ánh mắt của mình quá mức sưng đỏ, sợ bị người nhìn thấy, không tốt lắm.

Lúc này Mã Ứng Long cũng đã đứng ra nói chuyện, nếu lại như không có việc gì mà đi qua, chỉ sợ sẽ làm cho lòng người rét lạnh, đành phải xoay người nghỉ chân, tận lực giữ một khoảng cách cùng bọn họ, nói:

“Chuyện này... có lỗi của các ngươi, cũng có lỗi của bổn vương, ngàn vạn lần không nên tự trách, đều là do bổn vương không tự mình trấn thủ, chuyện bây giờ đều đi qua, bệ hạ cũng không trách tội, trách phạt thì miễn đi.”

Mọi người thở ra một hơi, Mã Ứng Long không khỏi cười khan, nói: “Điện hạ không trách phạt, trong nội tâm chúng ta càng bất an rồi, không dối gạt điện hạ, lúc ấy chứng kiến cái tràng diện lộn xộn kia, đến hạ quan cũng muốn khóc.”

Tất cả mọi người gật đầu, nói: “Đúng, đúng, bộ dạng khi đó, làm cho người ta nhìn thấy mà khóc không ra nước mắt.”

Thẩm Ngạo nghe được chữ khóc, như mèo rừng bị kinh hãi, tất cả tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên, lập tức kích động nói: “Khóc? Khóc cái gì? Các ngươi xem xem, bổn vương không khóc, các ngươi đừng nhìn con mắt bổn vương sưng đỏ, nói cho các ngươi biết cũng không sao, đây là bị gió thổi, đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, há có thể học theo nữ tử, làm bộ làm tịch? Lời bổn vương nói chỉ đến thế, các ngươi đều tự trở về đi, đều không cho khóc, phải cười.

Thẩm Ngạo quát lớn xong rồi, liền xoay người dẫn bọn hộ vệ rời đi.

Mọi người nhìn thấy bóng lưng của hắn, đều là đầu đầy sương mù.

Mã Ứng Long không khỏi kéo kéo tay áo Ngô Văn, hỏi: “Ngô đại nhân, vừa rồi trong lời nói của phụ chính vương điện hạ, hẳn là có thâm ý gì?”

Ngô Văn tràn đầy đồng cảm mà gật đầu, nói: “Vô cùng có khả năng, điện hạ thần cơ khó lường, có lẽ là mượn cơ hội gõ chúng ta cũng chưa hẳn.”

Mã Ứng Long tiếp tục hỏi: “Nhưng vừa rồi trong lời nói điện hạ rốt cuộc là có ý gì?”

Ngô Văn trừng hai mắt, nói: “Lão phu làm sao có thể biết được? Tất cả giải tán đi, điện hạ nói, chuyện cũ sẽ bỏ qua, mọi người dốc lòng làm việc là được rồi.”

Đảo mắt đã đến đầu hạ, khí trời Tuyền Châu càng ngày càng nóng, một ít nhà giàu có đã bắt đầu từ trong hầm băng lấy băng ra để xua đuổi cái nóng.

Thẩm Ngạo mấy ngày nay đều ngủ tương đối trễ, đến giữa trưa bắt đầu đứng dậy liền cảm thấy nóng không chịu được, gọi người lấy dưa hấu từ trong hầm băng ra, ăn được vài miếng mới cảm thấy mát hơn một ít.

Hành cung bên kia, cơ hồ là mỗi ngày hắn phải đi, chưa bao giờ ngoại lệ.

Bất quá, xã giao bên ngoài cũng là không ít, thời điểm người Nữ Chân vây Liêu, rất nhiều vương công xuôi nam, vốn là cũng sớm trở về kinh thành rồi, chỉ tiếc, bệnh hoàng thượng lâu nay không dứt, tự nhiên ai cũng không dám đi, liền đều ở lại Tuyền Châu sống qua ngày.

Còn nữa, Tuyền Châu bên này so với Biện Kinh thì càng thêm phồn hoa, tại đây tuy nóng, nhưng thời gian trôi qua thực sự rất tiêu dao, không ít người đã là vui đến quên cả trời đất.

Phụ chính vương đến Tuyền Châu, đến đây bái phỏng quả thực là không ít, có vài người Thẩm Ngạo nhớ rõ, có vài người trong đầu không có ấn tượng, bất quá, chẳng quản hắn là ai, Thẩm Ngạo khoản đãi tất cả là được.

Kỳ thật, những vương công này, ngoại trừ bái phỏng, cũng có không ít người trong nội tâm lung lay, trước mắt, bệ hạ sắp băng hà, tân quân đăng cơ, lại có đồn đại sẽ phế truất hải chính, bên trong vương công đã có không ít người lo lắng chờ đợi.

Tuyền Châu bên này chưa hẳn chỉ là sinh ý thương nhân, kỳ thật, các vương công Biện Kinh, nhà ai không quăng ít tiền đi vào Tuyền Châu để phụ cấp gia dụng, dù sao triều đình cũng quản lý rất nghiêm đối với vương công, mọi người chỉ có ít lộc như vậy, không làm chút nghề nghiệp khác, nào có tiền tiêu xài?

Huống hồ, tin tức những người này vốn là rất linh thông, từ lúc mấy năm trước, chợt nghe nói Tuyền Châu, Tô Hàng hoàng kim khắp nơi trên đất, trong đầu sớm đã thèm thuồng không thôi, đều là kêu gia nô đi xem trước, nếu cảm thấy có thể thực hiện, liền rút một chút bạc ra đi xem hiệu quả.

Thời điểm bọn hắn thử nước, vừa lúc thời kì Tô Hàng, Tuyền Châu đại phát triển, có thể nói là trăm nghề cùng phát triển, thiếu nhất đúng là có người quăng bạc, cho nên, không đầy nửa năm công phu, một ngàn quan đầu tư đi vào, lợi nhuận quay về có thể tăng đến gấp ba, bốn lần, đến lúc này, những người này đều điên rồi, trên đời nào có mua bán lợi nhuận ổn mà không phải bồi thường?

Nhưng Tô Hàng cùng Tuyền Châu như kỳ tích, bọn họ tự mình cảm nhận thực tế qua, sinh ý tốt như vậy, há có thể không làm, không ít người thậm chí còn gán nợ nhà cửa, để có thể đảm bảo chắc chắn nguồn đầu tư.

Mấy vạn, hơn mười vạn đi quăng vào bên trong, xử lý xưởng, chạy thuyền, khai thác đá, khai thác mỏ, hoặc là trắng trợn mua bán thổ địa, phòng ốc, chỉ cần là hoạt động có thể kiếm tiền, đều có thân ảnh những người này.

Có người cũng lợi nhuận đến điên rồi, nhà mình không đủ tiền vốn, liền đi đến chỗ người thân thiết mượn, đem tính mệnh cả gia đình đều quăng vào.

Nghe nói tham dự sinh ý Tuyền Châu không chỉ có công hầu, chính là Tề vương, Triệu vương, nhiều tôn thất thân vương như vậy, cũng đều hoặc nhiều hoặc ít tham dự vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận