Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 461: Không còn đường lui

Thẩm Ngạo trầm giọng nói: “ Sự tình nữ tử vào doanh, một giáo quan như ngươi có thể tham gia sao? Chuyện này, bổn quan còn muốn suy tính, thôi bỏ đi, trở lại trong kinh, ngươi dẫn nàng tới gặp ta, ngươi không cần phải làm cái mặt khổ, bổn quan nói quen biết, cũng không phải có cái gì liên quan cùng nàng, chỉ là có chút ấn...cũng không phải có ấn tượng, chỉ là từ trong dân cư bên cạnh, nghe nói qua chút ít sự tích của nàng mà thôi.”
Mặt Hàn Thế Trung rất kỳ quái, lí nha lí nhí nói: “ Đại nhân... Nghe được cái gì?”Lập tức chán nản, thất vọng nói: “ Nhưng, Lương Hồng Thông, xác thực là xuất thân doanh kỹ, phụ thân của nàng cũng là võ quan, về sau phạm vào tội, mới sung nhập trong quân, ta nhìn thấy nàng là ở thời điểm tiêu diệt Phương Lạc, hẳn là có người nói gì đó?”

Thẩm Ngạo lúc này mới nghĩ tới, Lương Hồng Thông này, trong lịch sử thật đúng là đại danh đỉnh đỉnh, xem như nữ nhân hiếm thấy của Đại Tống, cười nhạt một tiếng, nói: “ Không có gì, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi, đã trễ thế như vậy, bổn đại nhân còn muốn ngủ.”

Hàn Thế Trung ôm quyền, vừa rồi không đánh đã khai, cuối cùng là có chút e lệ, đầu năm nay là hơn phân nửa nam nhân đều bận tâm đến xuất thân của hồng nhan tri kỷ, nhân tiện nói: “ Vậy đại nhân sớm nghỉ tạm, đại quân từ nay trở đi, phải xuất phát trở lại kinh, đến lúc đó sẽ mệt nhọc.”

Tháng tám, vừa mới qua mười lăm, vui mừng ở phía trong thành Biện Kinh còn chưa qua đi, một sáng sớm, cấm quân liền xuất động, Lục bộ Cửu khanh, tính cả quan viên ba tỉnh năm viện đều mặc lễ phục, dưới sự dẫn dắt của Lễ bộ Thượng Thư, chờ trước cửa Chính Đức.

Mãi cho đến ánh rạng đông lộ ra, cửa cung mở rộng ra, Thiên gia đi ra, đủ loại quan lại hô vạn tuế, kiệu rồng cũng không dừng, đi đến hướng bắc, đủ loại quan lại ào ào đi theo, ven đường đi qua, cấm quân ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, cảnh vệ nghiêm ngặt, dân chúng bên đường không thể tới gần, nhưng cũng biết hôm nay là ngày mấy, dự liệu được Tư Mã tư viễn chinh sẽ trở về, rất nhiều người sáng sớm bắt đầu đứng dậy, chính là muốn nhìn bộ dạng quân đội chiến thắng trở về kia.

Còn nghe nói hoàng thượng muốn đích thân nghênh đón, ngay cả ngự đài thành Bắc đều đã đặt tốt rồi, đang đợi hoàng thượng đến, đầu năm nay, tuy người ở Biện Kinh, nhưng thiên nhan hoàng thượng lại khó gặp, tuy nói thời điểm cửa ải cuối năm, trong bóng đêm nhìn ra xa xa một lần, cũng rất lờ mờ, hôm nay thừa dịp này, cũng có một ý tứ nhìn đã mắt.

Càng nhiều hơn, là người bị thê tử buộc cái túi mừng bên hông, đẩy đi ra ngoài, nói là có thể nhiễm tiên khí thiên tử, phù hộ một nhà bình an.

Nơi kiệu rồng đi qua, trên đường đã sớm đầy ắp người, tuy nói ngự đạo đã bị phong tỏa, nhưng khi bọn họ tự có biện pháp, theo đuôi trong hẻm nhỏ, dũng mãnh lao tới hướng thành bắc.

Kiệu rồng buông màn che, gió thu thổi qua, màn trắng liền phiêu động, Triệu Cát ngồi ở trên nệm êm, ngẫu nhiên xốc màn che lên một góc, liếc mắt nhìn náo nhiệt bên ngoài, tâm tình cũng đặc biệt kích động.

Hắn vốn thích mừng công, chính là vô sự, cũng ưa thích ca múa mừng cảnh thái bình, biểu hiện thái bình giả dối cũng ok hết, hôm nay đại thắng lại là thật, từ lúc xuất binh đến bình định, cũng không quá nửa năm, tuy nói trên đường có chút khó khăn trắc trở, thực sự đủ để khoe khoang rồi, lại nhìn những dân chúng hưng phấn, xa xa đi theo kiệu rồng kia, trong lòng sinh ra mấy phần thỏa mãn, thư thái nằm ở trên giường êm, dần dần gật gù lơ mơ ngủ trong đó.

Thành bắc tuy náo nhiệt, nhưng ở ngoài thành đã có một đám cấm quân âm thầm kêu khổ, bọn hắn thức dậy sớm nhất, giờ Tý đã bị người đánh thức, che chở kiệu mềm hai người Triệu Hằng và Thái Kinh xuất phát, một đêm lên đường, chờ đón tại năm mươi dặm quan đạo thành bắc.

Đại Tống khai quốc đến nay, đón chào mười dặm đã xem như quy cách rất giỏi rồi, năm mươi dặm, cái đó đã vượt ra khỏi phạm trù lễ nghi, nhưng ý chỉ trong nội cung nói như vậy, lúc này ai cũng không nên đứng ra nói cái gì, khó được tất cả mọi người cao hứng, cũng không ai đi chỉ trích.

Hết lần này tới lần khác, hai người ngồi ở trong kiệu, lại một điểm tâm tư vui mừng đều không có, tình trạng kiệt sức mà ngồi ở trong kiệu, Triệu Hằng một mực xụ mặt, ngay cả hừ cũng không nguyện hừ một tiếng, về phần Thái Kinh, tuy vẫn bình tĩnh như diễn xuất hằng ngày, lại cũng không lộ ra một điểm tươi cười.

Yên lặng mà đến một chỗ đình, quân tướng phía trước mới ghìm chặt ngựa, sau đó đánh ngựa đến trước kiệu Triệu Hằng, thấp giọng nói: “ Điện hạ, không sai biệt lắm, đã năm mươi dặm rồi, xin điện hạ hạ kiệu nghỉ một chút, mạt tướng bảo người đi lấy chút ít nước đến.”

Người bên trong hừ lạnh một tiếng, lại không nói thêm gì nữa, qua hồi lâu, dường như cũng hiểu được ngồi trong kiệu rất không thú vị, mới chậm rãi chui ra, Triệu Hằng hôm nay ăn mặc lễ phục thái tử, trên đầu đeo Tiến hiền quan, buộc ngọc bích lên dưới chân là một đôi giày bó tơ vàng, hắn quét mắt liếc cấm vệ quanh mình, nói: “ Không cần mang nước, đến hỏi Thái đại nhân bên kia đi.”

Thái Kinh cũng đi ra, khẽ run run, được đầy tớ nhà quan vịn, cười ha hả nói: “ Điện hạ khách khí, cựu thần cũng không khát.”

Triệu Hằng cuối cùng cũng nặn ra vài phần dáng tươi cười, nói: “ Thái đại nhân, năm mươi dặm lộ trình này chắc hẳn xóc nảy rất vất vả?.”

Thái Kinh nhàn nhạt nói: “ Cũng chưa đáng nói tới, các tướng sĩ trằn trọc nhiều thời gian như vậy, đổ máu dốc sức liều mạng bên ngoài, mới thật sự là vất vả, ta đây ngồi trên triều đình, ngồi ở trong kiệu, đi năm mươi dặm, lại được coi là cái gì? Có thể thay bệ hạ nghênh đón quân sĩ, cựu thần đã cảm thấy rất vinh hạnh.”

Triệu bền lòng ở phía trong thầm mắng một tiếng cáo già, nhưng lại cười ha hả nói: “ Thái đại nhân nói rất đúng, so với bọn hắn, chút khổ của chúng ta thật sự không coi là cái gì, tấu chương hôm nay sẽ tới, bây giờ còn chưa thấy bóng dáng, chỉ sợ không nhanh như vậy, người đâu, phái thám báo đi xem, Thái đại nhân, chúng ta đến trong đình nghỉ thôi.”

Dứt lời, vịn Thái Kinh đến đình ngồi, lại để cho đám cấm vệ canh phòng ở phía xa, Triệu Hằng ngắm nhìn cây cối tàn lụi xa xa, thở dài nói: “ Một chuyến Thẩm Ngạo này lại lập nhiều chiến công, hôm nay trở lại triều đình, thanh thế nhất định không giống người thường, ngươi xem phụ hoàng an bài hôm nay, chỉ sợ là thân vương cũng không phô trương lớn như vậy.”

Thái Kinh nhạt cười nhạt nói: “ Đúng vậy, tuổi còn trẻ, đã đứng hàng đầu rồi, thời điểm lão phu tuổi tác như hắn, mới vừa vặn trúng khoa cử.”

Triệu Hằng nhìn Thái Kinh, hỏi: “ Chẳng lẽ Thái sư cứ dung túng hắn như vậy?”

“ Dung túng chưa nói, nhưng mà không ép được, dựa vào thanh thế hiện tại của hắn, chính là điện hạ, chẳng phải vẫn vô kế khả thi?”

Hai người này tuy là nhất trí, nhưng cũng đang nói hư ảo, luôn không thể tìm tới chủ đề chung ý kiến, Triệu Hằng dù sao vẫn còn trẻ, công phu hàm dưỡng không so được với Thái Kinh, trợn mày nói: “ Thái sư đã nghĩ qua, một khắc Thẩm Ngạo lên tới đám mây, chính là thời điểm Thái sư đá chìm xuống đáy biển?”

Thái Kinh nghe vậy, liền cười một tiếng: “ Lão phu lớn tuổi, lời nói khó nghe, một chân đã đạp tại quỷ môn quan, vẫn còn để ý cái này làm gì? Thật sự không được, cùng lắm thì về hưu bảo dưỡng mà thôi, ngược lại, thái tử phải cẩn thận để ý mới được.”

Bên trong bhững lời này, vừa vặn đánh trúng uy hiếp của Triệu Hằng, tuy Thái Kinh còn có đường lui, dựa vào thủ đoạn và nhân mạch của hắn, tạm thời an toàn về hưu cũng không sao.

Nhưng Triệu Hằng lại khác, Triệu Hằng không có đường lui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận