Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 783-2: Giơ cao đánh khẽ(2)

Phúc vương cũng cười rộ lên, khuỷu tay đè nặng bàn trà, cười nói: “Đúng vậy, Bình Tây Vương đừng nên trách.”
Làm sáng tỏ cái 'hiểu lầm' này, không khí thì trong thính đường đã dễ dàng hơn nhiều.

Thẩm Ngạo không hề dẫn sự tình Triệu Minh ra, chỉ là nói vài câu lung tung, sau đó lại nói: “Mấy ngày trước đây Ninh An có nói, nàng xưa nay vô cùng thân cận với mấy hoàng huynh, cố tình tới thăm, còn sợ làm phiền các ngươi, thời điểm ta ở trong cung, cũng đã gặp Cung phi nương nương, Cung phi nương nương tuổi tác lớn rồi, nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh lắm.”

Đường vương cười hì hì, nói: “Ninh An muốn tới, còn sợ làm phiền chúng ta sao? Lúc nào có thời gian rảnh rỗi, cứ việc đến chơi là được rồi.”

Tức giận trước kia của Triệu Đạt cũng tiêu tán toàn bộ rồi, lúc này liền cười ha hả, nói: “Khi còn bé, Ninh An còn đánh ta nữa, ta muốn đoạt táo của nàng, nàng tát một cái xuống dưới, đánh đến mức, khi ta nhớ tới nàng, gò má liền đau nhức.”

Mọi người liền cười, Thẩm Ngạo nhìn lên trời, thời gian không sai biệt lắm, liền đứng lên nói: “Lần sau sẽ dẫn Ninh An tới bái phỏng, sắc trời đã sắp tối rồi, ngày mai còn phải tiếp tục thẩm án, mấy vị điện hạ cũng sớm đi ngủ, cứ yên tâm, Triệu Minh không dám cắn lung tung đâu.”

Dứt lời, liền đứng dậy rời đi, bốn hoàng tử đưa Thẩm Ngạo thẳng ra bên ngoài, đưa mắt nhìn Thẩm Ngạo lên xa giá rời đi.

Phúc vương nhìn qua đường đi đầy lồng đèn ảm đạm, không khỏi thở dài một hơi, nói: “Bình Tây Vương lúc này đây giơ cao đánh khẽ, tối nay bổn vương có thể ngủ ngon giấc rồi, Triệu Đạt đâu, về sau nhớ kỹ cái giáo huấn này, gặp phải sự tình gì, nếu liên quan đến Bình Tây Vương, có thể chịu đựng thì cứ cố gắng nhường nhịn một chút.”

Triệu Đạt đến lúc này còn dám không nhớ kỹ giáo huấn? Lập tức nói: “Biết rồi, về sau sẽ không dám nữa.”

Đôi mắt Đường vương lóe lên một cái, nói: “Kỳ thật Bình Tây Vương cũng chưa chắc không phải người dễ ở chung, lần sau đi bái kiến một chút, tốt xấu cũng coi như là thân thích, thoáng đi đi lại lại một tý cũng là việc nên làm.”

Lúc này Hứa Quốc công như là nhớ ra cái gì đó, nói với Triệu Đạt: “Vương phi kia của ngươi, giữ lại cuối cùng vẫn là mối họa, có lẽ là bỏ thì tốt hơn, tội phụ thân nàng không thể tha thứ, một người con gái phạm quan, lại ở phía trong công phủ, cũng là một sự tình khó giải quyết.”

Triệu Đạt đến lúc này chỉ có thể nghe mệnh, liên tục gật đầu.

……………………………………….

Ngày thứ hai, vẫn là chờ phán xét, thời điểm Thẩm Ngạo đến Kinh Triệu phủ, lại là vạn người chú ý.

Xem bộ dáng này, có lẽ sẽ làm nhà tù cao hứng nữa, các triều đại đổi thay, một khi liên quan đến hoàng tử, bắt đầu liên luỵ ra xung quanh, đều không thể khống chế được, đến lúc đó, cái gì hậu đãi sĩ Đại Phu, cái gì cùng trị thiên hạ, đều là lời nói suông, dính vào cái này, không còn tình cảm để nói nữa rồi.

Trong đêm ngày hôm qua, không biết bao nhiêu người lăn lộn khó ngủ, lúc sáng sớm thức dậy, liền gọi người đi Kinh Triệu phủ tìm hiểu, nếu Dương Thực ra tay, đây chẳng qua là vấn đề có thể làm quan hay không.

Nhưng hiện tại, có làm quan hay không, đã không phải là cái sự tình gì quan trọng nữa, mà là có thể giữ được tánh mạng người này hay không.

Triệu Minh bị mang ra thẩm vấn, vẫn như cũ là không chịu nói, phán quan cũng là sợ tới mức đổ ra một thân mồ hôi lạnh, Triệu Minh này không mở miệng, Bình Tây Vương sẽ không để yên.

Nhưng y theo kinh nghiệm của bọn hắn, Triệu Minh xác thực không liên lụy tới những người khác, thật sự muốn vu oan giá hoạ, Bình Tây Vương quyền cao chức trọng, không sợ ai, nhưng bọn hắn, mấy phán quan liền xui xẻo rồi.

Trong lòng phán quan rất tinh tường, hôm nay xem như vẽ đường cho hươu chạy, sớm muộn gì cũng có một ngày bị người khác thu thập.

Nhưng Bình Tây Vương ở tại đây nhìn, chỉ có thể kiên trì cùng hung cực ác mà tiếp tục nói: “Lớn mật, đến hôm nay rồi, còn dám nói xạo? Nói mau, người sai khiến ngươi là ai?”

Triệu Minh đang muốn nói chuyện, Thẩm Ngạo ngồi ở một bên uống trà chậm rì rì nói: “Chậm đã.”

Phán quan tưởng mình nói sai cái gì, lập tức đưa mặt về hướng Thẩm Ngạo, thái độ hung thần ác sát kia lập tức thay bằng một khuôn mặt tươi cười, nói: “Vương gia có gì phân phó?”

Thẩm Ngạo nhăn lông mày lại, rất là không vui, nói: “Triệu Minh bị thẩm lâu như vậy, cũng một mực không mở miệng, như thế xem ra, sự tình này thật sự là hắn nhất thời váng đầu làm xuống, nếu là như vậy, các ngươi làm phán quan, nên làm việc theo lẽ công bằng, vì cái gì còn muốn không ngừng thúc hỏi? Chẳng lẽ là muốn vu oan giá hoạ sao?”

Trong lòng phán quan kêu to oan uổng, nhất định phải thẩm ra người sai khiến sau lưng, là ngươi Bình Tây Vương nói, hiện tại vu oan giá hoạ, cũng là ngươi Bình Tây Vương nói, đông nói có lý, tây ngươi cũng nói có lý, chỉ có bản thân mình không phải

Thẩm Ngạo tiếp tục nói: “Đêm hôm qua bổn vương đã gọi người đi ám tra một chút, chuyện này, xác thực không quan hệ đến người bên ngoài, lại có một Tần Quốc công, chứa chấp Triệu Minh, theo như luật Đại Tống ta, nên xử trí như thế nào?”

Phán quan lúc này lại là không đoán ra tâm tư Thẩm Ngạo rồi, chần chờ một chút, nói: “Vương gia có ý tứ là...”

Thẩm Ngạo nghiêm nghị nói: “Ngươi là phán quan, sao lại hỏi đến bổn vương rồi?”

Phán quan đành phải nói: “Tần Quốc công chính là hoàng tử, chỉ sợ Tần Quốc công cũng nhất thời thẩn thờ, mới giấu kín nghi phạm, chỉ là, coi như là như thế, cũng không nên để Kinh Triệu phủ đến xử trí, có thể đưa mảnh giấy đến Tông Lệnh phủ, mời Tông Lệnh phủ cân nhắc quyết định.”

Thẩm Ngạo gật gật đầu, nói: “Đã như vầy, liền lập tức kết án, nên xử trí như thế nào, chính các ngươi nhìn xem rồi xử lý, bổn vương sẽ đi vào cung.”

Thẩm Ngạo vươn người đứng dậy, lưu lại một bầy người trợn mắt há hốc mồm.

Từ Kinh Triệu phủ đi ra, Thẩm Ngạo thở dài một hơi, chuyện này cuối cùng cũng là giải quyết viên mãn, đã cho cả triều văn võ một chút nhan sắc, để cho bọn họ biết rõ, nếu ai dám đối nghịch cùng Môn hạ lệnh, chính là hoàng tử cũng xong, một phương diện khác, các hoàng tử bên kia, cũng coi như có cái để bàn giao.

Kỳ thật, Thẩm Ngạo cũng không phải là không thể náo loạn sự tình này, liên quan toàn bộ bốn hoàng tử đi vào, cũng không phải sợ, chỉ là, cuộc sống nhân sinh trên đời, hắn không muốn làm cho mình lưu lại tiếc nuối nào đó mà thôi.

Loại sự tình vu oan này, Thẩm Ngạo không phải là chưa từng làm, chỉ là, cái án này phải xem nên trồng như thế nào, người gặp hạn là ai, có chút hoàng tử, tuy ương ngạnh, thực sự là tội không đáng chết, cũng không có xung đột ngươi chết ta sống cùng Thẩm Ngạo.

Hắn làm ra một bộ thái độ mưa gió nổi lên trước, lại để cho tất cả mọi người sinh ra tâm sợ hãi, nặng xong thì đến nhẹ, nhẹ nhàng linh hoạt mà chấm dứt chuyện này, chẳng những có thể làm cho người ta sinh ra sợ hãi, càng sinh sôi tâm cảm kích.

Giết người vốn là đoạn tay, giết tâm cũng là đoạn tay, rõ ràng có thể giết ngươi, lại đột nhiên giơ cao đánh khẽ, cái này là uy, cũng là đức, làm cho người ta sợ hãi uy nghiêm ngươi, cảm động và nhớ nhung đức hạnh của ngươi, đây mới là đạo lý xử sự làm người.

Thẩm Ngạo vào triều đã sáu bảy năm, từ một người thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, hôm nay cũng đến tuổi trung niên, tuy có khi thủ đoạn xử sự hơi lỗ mãng, nhưng phía sau lỗ mãng, cũng có một loại thành thục lão làng.

Thẩm Ngạo không dám chậm trễ, lập tức đánh ngựa vào cung, trực tiếp đến Văn Cảnh các, Triệu Cát nghe được Thẩm Ngạo đến, như có điều suy nghĩ mà triệu kiến hắn, vừa vào liền hỏi: “Trẫm nghe nói, sự tình Dương ái khanh liên quan đến việc mưu phản?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận