Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 802-2: Xin quốc vương cứu mọi người(2)

Dẫn đầu đi vào là Thái Du bị người áp đến, mặt Thái Du xám như tro, vạn niệm đều mất hết, thấy Thẩm Ngạo, không khỏi thở dài, lập tức xấu hổ cúi đầu.
Thẩm Ngạo nhận ra Thái Du, lập tức nâng lên vài phần tinh thần, lại cười nói: “Thái huynh, từ khi chia tay, đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ?”

Thái Du lại có vài phần kiên cường, nói: “Chuyện cho tới bây giờ, còn có cái gì có thể nói, muốn chém giết, muốn róc thịt, tự nhiên muốn làm gì cũng được, hận chỉ hận Thái mỗ ở chỗ không thuộc mình, kết giao nhầm với đồ bậy bạ.”

Những lời này là chuyển sang mắng người Tàu rồi, sứ thần Tàu Quốc theo đến kia xấu hổ ho khan một tiếng, lập tức quỳ gối, nói: “Hạ thần bái kiến điện hạ, hạ thần nhận mệnh quốc chủ, đặc biệt đến thương lượng cùng điện hạ, đại Tàu Quốc ta bị Thái Du giấu kín, xông tới thượng bang, hôm nay đã là nhanh chóng tỉnh ngộ, quốc chủ tệ quốc nguyện cửi áo bỏ quần, ra khỏi thành xin hàng, chịu đòn nhận tội, xin điện hạ...”

Thẩm Ngạo không để ý tới tên sứ thần này, chỉ hướng giáo úy, nói: “Đến đây, áp giải khâm phạm Thái Du xuống dưới, kể ra tội trạng của hắn, xử phạt mức cao nhất theo pháp luật!” Dứt lời mới nói: “Xin hàng?”

“Phải.. Là tới xin hàng, mong điện hạ thứ tội.”

Thẩm Ngạo thoáng trầm mặc một tý, tựa ở trên mặt ghế, chậm rì rì nói: “Xin hàng? Xin cái gì hàng, bổn vương khiếu nại Tàu Quốc, lúc hịch văn phạt Tàu đưa ra, không thấy các ngươi xin hàng, lúc công chiếm Chiêm Thành, bắc chinh Bắc Kinh, không thấy các ngươi xin hàng, đến lúc này, các ngươi lại đến xin hàng rồi sao?

Trong thời điểm Hi Trữ, các ngươi xâm lược ranh giới Đại Tống ta, thẳng đến khi ta Đại Tống phát thiên binh phản kích, các ngươi mới nghị hòa xin hàng, nhưng bổn vương muốn hỏi, những quân dân bị các ngươi giết chóc kia, chẳng lẽ chết vô ích rồi,

bổn vương mang tướng sĩ đến, có người chết ở Chiêm Thành, có người chết tha hương tại thâm sơn rừng rậm, hao phí đạn dược vô số, hôm nay, các ngươi mới đến xin hàng, các ngươi lừa gạt bổn vương là thằng ngốc, là người ngu sao?”

Thẩm Ngạo nhấp một ngụm trà, nói nhiều như vậy, yết hầu có chút phát khô, tiếp tục nói: “Nói cho các ngươi biết, bổn vương là tên điên cuồng, điên cuồng là cái gì, các ngươi biết không?”

“Không... Không biết...” Sứ thần Đại Tàu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không biết Bình Tây Vương này rốt cuộc là cự tuyệt, hay là lấy cớ rao giá trên trời.

Thẩm Ngạo cười lạnh, nói: “Điên cuồng chính là điên cuồng, bổn vương đã nói qua là muốn giết cả họ Lý, họ Lý trong thành này, một người cũng sẽ không lưu lại, chính bổn vương đã nói qua, thiên hạ không còn Đại Tàu, cái đại Tàu Quốc này, từ nay về sau chỉ có thể thấy trong sử sách.

Chính là để cho xã tắc các ngươi không tồn tại, tông miếu phá huỷ, cái này là điên cuồng, trở về nói cho quốc chủ các ngươi biết, Thẩm điên cuồng đến rồi, ngàn dặm xa xôi đi tới, chính là muốn thực hiện lời hứa của bổn vương!”

“Điện hạ...” Sứ thần nghe được, mồ hôi lạnh chảy đầy sống lưng, không kịp lau, một bụng chữ nghĩa nghĩ sẵn trong đầu, toàn bộ đã quên không còn một mảnh, còn muốn nói tiếp cái gì đó.

Thẩm Ngạo đã bỗng nhiên đứng dậy, đè chuôi kiếm bên hông lại, lạnh lẽo nhìn hắn, nói gằn từng chữ: “Đừng vội nhiều lời, trở về nói cho khâm phạm Lí Đạo Hàn, ngày thành phá, chính là thời điểm Lý thị diệt vong, còn không mau cút đi!”

Thẩm Ngạo mang một bộ dạng muốn rút kiếm, sứ thần sợ tới mức nước tiểu phun ra, bỏ trốn mất dạng.

Thẩm Ngạo mới thở hắt ra một hơi, ngồi xuống, hai tay phủ lên trên bàn, nói: “Người đâu.”

Mấy võ quan đi tới, Thẩm Ngạo gõ gõ cái bàn, nói: “Lời nói vừa rồi, các ngươi đã nghe chưa?”

Võ quan ào ào chắp tay, nghiêm nghị nói: “Hồi bẩm điện hạ, đã nhớ kỹ.”

Thẩm Ngạo đột nhiên nói: “Các ngươi có thói quen ghi nhật ký hay không?”

Các võ quan không hiểu ra sao.

Thẩm Ngạo lắc đầu, đau khổ thầm nghĩ: “Ghi nhật ký, rất trọng yếu đối với tu thân, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi phải làm bút ký, vào ban ngày nhìn thấy gì, nghe được cái gì, đều phải nhớ kỹ, U-a..aaa, bản vương mới lên án mạnh mẽ Tàu Quốc quốc sử một phen, những lời nói đó, cũng cùng nhau ghi vào, được rồi, đều xuống dưới, bổn vương muốn đi ghi bút ký.”

Thẩm Ngạo trả lời, lại khiến cho Lí Đạo Hàn trong nội cung trợn mắt há hốc mồm, hắn một bên xao động bất an nghe sứ thần đáp lời, một bên đùa bỡn cái chặn giấy trên tay, thật lâu sau, hắn nâng con mắt lên, nói: “Đại Tàu Quốc sắp xong chưa?”

Sứ thần thoáng trầm mặc một tý, nằm phục trên mặt đất, nói: “Tuyệt không chắc chắn, điện hạ, hạ thần đã tận lực”

Lí Đạo Hàn đứng lên, không khỏi cười lạnh, nói: “Như vậy, liền ngọc thạch câu phần đi, truyền đạt chiếu lệnh của bổn vương.”

Mà đúng lúc này, ở phía sau, bên ngoài cung điện truyền ra ra tiếng bước chân mất trật tự, phảng phất như có ngàn vạn người hướng cung điện chạy tới, nghe thanh âm này, liền biết rõ đây là giày quân trong quân Tàu Quốc.

Sắc mặt Lí Đạo Hàn lạnh lùng lạnh lẽo, cả giận nói: “Là người nào, đang đêm khuya, rõ ràng dám xâm nhập cung cấm?”

“Điện hạ”. Dẫn đầu tiến vào điện là mười mấy quân tướng Tàu quân hờ hững bước vào, phía sau bọn hắn là một mảnh hắc ám, nhưng có thể rõ ràng cảm giác được, vô số trái tim ở phía trong ngực đang nhảy lên, thở hổn hển.

Một gã tướng quân quì xuống trước, nói: “Mười năm trước, tiên vương chinh phạt Đại Lý, là mạt tướng làm tiên phong, bị thương hơn mười chỗ, dẫn đầu đánh quân Đại Lý, tiên vương lúc ấy vỗ bả vai mạt tướng, nói, Hy khanh gia càng vất vả, công lao càng lớn, tôn thất quyết không cô phụ!”

Mặt tướng quân họ Hy này không đổi sắc, tiếp tục nói: “Mạt tướng hôm nay đến đây, chính là mời điện hạ niệm tình mạt tướng càng vất vả công lao càng lớn, cứu một nhà già trẻ mạt tướng, xin điện hạ thành toàn”. Dứt lời, trong mắt tóe ra nước mắt, hung hăng mà dập đầu thình thịch.

Lí Đạo Hàn vừa sợ vừa giận, kêu to: “Người đâu, người đâu, ban đêm xông vào cung cấm, các ngươi có biết phạm tội gì không?”

Một tướng quân khác quỳ hai đầu gối xuống, nói: “Điện hạ ban mạng sống, mạt tướng cảm kích vô cùng, xin điện hạ cứu cả nhà già trẻ mạt tướng”.

Người tướng quân thứ ba, thứ tư đồng loạt quỳ xuống, bên ngoài cũng có vô số sĩ tốt cùng nhau quỳ gối, từng đợt từng đợt thanh âm nói: “Xin điện hạ cứu mạng”.

Sắc mặt Lí Đạo Hàn trở nên vô cùng âm trần, um tùm cười nói: “Các ngươi chính là thuần phục bổn vương như vậy hay sao?”.

Tướng quân họ Hy ngẩng đầu lên, lau lau nước mắt ở khóe mắt, hờ hững nói: “Tùy cơ ứng biến, một mình điện hạ có thể cứu hơn trăm nhân mạng nhà mạt tướng, Lý thị nhất tông có thể cứu vớt dân chúng Đại Tàu nhất tộc, quân vương chết vì xã tắc, những lời này, chẳng lẽ điện hạ không nghe nói qua sao? Xin điện hạ khai ân!”

Vô số người lại dập đầu, nói: “Xin điện hạ khai ân!”

Sứ thần quỳ trên mặt đất kia lúc này cũng không nhịn được mà nói: “Điện hạ, dù sao cũng chết, cần gì phải bắt người chôn cùng?”

Mặt Lí Đạo Hàn tái nhợt, điềm nhiên nói: “Nếu bổn vương không phải nguyện chết thì sao?”

Trong đôi mắt tướng quân họ Hy hiện lên một tia hàn mang, từ trên mặt đất đứng lên, phía sau hắn, vô số tướng quân ào ào đứng lên, lạnh lùng nhìn Lí Đạo Hàn.

Lí Đạo Hàn không khỏi lui về phía sau một bước, miệng bắt đầu run rẩy: “Chẳng lẽ liền không có một người nào, không có một ai là người trung sao? Đại Tàu Quốc ta...”

”Không còn kịp nữa rồi”. Tướng quân họ Nguyễn hét lớn một tiếng, cắt ngang lời Lí Đạo Hàn nói, ngón tay chỉ Lí Đạo Hàn nói: “Điện hạ đã không muốn chết, như vậy, mọi người liền giúp điện hạ một tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận