Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 829: Không thắng

Sắc mặt Triệu Hằng âm trầm bất định, cuối cùng mới thở dài, nói: “Bổn cung chỉ không cam lòng mà thôi.”
Dứt lời, liền cầm lấy một phần tấu chương, nói: “Phần tấu chương này là Dương Thực vừa mới đưa tới, Lí Từ Nhân đến xem xem.”

Đem tấu chương qua bên người Lí Bang Ngạn, Lí Bang Ngạn tiếp nhận, triển khai ra xem, nhưng lại là tấu chương khẩn cầu cứu viện của Liêu quốc, đến chiến lược cũng đã tường tận, thủy sư tề tụ Bồng Lai, một đường bắc thượng, từ vùng Kỳ Tân phủ lên đất liền, người nắm giữ ấn soái tự nhiên là Thẩm Ngạo.

Triệu Hằng nói: “Thấy được chưa? Thẩm Ngạo này nhục nhã Bổn cung một chầu, hôm nay lại nổi lên chủ ý bắc phạt, hai mươi vạn thủy sư đều ở trong lòng bàn tay của hắn, Bổn cung há có thể không đề phòng? Phần tấu chương này, có phải là nên đưa trở về không cho? Chỉ cần Bổn cung cắn răng không phê chuẩn, xem bọn hắn có thể làm như thế nào.”

Lí Bang Ngạn buông tấu chương xuống, nói: “Điện hạ không phê chuẩn, tự nhiên sẽ có hoàng thượng và thái hậu phê chuẩn, cùng với như thế, chẳng bằng điện hạ tới làm người tốt.

Triệu Hằng xanh mặt nói: “Cái tấu chương này, tuy là Dương Thực đưa lên trên, nhưng sau lưng việc này, tất nhiên có Thẩm Ngạo giựt giây, hắn muốn nắm giữ ấn soái cứu viện người Liêu, thất bại, là giám quốc ta phải gánh chịu liên quan, coi như là thắng, đó cũng là công lao của Thẩm Ngạo hắn.....”

Lí Bang Ngạn cười khổ, nói: “Hiện tại thái tử vẫn chưa rõ sao? Một trận chiến này, thái tử tuyệt không thể thắng!”

Triệu Hằng không hiểu ra sao, trong mắt lòe ra vẻ hoài nghi.

Lí Bang Ngạn ngồi vào chỗ của mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trong đôi mắt lòe ra vẻ giảo hoạt sáng bóng, thản nhiên nói: “Điện hạ, nếu như trận chiến này Đại Tống thắng, thái tử tất nhiên sẽ bị phế truất.”

“À…..!” Triệu Hằng bị câu chuyện giật gân này của Lí Bang Ngạn làm cho càng hoảng sợ, hắn kinh hãi hỏi: “Đây là vì cái gì?”

Lí Bang Ngạn thở dài, nói: “Điện hạ chớ quên, điện hạ là giám quốc thái tử, nếu như trận chiến này thắng, chính là thái tử điện hạ thánh minh, cả triều cao thấp cùng ca tụng, đến lúc đó, điện hạ có thể hưởng thụ bao nhiêu tiếng tăm?”

Triệu Hằng hỏi: “Điều này chẳng lẽ không tốt sao?”

Lí Bang Ngạn cười lạnh, nói: “Tốt, tự nhiên là tốt, quốc gia gặp họa lớn, bệ hạ tuần du Tuyền Châu mà không dám trở lại, điện hạ tại đây, trong lúc nguy cấp khâm mệnh giám quốc, phong tỏa Nữ Chân, người trong thiên hạ sẽ nói như thế nào?”

Lí Bang Ngạn nhếch nhếch miệng, học giọng điệu góc độ bên thứ ba, âm dương quái khí nói: “Hơn phân nửa là sẽ nói hoàng thượng không chịu nổi làm quân vương, mà thái tử điện hạ thánh minh thần võ, có thể đảm đương chức tước.”

Sắc mặt Triệu Hằng thoáng chốc đã trở nên tái nhợt, lí nha lí nhí nói: “Nếu phụ hoàng nghe thấy mấy lời nói này, chỉ sợ....chỉ sợ...”

Lí Bang Ngạn gật gật đầu, nói: “Đúng là đạo lý này, những lời này nhất định sẽ rơi vào trong tai hoàng thượng, nếu không có Bình Tây Vương thì cũng thôi, hoàng thượng tại Tuyền Châu phía xa, mà điện hạ đang làm việc vì mục đích chung, trong lòng hoàng thượng không vui, hơn phân nửa cũng là không thể làm gì. Nhưng có Thẩm Ngạo tại triều, sự tình lại bất đồng, đến lúc đó, Thẩm Ngạo sẽ nghênh đón hoàng thượng hồi cung, điện hạ nên làm cái gì bây giờ?”

Triệu Hằng há có thể không rõ cách phụ hoàng chính mình làm người? Phụ hoàng vô cùng thích công lao, có khi, tuy là nhu nhược, nhưng ở trên mặt quyền lực, gần đây cũng không chịu đơn giản buông tay.

Nếu uy vọng mình siêu việt phụ hoàng, phụ hoàng trở về Biện Kinh, hơn nữa còn bị Thẩm Ngạo châm ngòi, kết cục sẽ như thế nào? Triệu Hằng đã có thể tưởng tượng, thánh chỉ rơi vào tay Đông cung, giáo úy đến đây bắt người.

Kỳ thật, làm thái tử, gần đây đều là như thế, làm kém, sẽ bị người xem thường, làm tốt rồi, lại công cao lấn chủ, khiến cho trong nội cung nghi kỵ, cho nên, mỗi một bước, đều là cất bước gian nan.

Đến Triệu Hằng trên người, vậy thì càng không cần phải nói rồi, quả thực chính là từng bước kinh tâm, một bước không tốt, sẽ đạp vào hư không, rơi vào vực sâu vạn trượng.

Lí Bang Ngạn nhắc nhở một câu, Triệu Hằng lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Bại, lại không thể bại, thắng, lại không thể thắng, Bổn cung nên làm như thế nào?”

Trong mắt Lí Bang Ngạn trồi lên lãnh ý, thản nhiên nói: “Kỳ thật, cái này rất đơn giản, bại trước sau hòa.”

Miệng Triệu Hằng bắt đầu run rẩy, lời Lí Bang Ngạn nói, hắn há có thể không hiểu? Nhưng trước bại sau hòa......., nào có dễ dàng như vậy được?

Lí Bang Ngạn tiếp tục nói: “Điện hạ nên lập tức phê chuẩn tấu chương của Dương Thực, lại để cho Bình Tây Vương nghiêm túc chỉnh đốn ba dương thủy sư, bắc thượng cứu viện người Liêu, lại âm thầm phái sứ giả ra, tiết lộ hành tung thủy sư, lại để cho người Nữ Chân sớm có đề phòng, thủy sư tác chiến, vốn là chú ý xuất kỳ bất ý, chỉ cần người Nữ Chân hơi có đề phòng, thủy sư tất nhiên sẽ đại bại.”

Triệu Hằng hít sâu một hơi, hai mươi vạn thủy sư, đó là của điểm chí mạng Đại Tống, Lí Bang Ngạn lại dạy mình đi ám thông cùng người Nữ Chân, chôn vùi hạm đội Đại Tống.

Hắn không khỏi cả giận nói: “Lí Bang Ngạn, ngươi thật to gan!”

Nhưng Lí Bang Ngạn lại nhàn nhã, cười nhạt nói: “Điện hạ sao không nghe lão phu nói cho hết lời trước? Nếu thủy sư đại bại, Bình Tây Vương có thể còn sống hay không, có lẽ là không thể biết được trước.

Cho dù hắn có thể còn sống trở về, điện hạ cũng có thể dùng tội làm nhục quốc gia, bắt giữ hắn lại, người Nữ Chân hận thấu xương đối với Thẩm Ngạo, điện hạ liên hệ cùng bọn họ trước, lại đưa Thẩm Ngạo đi qua, phái một gã sứ giả năng ngôn thiện biện (ăn nói khéo léo), hướng người Nữ Chân cầu hoà,

kể từ đó, người Kim hơn phân nửa là sẽ đồng ý, đến lúc đó, đơn giản là để cho ta Đại Tống vâng theo chế độ cũ cùng người Liêu mà thôi. Mà điện hạ, tiếp theo là một mặt diệt trừ Thẩm Ngạo, một mặt lại để cho trong nội cung không thể sinh ra tâm nghi kỵ, bảo toàn xã tắc Đại Tống ta, kể từ đó, chính là trong lòng hoàng thượng tức giận không vui, lại có thể thế nào?”

Triệu Hằng xanh mặt, nói: “Ngươi đây là muốn hãm Bổn cung vào bất trung bất hiếu sao?”

Lời Lí Bang Ngạn nói còn nhanh hơn so với Triệu Hằng, suồng sã nói: “Điện hạ, tùy cơ ứng biến, chuyện cho tới bây giờ, điện hạ ngoại trừ lựa chọn cái này, còn có biện pháp khác sao?”

Triệu Hằng tức cười, đôi mắt vừa sợ hãi lại bất an mà trừng mắt nhìn Lí Bang Ngạn, trong lòng cũng đang thuyết phục chính mình, Lí Bang Ngạn xác thực nói một chút cũng không sai, chính mình không thua nổi, cũng không thắng nổi.

Thua, người Nữ Chân sẽ lấy mạng của mình, thắng, phụ hoàng cùng Thẩm Ngạo sẽ lấy mạng của mình.

Trước bại sau hòa, bại là vì diệt trừ Thẩm Ngạo, hơn nữa còn đáp quan hệ cùng người Nữ Chân, có thể bảo trụ quốc gia Đại Tống, biện pháp này tuy gan lớn tới cực điểm, lại cũng không phải hoàn toàn không có đường sống thương lượng.

Nhưng trước mặt ngoại nhân, Triệu Hằng sao có thể vui vẻ gật đầu? Chuyện này liên quan quá lớn, lớn đến mứ đầu óc Triệu Hằng ong ong cộng hưởng, cả người ngây ra như phỗng.

Lí Bang Ngạn nói: “Lời lão phu nói đã tận, xin điện hạ quyết đoán, nhưng điện hạ chớ quên, chưa trừ diệt Thẩm Ngạo, điện hạ liền vĩnh viễn đều là long du nước cạn, hổ lạc đồng bằng, lão phu xin khuyên điện hạ, không cần phải nảy lòng tham tranh giành cùng Thẩm Ngạo, nhưng nếu có thời cơ một kích giết chết, liền giết chết, vạn lần không thể phóng túng, nếu không, hôm nay điện hạ là thái tử, ngày mai muốn làm tù nhân, cũng chưa chắc có thể như nguyện.”

Triệu Hằng nghe được Lí Bang Ngạn đàm về hai chữ Thẩm Ngạo, hung hăng mà đập một cái trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây đều là Thẩm Ngạo bức Bổn cung! Nếu không phải hắn, Bổn cung sao lại làm ra sự tình có lỗi với liệt tổ liệt tông bực này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận