Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 397: Hàn điên cuồng

Theo như biên chế học đường, võ quan giáo đầu tổng cộng là ba mươi người, nho học tiến sĩ hai mươi người, ngoài ra còn có học thừa, học lục, Học chính, một số Chủ bộ, tư trường năm người, quan lại nhỏ năm mươi.
Thật sự muốn xác định, biên chế học đường dạy võ tuyệt đối không ít hơn so với Quốc Tử Giám, nhìn đám này người đứng thành một đống trước mặt, Thẩm Ngạo khục khuc yết hầu, bắt đầu phát biểu: “ Kể từ hôm nay, học đường dạy võ xem như bắt đầu khởi động, hôm nay khai giảng, từ nay về sau, chúng ta đồng tâm hiệp lực, chung sức xây dựng, trên mặt Tế Rượu đại nhân có ánh sáng, ta đây cũng có mặt mũi, công lao của các ngươi là không thể thiếu được.”

Phía dưới ầm ầm nói: “ Tất cả chúng ta đều nghe theo đại nhân.”

Thẩm Ngạo khoát khoát tay: “ Lời nói không cần nói quá vẹn toàn, bổn quan chế định giáo trình, các ngươi đều nhìn chưa, ai có dị nghị gì không?”

Mọi người im lặng, vị này Tư nghiệp lão gia không thể so sánh với người tầm thường, mọi người lại là lần đầu tiên gặp mặt, ai dám dị nghị? Bởi vậy ào ào nói: “ Không dám, không dám...”Ngược lại, trong đám người có thanh âm nói: “ Đại nhân, cái giáo trình này, hạ quan rất khó hiểu.”

Mọi người trông qua hướng âm thanh phát ra, trong lòng nói: “ Người nào lớn như vậy gan, dám chống đối Thẩm điên cuồng?”Điên cuồng đụng vào điên cuồng, coi như là làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt, chăm chú nhìn lại, người nọ thì ra là Hàn Thế Trung từ Trắc trấn tới.

Hàn Thế Thánh này chỉ khoảng hơn 30, ngày thường cũng không khôi ngô, vóc dáng thấp bé, hôm nay ăn mặc áo choàng võ quan, toàn thân phát ra một loại hung hãn, hắn ôm tay về hướng Thẩm Ngạo, nói: “ Đại nhân, nói rõ kỷ luật còn dễ, nhưng liên tục một tháng đứng thành hàng, ôm banh chạy, mấy cái huấn luyện đó hình như có không ổn, đứng thành hàng, ôm banh chạy, đều là dạng hoa hoét, thật sự vào trong trận chiến, còn phải dựa vào thương nhọn, kéo cung, có phải là nên tăng thêm một ít huấn luyện thương cung?”

Trong mắt Hàn Thế Trung, sĩ tốt muốn sinh tồn trên chiến trường, khẩn yếu nhất có lẽ là kỹ nghệ, có thể múa thương bắng cung mới là thật, tính tình hắn ngay thẳng, nếu không cũng sẽ không đến nỗi, nhiều lần lập đại công, về sau lại vấp phải trắc trở khắp nơi, chương trình Thẩm Ngạo viết, hắn đã xem qua, mới lạ, lại cảm thấy không đáng để dùng, cảm thấy vị Thẩm đại nhân này hơn phân nửa là làm chút ít hoa hoét để hoàng đế vui vẻ, trong đầu có chút không cho là đúng.

Thẩm Ngạo xụ mặt, không nhìn ra là vui là hạy giận, tất cả mọi người cẩn thận cẩn thận mà nhìn hắn, ngày đầu tiên, đã có võ quan khiêu chiến vị quyền uy Tư nghiệp đại nhân này, rất không tốt, Hàn Thế Trung cũng là, một người điên cuồng từ Trắc trấn đến, cũng dám chống đối với Thẩm điên cuồng, người ta là tay anh chị đầu sỏ, xoa bóp ngón tay liền đủ để ngươi nằm lăn ra đất.

Hàn Thế Trung vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục nói: “ Trừ việc đó ra, các học sinh ban ngày huấn luyện vốn là vất vả, ăn cơm tối lại còn phải vào học đường đọc sách, hạ quan rất không rõ, đã tòng quân, đọc sách có cái gì để dùng? Cũng không phải để cho bọn họ đi thi võ cử, chẳng bằng để cho bọn họ nghỉ ngơi nhiều một chút, nuôi dưỡng tinh thần.”

Một câu nói kia đắc tội không chỉ Thẩm Tư nghiệp, hai mươi tiến sĩ kia, nguyên một đám nghiêm mặt, liên tục cười lạnh mà vuốt vuốt râu mép, Thẩm điên cuồng thì bọn hắn không dám đắc tội, Hàn điên cuồng này lại tính toán cái thứ gì? Các huynh đệ thật vất vả ăn được chén cơm học đường dạy võ này, câu nói đầu tiên của ngươi, lại bắt chúng ta đi uống gió tây bắc, mất đi buổi tối giảng bài, bọn hắn, những tiến sĩ này còn sống được hay không?

Vì vậy, một bó ánh mắt sát khí đằng đằng bắn qua, hận không thể đem Hàn Thế Trung ăn sống nuốt tươi, người này quá không được, quả thực là, lẽ nào lại như vậy!

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “ Hỏi xong chưa?”

Hàn Thế Trung hành lễ, nói: “ Hạ quan chỉ nghĩ tới những thứ này, xong rồi.”

Thẩm Ngạo vuốt án, âm thanh lạnh lùng nói: “ Hàn Thế Trung.”

“ Có hạ quan.”

“ Ngươi đã là võ quan, cần biết rõ quân lệnh như núi, bổn quan định ra chương trình, cũng là thứ ngươi có thể ý kiến hay sao?”

Hàn Thế Trung nghiêm nghị, nói: “ Vừa rồi đại nhân hỏi ai có dị nghị, hạ quan chỉ là tuân mệnh làm việc mà thôi.”

Thẩm Ngạo nói: “ Hiện tại bổn quan bảo ngươi câm miệng, cứ theo ta nói đi làm là được, hiểu chưa?”

Hàn Thế Trung ôm quyền, đối với lời Thẩm Ngạo nói, lại càng không cho là đúng, nhưng lại không thể không nói: “ Hạ quan hiểu.”

Một hồi xung đột nho nhỏ, tuy nói nguyên nhân là Hàn Thế Trung điên cuồng, nhưng một phương diện khác, thực sự nói ra tiếng lòng không ít võ quan, tuy có người chưa nói, nhưng đối với phương pháp Thẩm Ngạo dạy học, phần lớn là không phục.

Đây cũng là sự tình thường có, bất kỳ một cái gì mới, đều không tránh khỏi có tranh luận, huống chi phương pháp dạy học Thẩm Ngạo đề xướng, ngay cả chính hắn cũng không nắm chắc, chỉ là trong lòng hắn cũng tinh tường, bằng vào phương pháp dạy học thời đại này, tác dụng không lớn, cũng không cần hắn phí cái tâm cơ gì đi làm học đường, giáo đầu dạy thương cung trong cấm quân kia, không có một ngàn cũng có tám trăm, cùng với đi luyện ra một đám cấm quân, chẳng bằng đi thử phương pháp của mình một lần.

Hàn Thế Trung đưa ra dị nghị, là đả kích đối với uy tín của Thẩm Ngạo, cho nên lời nói Thẩm Ngạo lạnh nhạt, giáo huấn hắn một trận trước, hoàn toàn không để cho hắn bất luận cái mặt mũi gì.

Đến mức này, cũng không có gì có thể nói nữa rồi, Thẩm Ngạo lại nói vài câu, lập tức phân công nhiệm vụ, lần này đệ tử nhập học là tám trăm bốn mươi hai tên, Thẩm Ngạo vốn là phân giáo đầu làm năm đội, mỗi đội một gã huấn luyện viên, huấn luyện viên đội thứ nhất là Hàn Thế Trung, cái bổ nhiệm này ban bố đi ra, thật ra khiến tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn, Thẩm Ngạo lại vẫn xụ mặt, rất chậm rãi, báo ra danh tự huấn luyện viên bốn đội khác, lúc này mới nói: “ Đệ tử cũng đã đến rồi, tất cả tư trường đi xuống đi, an bài tốt thực túc, quần áo trang bị cho bọn hắn, hôm nay để cho bọn họ nghỉ một chút trước, bắt đầu từ ngày mai, những học sinh này liền phó thác cho chư vị giáo đầu và tiến sĩ, chư vị, làm phiền.”

Mọi người ầm ầm đồng ý: “ Đại nhân khách khí.”

Ngày đầu tiên khai giảng, cứ bình thản không có gì lạ mà đi qua, dựa theo Thẩm Ngạo tượng tượng, vốn nên làm một điển lễ khai giảng oanh oanh liệt liệt, lại mời mấy biên soạn Thúy Nhã Nhã Xã San, đến miêu tả khai giảng rầm rộ thoáng một tý.

Chỉ là Triệu Cát lại không chịu đến, kỳ thật, tâm tư người trong nội cung, Thẩm Ngạo cũng hiểu, Triệu Cát đã muốn lâm vào quá sâu, nếu lại lẫn vào đây, đến lúc đó học đường dạy võ gây ra rủi ro, ci mặt mũi trong nội cung đặt ở đâu?

Cho nên tâm tư Triệu Cát rất minh mẫn, trước mắt có lẽ là thờ ơ lạnh nhạt, đợi cái học đường dạy võ kia có thành tích, thấy được hiệu quả rồi nói sau, nếu không, cứ mạo muội mà đi động viên trợ uy, một việc không tốt, không phải không thể trừng phạt Thẩm Ngạo.

Phân phó sự tình học đường dạy võ tốt rồi, Thẩm Ngạo lập tức vào cung, hướng Triệu Cát thông báo việc này, Triệu Cát nghe xong, mỉm cười: “ Có thể có hiệu quả hay không, Trẫm phải xem bản lãnh của ngươi rồi, buông tay làm đi, có cái đường rẽ gì, Trẫm thay ngươi chịu trách nhiệm. Chỉ là sự tình đầu tiên phải nói trước, trong nội cung không có thể diện, ngươi cũng đừng nghĩ sống tốt, Trẫm tuyệt không tha ngươi.”

Nói xong sự tình khai giảng, Thẩm Ngạo tự thuật cảm nghĩ một lần, Triệu Cát cười nói: “ Ngươi không làm văn thần, hết lần này tới lần khác, cùng với đám vũ phu ở chung một chỗ, có trời mới biết trong đầu ngươi nghĩ những thứ gì.”

Thẩm Ngạo nói: “ Vi thần cũng muốn cả ngày dâm thơ đối câu, nhưng triều đình không cường thêm nghiệp võ, đợi việc đến tận nơi, nước tới chân mới nhảy, có làm được cái gì? Nói đến nói đi, vi thần cũng là lo âu vì bệ hạ, suy nghĩ cho Đại Tống ta.”

Triệu Cát ung dung cười một tiếng: “ Trẫm chỉ biết ngươi sẽ nói như vậy, bỏ đi bỏ đi, thủ đoạn Trẫm vừa rồi nói ra, ngươi mang về làm tại học đường dạy võ, có nó ở đấy, những võ quan kia cũng không dám ngỗ nghịch đối với ngươi.”

Nói xong, Triệu Cát đánh mắt về phía Dương Tiễn, Dương Tiễn gật đầu, liền xuất ra một bức tranh chữ từ trong tủ, Thẩm Ngạo tiếp nhận xem xét, trên đó viết sáu chữ: 'Đồng ý văn đồng ý võ'.

Thẩm Ngạo không nhịn được cười, dõng dạc nói: “ Sáu chữ này, thật đúng là rất tốt, ta từ chối thì bất kính rồi, lần sau vi thần cũng ghi một bức tranh chữ đưa cho bệ hạ.”

Triệu Cát rất hào hứng hỏi: “ Ừm, ái khanh định viết cái chữ gì?”

Thẩm Ngạo nghĩ nghĩ, nói: “ Văn Thành Vũ Đức.”

Triệu Cát hé miệng, không nhịn được cười, nói: “ Ngươi là đồng ý văn đồng ý võ, Trẫm là Văn Thành Vũ Đức, cái này cũng rất xứng, chỉ là, có phải là hai bên quá thổi phồng nhau? Bị người biết, sẽ chê cười.”

Thẩm Ngạo vui vẻ rạo rực nói: “ Cái này rõ ràng là ý tưởng lớn gặp nhau, không kìm lòng được, đâu phải là cái gì hai bên thổi phồng, bệ hạ, để ý đến đám bọn họ làm cái gì?”

Triệu Cát cười to nói: “ Tốt, ý tưởng lớn gặp nhau, mấy ngày nữa, ngươi trình chữ lên.”

Thẩm Ngạo đáp ứng, từ trong nội cung đi ra, về đến nhà nghỉ ngơi một ngày, Chu Nhược nghe được đệ đệ vào học, liền tới hỏi sự tình Chu Hằng nhập học, Thẩm Ngạo đâu rảnh lo lắng một người Chu Hằng, vào học đường dạy võ, tất cả mọi người là giống nhau, nếu đặc biệt chiếu cố ai, rất không tốt, nhân tiện nói: “ Ngươi thoải mái, buông lỏng tinh thần, hắn có vận mệnh của hắn, để cho hắn chịu đau khổ mới tốt.”

Chu Nhược nghĩ cũng đúng, liền không hỏi nhiều rồi, tiếp theo liền gọi Vân Vân, Mạt Nhi, muốn đi phủ Quận công ngồi một chút, nói là phu nhân Quận công đã phái người mời rất nhiều chuyến, nếu không đi, sẽ gây khó dễ thể diện, hỏi Thẩm Ngạo có đi không, Thẩm Ngạo lập tức lắc đầu, đâu chịu giao du với kẻ xấu, nói: “ Ta phải làm ở học đường và Hồng lư tự, bị người thấy được không tốt, phải chú ý ảnh hưởng, người khác đều cho rằng Thẩm đại nhân loay hoay chân không chạm đất, là đệ nhất bận bịu kiếm ăn Đại Tống ta, lúc này chứng kiến ta thăm người thân bốn phía, sẽ có người nói xấu, các ngươi cứ đi đi.”

Vân Vân nhân tiện nói: “ Nếu không, Quận công bên kia, chúng ta ngày mai mới đi, hôm nay ở nhà cùng ngươi, sau này ngươi sẽ không rãnh rỗi như vậy nữa rồi.”

Thẩm Ngạo chỉ bảo mấy nàng nhanh đi, sớm trở về là được, đợi tí nữa hắn muốn đi chỗ Trần Tế ngồi một chút, ba nữ nhân lúc này mới dẫn rất nhiều người nhà ngồi xe rời đi.

Thẩm Ngạo chán đến chết, đi tìm Trần Tế, Trần Tế gần đây chăm chỉ, chữ viết có tiến bộ, ngày đêm không ngủ mà luyện chữ, thấy Thẩm Ngạo, ném bút trong tay đi, hỏi Thẩm Ngạo: “ Đến rồi sao?”

Thẩm Ngạo cười nói: “ Trong lúc rảnh rỗi, đến nơi đây ngồi một chút.”

“ Ngươi mở học đường dạy võ kia thế nào?”Trần Tế một bên đặt câu hỏi, một bên đến rửa tay chậu đồng, hiển nhiên, đối với việc này, hắn cũng có chút quan tâm.

Thẩm Ngạo nói: “ Không sai biệt lắm, đã nhập quỹ đạo rồi, sợ là sợ giám sát không nghiêm, chuyện của ta rất nhiều, triều đình sai khiến, chính là để Học chính xem xét, là mấy người thành thật, không quản ngừng giáo.”

Giữa sạch tay, Trần Tế ngồi xuống, vuốt vuốt chòm râu nói: “ Ngươi sợ, chính là những tử đệ huân quý kia không nghe lời?”

Thẩm Ngạo gật gật đầu: “ Những người này đều là coi trời bằng vung, có thể đàn áp được hay không, vẫn còn khó nói.”

Trần Tế nghĩ nghĩ, nói: “ Không bằng như vậy, thời điểm ngươi không ở đó, ta giúp ngươi đi xem.”

Thẩm Ngạo mừng rỡ, không thể tưởng được, vị lão sư này lại cũng quyết tâm rời núi rồi, có hắn ra ngựa, tất cả vấn đề đều được dễ dàng giải quyết, Trần Tế là người nào? Tâm tư của hắn tuy linh hoạt, nhưng làm người vô cùng sáng suốt, cố chấp, cái gì huân quý, trong tay hắn, không thể không ngoan ngoãn nghe lời.

Thẩm Ngạo vội hỏi: “ Ta đây nhập cung lần nữa, sẽ gọi bệ hạ rút lui Học chính kia, mời sư phụ đến thế thân, sư phụ yên tâm, qua nhiều năm như vậy, bệ hạ...”

Trần Tế khoát tay: “ Quan, ta không làm, không phải nói ngươi có quyền bố trí chức quan lại nhỏ sao? Ta có thể đi làm quan lại nhỏ, cái thế quan trên này, tuy có thể áp người, nhưng thật sự có chút thời điểm, lại không hẳn vậy.”

Dần đến canh ba, trời còn chưa sáng, học đường dạy võ ở thành nam, gần Hồng Lư Tự đã truyền ra thanh âm ầm ĩ, trước tiên chỉ là nhẹ nhàng gõ, về sau diễn biến thành tiếng nổ vang, điếc cả tai.

Một đạo thiểm điện xẹt qua trời xanh, dưới bầu trời, mưa bụi tí tách, mưa thu không ôn nhu bằng mưa xuân, lại cũng không thô bạo như mưa rào ngày mùa hè, chỉ tích tí tách dưới mặt đất, làm cho người phiền lòng. Trận mưa này đến đúng lúc, thật sự khiến các học sinh mới nhập học võ vui mừng một hồi, có cái này, liền không thể tiếp tục luyện tập, vừa vặn để cho bọn họ ngủ ngon giấc.

Tất cả mọi người vẫn còn bồi hồi trong mộng đẹp, tiếng trống nổ vang lại thùng thùng rung động, trong doanh phòng truyền ra một hồi chửi bậy, sáng sớm bị cái tiếng trống này đánh thức, đổi lại là ai, tâm tình đều tốt được.

Nhưng lúc này, có người đeo nón Phạm Dương, khoác áo tơi ẩm ướt tiến đến, tay lạnh như băng, tiến vào chỗ bọn họ, có người bừng tỉnh, liếc nhìn chính là một khuôn mặt lạnh lùng, người này hướng hắn cười lạnh: “ Đứng dậy huấn luyện!”

Còn không đợi người phản ứng, mấy tên quan lại nhỏ đã mang theo côn trúc tiến đến, doanh trại lập tức loạn thành một đống.

Ăn mặc áo tơi, giáo đầu rống to: “ Đều nghe kỹ cho ta, sau một nén nhang phải đến sàn vật tập hợp, Tư nghiệp đại nhân ban tử lệnh xuống, đội nào có đệ tử chậm trễ, giáo đầu quất mười gậy, một đội có ngoài ba người chậm trễ, huấn luyện viên bị phạt, lão tử vào sinh ra tử tại Trắc trấn, còn chưa từng chịu qua roi người, nếu ai dám chậm trễ, lão tử đã bị đánh, các ngươi cũng đừng nghĩ có thời gian sống yên ổn, đến đây, mang vài chậu nước đến, còn không chịu dậy, cho hắn tắm rửa.”

Trong khoảng thời gian ngắn, trong doanh phòng gà bay chó sủa, học sinh kinh hãi ào ào mặc quần áo, quần áo đều đã chuẩn bị tốt, áo bào thị vệ cấm quân, mũ Phạm Dương, chỉ có cấm vệ Tiền điện tư trấn thủ cung cấm mới cho phép đeo áo giáp, lúc bắt đầu đám bọn họ ăn mặc mới lạ, trong đêm hôm qua còn có người mặc thử, khoe khoang lừa gạt uy phong, nhưng bây giờ một lòng như lửa đốt, mới phát hiện cái áo giáp trong vắt này không tiện và rất rườm rà, vì vậy bên kia có người mang theo gậy trúc lên thúc, bên này gấp đến độ nhảy chân, thật vất vả mặc giày đeo nón, mới phát hiện cái áo giáp này tương đối trầm trọng, trọn vẹn hai mươi cân, ngay từ đầu khá tốt, nhưng để lâu, thân thể liền không chịu được.

Bên kia, giáo đầu và quan lại nhỏ vẫn còn thúc giục, không có biện pháp, nguyên một đám đành phải lao ra khỏi doanh trại, bên ngoài có lẽ là mưa rơi tí tách không ngừng, đội mưa, rất nhiều học sinh học võ hội tụ chỗ sàn vật, đội ngũ rất rải rác, thậm chí rất nhiều người ngay cả huấn luyện viên cũng không tìm thấy, cũng may các nơi có huấn luyện viên đang gọi: “ Đội một tới nơi này.”Bên kia hô: “ Đội năm đã tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận