Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 578: Uống trà

Thẩm Ngạo dừng lại, ngoái đầu nhìn Miểu nhi, hỏi:” Như thế nào?
Miểu nhi Công Chúa nói:” Ta...hoàng huynh của ta chính là ngã chết ở nơi này, con ngựa đó điên rồi!

Thẩm Ngạo không khỏi đánh giá con ngựa này một lần nữa, sau đó nói với nội thị nuôi dưỡng ngựa:” Con ngựa lúc trước cũng mang dạng này sao?

Nội thị nói:” Hoàng tử điện hạ khi còn sống yêu nhất là cưỡi con ngựa này, trước đây rất dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ có một lần hoàng tử cưỡi nó, nó đột nhiên phát điên, chở hoàng tử chạy như điên đến bốn phía, hoàng tử điện hạ trượt tay ngã xuống, từ đó về sau, vẫn là cái dạng này.

Thẩm Ngạo nhướng mày, nói:” Tìm vài người đến đây, nhấc chân nó lên.

Nội thị không hiểu ra sao, nhưng lại không thể không làm theo như lời Thẩm Ngạo nói, chỉ một lúc sau, liền dẫn mười mấy võ sĩ tới, mọi người đồng loạt trước dùng dây thừng quấn cổ lấy ngựa, bảy tám người dùng sức kéo một phát, kéo con ngựa nằm xuống mặt đất, lập tức có mười cái võ sĩ đi lên, gắt gao đè ngựa lại, mở móng ngựa ra cho Thẩm Ngạo xem.

Thẩm Ngạo mảnh nhìn kỹ, phát hiện bốn vó con ngựa này đều đã thối rữa, thoáng cái, hắn giống như hiểu ra điều gì đó, nhưng chỉ ung dung cười một tiếng, nói:” Đáng tiếc, một thớt ngựa tốt, thay ta tuyển một con ngựa khác!

Người chăn ngựa chọn một thớt tuấn mã toàn thân đen kịt cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo xoay người nhảy lên, Miểu nhi đánh ngựa tới, trong đôi mắt chớp động đầy hơi nước, nói:” Ngươi xem chân con ngựa kia làm cái gì? Chớ không phải là tìm được nguyên do hoàng huynh té rớt ngựa rồi đấy chứ?

Thẩm Ngạo cười nhạt một tiếng, nói:” Ta chỉ biết cưỡi ngựa, cũng sẽ không chăm sóc ngựa, loại sự tình này, làm sao có thể biết rõ?”

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, sự tình Tây Hạ có quan hệ gì đến ta đâu? Đợi mang Công Chúa đi, lại thân thiện hữu hảo hai nước, những chuyện khác, bổn vương không có hào hứng để ý tới.

Dứt lời, Thẩm Ngạo lôi kéo cương ngựa, nói:” Điện hạ đi trước, bổn vương sẽ đuổi theo ngươi.

Miểu nhi ủ rũ nói:” Hiện tại không còn tâm tư nữa rồi, ta không thèm ngươi đuổi theo.

Thẩm Ngạo đánh ngựa sát vào nàng, nói:” Chẳng lẽ là muốn yêu thương nhung nhớ? À nha, ngươi thật là xấu.” Câu thật là xấu đằng sau kia, là học theo khẩu khí Miểu nhi Công Chúa nói ra, nghe rất chi là buồn cười.

Miểu nhi Công Chúa vốn là tâm tình uể oải tới cực điểm, lúc này không nhịn được, cười rộ lên, nói:” Ngươi, người này thật là xấu...” Nói đến một nửa, mới nhớ tới, những lời này, vừa rồi Thẩm Ngạo đã nói, liền mím môi, nói:” Tốt, ngươi tới truy đuổi ta.

Miểu nhi Công Chúa dùng chân đá đá ngựa bụng, con ngựa bên dưới đã phi ra ngoài giống như mũi tên.

Thẩm Ngạo đợi nàng đi xa, mới giục ngựa đuổi theo, truy đuổi trong chốc lát, mới biết được kỹ thuật cỡi ngựa của Miểu nhi Công Chúa cũng kinh người, nhất thời cảm thấy cực kỳ nhụt chí, cảm giác như đập vào cái đinh cứng rắn, Miểu nhi thấy hắn đuổi không kịp, thỉnh thoảng quay đầu khanh khách cười, trong miệng còn kêu to:” Ngươi đuổi không kịp đâu!

Thẩm Ngạo giữ vững tinh thần, trên kỹ thuật đã không thể chiếm ưu thế, chỉ có thể dựa vào tính nhẫn nại rồi, trên đời đâu thể có nữ nhân Thẩm Ngạo không đuổi kịp? Đơn giản là da mặt dày chút ít, chịu hạ công phu mà thôi.

Một truy một đuổi chừng nửa canh giờ, Miểu nhi đằng trước đã cảm thấy ăn không tiêu, ngoài miệng gọi:” Ngươi đuổi không kịp, cũng không cần cố gắng.

Trong đầu Thẩm Ngạo chỉ cảm thấy buồn bực, cố gắng đuổi theo, lượn mười mấy vòng trong sân, Miểu nhi quá mệt mỏi, đành phải ghìm ngựa dừng lại, Thẩm Ngạo nhanh như điện chớp mà đuổi lên, gắt gao ghìm chặt cương ngựa, con ngựa bên dưới dựng đứng người dậy, hai vó giơ lên, vừa đúng dừng lại trước người Miểu nhi Công Chúa.

Miểu nhi thở dốc liên tục, nói:” Ngươi...ngươi chơi xấu, cố ý làm người ta hao hết khí lực.

Thẩm Ngạo xuống ngựa, vươn tay ôm Miểu nhi Công Chúa xuống ngựa đến, va chạm vào da thịt của nàng, ngửi thấy được một mùi thơm của cơ thể nhàn nhạt, tâm thần nhộn nhạo, nói:” Ta còn muốn lừa gạt một tý nữa, được không?

Miểu nhi mở to hai mắt, thân hình đã mềm nhũn, hỏi:” Lừa gạt cái gì nữa?

Thẩm Ngạo ôm nàng sát vào người, cúi đầu xuống, lướt qua trên môi Miểu nhi, sau đó mới ngừng lại, thở dài một hơi, nói:” Đúng là cái này.

Miểu nhi kinh hãi, nhưng không có cái loại làm bộ làm tịch, để cho Thẩm Ngạo hôn một cái, cũng chỉ là vặn cánh tay Thẩm Ngạo một chút, nói:” Xấu.

Hai người ngồi ở đồng cỏ trên mặt đất, Miểu nhi đánh giá hắn, nói:” Ngươi mang cái dạng này, một chút cũng không giống như là anh hùng hảo hán!

Thẩm Ngạo ung dung nói:” Hạng người gì mới được gọi là anh hùng?

Miểu nhi thoáng trầm ngâm một tý, dùng một ngón tay mảnh khảnh bám lấy cái cằm, nói:” Đương nhiên là cái loại anh hùng sát phạt quyết đoán, ta cũng không nói được.

Thẩm Ngạo ánh mắt sâu kín, nói:” Trong lòng ta, Thập Bộ Sát Nhất Nhân chỉ là vũ phu, anh hùng chính thức, chưa bao giờ cần dùng đao.

Miểu nhi tò mò hỏi:” Vậy hắn dùng cái gì?

Thẩm Ngạo vô cùng thần thánh nói:” Hắn dùng, chính là Thượng Phương bảo kiếm, trên chém Ngũ phẩm quan to, dưới giết cửu phẩm quan tham....

Miểu nhi chần chờ một chút, nói:” Thượng Phương bảo kiếm...

Thẩm Ngạo cười hì hì nói:” Đáng tiếc, ta không mang đến, thị vệ cửa ra vào không cho phép ta mang vào cung, lần sau sẽ ho ngươi xem. Mặc dù Thượng Phương bảo kiếm chưa từng chứng kiến máu, là một thanh kiếm nhân từ, đây là bởi vì, công hiệu tối trọng yếu nhất của nó là ở chỗ nung đúc tình cảm sâu đậm, cùng với thăng hoa tinh thần, cho nên, ai cầm Thượng Phương bảo kiếm, mới thật sự là đại anh hùng, hảo hán.

Miểu nhi khanh khách một tiếng, nói:” Thì ra ngươi tự biên tự diễn, kiếm nầy là của ngươi.

Thẩm Ngạo nằm ở trên đồng cỏ, dùng bàn tay kê cái đầu lên, thích ý nhai nuốt lấy một cọng cỏ, vắt chân lên, nói:” Người muốn có tự tin như ta không, gần đây ta luôn cho là mình là đại anh hùng, thiên hạ vô song....

Miểu nhi cũng học Thẩm Ngạo, nằm ngửa trên đồng cỏ, thoải mái duỗi lưng một cái, nói:” Đại anh hùng, thì ra đều là thổi phồng mà ra.

Thẩm Ngạo cười nói:” Thiên hạ nhiều sự tình, có cái gì không phải thổi phồng ra sao? Cũng tỷ như công chúa điện hạ, tuy là ngày thường cực đẹp, nhưng nếu không có cái quầng sáng Công Chúa này, cũng chưa chắc có thể làm nhiều người chém giết nhau vì điện hạ như vậy.

Miểu nhi giận dữ nói:” Ngươi đây là muốn nói, ngươi không nhìn trúng ta?

Thẩm Ngạo cười ha ha một tiếng, xoay người ngồi dậy, đôi mắt rất có kiểu già không nên nết, soi mói người Miểu nhi đang nằm ngửa trên đồng cỏ, nói:” Lúc trước không nhìn trúng, tới nơi này chỉ là lừa gạt một việc công vụ, nhưng bây giờ nhìn trúng rồi, Công Chúa đuổi ta, ta cũng không đi, ta truy đuổi người nào, đều không chạy khỏi lòng bàn tay của ta được.”

Nói xong, nhẹ nhàng lấy tay đụng vào gò má Miểu nhi, vô cùng chăm chú mà tiếp tục nói:” Còn nhớ rõ ta nói về Thượng Phương bảo kiếm không? Ai dám cướp Miểu nhi của ta đi, ta sẽ diệt cả nhà hắn, Thiên hoàng lão tử cũng không được!

Miểu nhi cười khanh khách, tự nhiên hào phóng nói:” Tay của ngươi rất xấu, đừng để cho người khác trông thấy.” Lập tức nói:” Ngươi mang cái dạng này, mới có chút bộ dáng đại anh hùng.

Thẩm Ngạo thở dài, nghe đến ba chữ đại anh hùng, đột nhiên cảm thấy hơi chói tai, lúc này nhớ tới, thật sự không hiểu mình là người tốt hay người xấu, chuyện mình làm cũng không biết rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Thẩm Ngạo dùng ngữ khí phiền muộn nói:” Ta chỉ là người không tính quá xấu trong đám người xấu.

Dứt lời, kéo Thẩm Ngạo Miểu nhi đứng dậy, nói:” Thời điểm không còn sớm, qua hai ngày nữa, ta sẽ trở lại thăm ngươi.

Miểu nhi không thể tưởng được, Thẩm Ngạo nói đi là đi, một điểm chần chờ đều không có, không khỏi có vài phần thất vọng, nói:” Ta nghe nói, nếu nam nhân thật sự ưa thích một nữ tử, mỗi lần đều hận không thể làm thời gian trôi qua chậm một chút, hận không thể tận lực kéo dài thời gian một chút.

Thẩm Ngạo mong mỏi liếc Miểu nhi, nói:” Ta cũng nghe nói, nếu như một người nhất định phải đi, vậy thì nhất định phải xuất ra dũng khí rất lớn, kéo dài thời gian một chút, chỉ làm tăng thêm phiền muộn.

Miểu nhi nhìn con mắt Thẩm Ngạo, nói:” Ta nghe nói, nếu người nam nhân ưa thích nữ tử, cho dù là phiền muộn, cũng rất ngọt ngào.

Thẩm Ngạo cười nói:” Ta nghe nói, Tây Hạ có một Công Chúa xinh đẹp, trời cao lại để cho một người thiếu niên anh tuấn đi đến Tây Hạ, lấy nàng trở về, nhưng Công Chúa này cái gì cũng tốt, nhưng lại rất ưa thích nghe người ta nói xằng bậy.

Miểu nhi giận dữ nói:” Ta nghe nói, Tống quốc có một thằng ngốc tự biên tự diễn, không hiểu phong tình, lại vọng tưởng đi lấy Công Chúa Tây Hạ.

Nói thêm nữa, liền biến thành đầm rồng hang hổ rồi, Thẩm Ngạo hít sâu một hơi, kéo Miểu nhi lại, hôn môi một cái, dứt khoát nói:” Lại nghe nói, cái thằng ngốc kia sợ tới mức không dám tới nữa rồi, công chúa điện hạ, Tiểu Vương cáo lui.

Không có lưu luyến, loại xa nhau này diễn ra quá nhiều, cũng không thể biểu hiện ra cảm xúc giờ phút này, người ma luyện càng nhiều, kiến thức càng rộng lớn, dần dần, trái tim sẽ biến thành sắt đá.

Thời tiết đã có chút lạnh, vừa rồi cưỡi ngựa đầm đìa mồ hôi, bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, hơi nước bốc lên do nhiệt độ cơ thể tràn ra, thân thể Miểu nhi không khỏi xiết chặt lại, hai tay bụm lấy nhau, môi anh đào bĩu xuống, dậm chân hướng phía bóng lưng kia, nói:” Xấu, thằng ngốc.

Từ trong nội cung đi ra, còn sót lại một trí nhớ ấm áp, Thẩm Ngạo thoáng nhìn chung quanh một tý, lập tức có vệ đội nắm ngựa của hắn tới, cùng nhau đưa Thượng Phương bảo kiếm tới, Thẩm Ngạo đặt Thượng Phương bảo kiếm trên lưng, ánh mắt lại trở nên nghiền ngẫm, giống như cười mà không phải cười, trở mình lên ngựa, nói:” Quay về.

Một đội kỵ binh xông mạnh qua, xuôi theo phố, mọi người ào ào không ngừng chửi bậy, nhưng khi có người nói một câu, người nọ hình như là Tống quốc Thẩm Ngạo, cái tiếng mắng này bỗng nhiên ngừng lại, biến thành trầm mặc.

Hồng Lư Tự, từ lúc địa vị Thẩm Ngạo tăng lên, thoáng cái đã trở nên đông như trẩy hội, là Phò mã tương lai Đại Hạ, lại là Vương gia Tống quốc, nghe nói ngay cả bệ hạ, cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước, một ngày hai lần triệu kiến, mời vị Phò mã tương lai này vào cung uống trà nói chuyện phiếm.

Đã như thế, người hữu tâm tự nhiên muốn bái kiến một tý, nhất là Hán quan, không cầu có cái gì giao tình, chỉ cần nhìn quen mặt là đủ.

Lý do yết kiến đương nhiên phải tìm tốt, những người này, phần lớn đều là lấy danh nghĩa luận bàn thi họa đi đến bái phỏng, người Hán có thể ở Tây Hạ làm quan, tự nhiên tinh thông thi họa, Thẩm Ngạo lại là đệ nhất tài tử Đại Tống, mọi người luận bàn một tý cũng là hợp tình hợp lý.

Thẩm Ngạo cũng rất khách khí đối với mấy người này, nghênh đón đưa vào, không hề không đề cập tới chuyện xấu lúc trước, gọi người dâng lá trà từ Tuyền Châu mang đến lên, loại trà này rất khó tìm ra ở Tây Hạ, trong mắt chút ít người Hán tại Tây Hạ, thật sự là quý giá đến cực điểm, đều là uống chầm chậm, tuyệt không chịu lãng phí.

Nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn là xe ngựa đến đi như nước, Thẩm Ngạo ẩn ẩn cảm giác có chút không đúng, những Hán quan này, làm sao lại một điểm cố kỵ đều không có?

Tìm Lý Thanh đến thương lượng, dù sao lúc trước Lý Thanh cũng là người Tây Hạ, cũng biết sơ lược đối với những sự tình ở đây.

Sau khi nghe xong, Lý Thanh cười khổ nói:” Hán quan hôm nay không giống ngày xưa, có lẽ là được Đại Hạ thiên tử tín trọng, bọn hắn không có nhiều điều cố kỵ, còn nữa Vương gia là Phò mã tương lai, quan hệ vô cùng thân cận với trong nội cung, đã không dưới Tàu Vương, cho nên mới như thế.

Thẩm Ngạo cũng không hài lòng đối với cái giải thích này, trong lòng nghĩ, Lý Thanh đã muốn rời khỏi Tây Hạ vài chục năm, cái Long hứng phủ này sớm đã không còn người và vật, cũng không hỏi ra cái gì, đành phải tiếp tục cười khổ, nói:” Vậy thì từ từ chiêu đãi đi, dù sao không thiếu mấy cân trà.

Đến đầu tháng mười một, lúc này, thời tiết dần dần chuyển sang lạnh lẽo, cái lạnh và khô ráo phương bắc khác Biện Kinh bên kia, những thứ khác vẫn còn tốt, nhưng gió lại như dao găm, tàn sát bừa bãi, đi ra cửa, con mắt không mở ra được.

Khách mới cũng dần dần ít đi, Gia Luật Âm Đức nói phải về nước, Thẩm Ngạo giữ hắn lại, chờ sau hôn lễ mình hãy đi, cái này vốn chỉ là một câu khách khí lời nói, ai ngờ thằng nhãi Gia Luật Âm Đức này tuyệt đối không khách khí, mỉm cười gật đầu, nói:” Được rồi, xem trên mặt mũi Bồng Lai Quận Vương, ta liền lưu lại đây chút ít thời gian.

Lưu thì lưu, nhiều người tặng lễ cũng tốt, Thẩm Ngạo hậm hực suy nghĩ, đang suy nghĩ có phải là nên tiến vào hoàng cung Tây Hạ, đi xem Miểu nhi Công Chúa hay không, lại có một người khách nhân đến.

Hồng Lư Tự bên này, kiệu nhỏ xa hoa tử vững vàng dừng lại không xa, một người chủ sự đi theo kiệu nhỏ đến lập tức cầm danh thiếp tới, giao cho giáo úy ở cửa ra vào, giáo úy cũng không làm bộ, gọi bọn hắn chờ, liền không nhanh không chậm đi vào bẩm báo.

Thẩm Ngạo tiếp nhận danh thiếp, tưởng là người nào đến uống trà, một bộ dạng đần độn vô vị, nhìn lướt qua tên trên danh thiếp, thoáng cái đã ngưng trọng lên.

Lễ bộ Thượng Thư Dương Chấn.

Nếu chỉ là quan hàm, cũng không nhìn ra cái gì, Thượng Thư mà thôi, trong mắt Thẩm Ngạo, cũng chỉ là cái rắm, thời điểm tại Đại Tống, Thượng Thư nào đến bái kiến, hắn mất hứng, trực tiếp từ chối khéo, đối phương cũng không dám nói gì.

Nhưng Thượng Thư này bất đồng, ít nhất, tại Tây Hạ, Lễ bộ Thượng Thư địa vị cao cả, nói đến nói đi, vẫn là có liên quan đến quốc sách Tây Hạ, Lí Càn Thuận dốc hết sức tôn trọng quốc học, cơ hồ là đem việc này biến thành quốc sách cơ bản nhất để chấp hành, mà quốc sách, phải có người thay hắn chải vuốt, người này, nhất định phải là tâm phúc của Lí Càn Thuận, là sủng thần, nhưng lại có một chút danh vọng, đủ để kẻ dưới phục tùng.

Người này, chính là Dương Chấn, treo hàm Lễ bộ Thượng Thư, trong mơ hồ, là trụ cột vững vàng bên trong Hán quan, quốc gia đại sự, đều là Lí Càn Thuận cùng hắn thương lượng xử trí, thậm chí tới một mức độ nào đó, hắn còn có thể đưa tay ngả vào việc bố trí quan viên, nhưng phàm là quan viên phản đối quốc học, cũng có thể trực tiếp do Dương Chấn xét xử.

Địa vị của hắn, tại Đại Tống, ít nhất tương đương với nửa Thái Kinh rồi, chỉ là, nghe nói người này xưa nay khiêm tốn, ngoại trừ vào cung hoặc làm việc chung, chính là trong nhà đọc sách tự tiêu khiển, cũng không thường xuyên đi ra ngoài đi đi lại lại, bây giờ đột nhiên bái phỏng, thật sự khiến Thẩm Ngạo có chút mong đợi.

Thẩm Ngạo cầm danh thiếp, lập tức bước chân nhanh hơn, đi ra ngoài, nói:” Mở cửa lớn, đón khách!

Dứt lời, Thẩm Ngạo tự mình đi ra khỏi Hồng Lư Tự, kiệu nhỏ cũng đã xốc lên, Dương Chấn từ bên trong chui ra, Thẩm Ngạo bước nhanh đi qua, cười ha hả nói:” Dương đại nhân, không ngờ ngài cũng đến kiếm nước trà của Tiểu Vương?

Một câu nói kia tuy là vui đùa, nhưng lại hòa tan khoảng cách ở giữa hai người, Dương Chấn liếc nhìn hắn thật sâu, cũng cười ha hả nói:” Vũ Di trà danh chấn thiên hạ, lão phu lại từ thương nhân bên kia chọn mua một ít, lại luôn ít đi một phần tư vị, nghĩ nói Vũ Di trà Vương gia mang từ Tuyền Châu đến vô cùng thuần khiết, không thiếu được việc đến làm phiền.

Tiếp theo, lại cất cao giọng nói:” Còn nữa, thi họa Vương gia vô song, đúng là tài nghệ trấn áp quốc gia của ta, lão phu cũng muốn đến thỉnh giáo một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận