Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 540: Không được hái hoa

Thẩm Ngạo thở dài, cái ảm đạm thần sắc này, bị Ninh An bắt được, Ninh An nhẹ nhàng cười nói:”Như thế nào? Lại gặp phải sự tình không hài lòng?
Thẩm Ngạo không tự giác nói:”Hôm nay đụng phải Thanh Hà rồi, nàng hỏi ta một sự kiện.

Ninh An cười ha hả hỏi:”Nàng hỏi cái gì, sao có thể làm cho ngươi tâm thần không yên bình như thế?

Thẩm Ngạo ngẩng mặt lên nói:”Ngươi sẽ lấy ta sao?

Ninh An nhất thời ngạc nhiên, lập tức vùi đầu sửa sang lại chén dĩa, chỉ là, thân phận nàng tôn quý như vậy, bình thường đâu thể đơn giản đi làm việc bực này, nhất thời lại bắt đầu không yên lòng, tay hơi lỏng, chén hoa trong tay rơi xuống, đập tới trên chân nàng, Vân Vân chứng kiến động tĩnh đầu tiên, không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô.

Tay Thẩm Ngạo cũng tới rất mau, nhẹ nhàng đẩy Ninh An ra, bát sứ nện trên mặt đất, vỡ vụn thành vô số mảnh sành nhỏ, một mảnh sành sắc bén, bay sẹt qua tay Thẩm Ngạo, lập tức xé rách một lỗ hổng, máu tươi chảy ồ ồ ra, tràn đầy tay.

Ninh An bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thoáng cái đã nhào qua, cầm tay Thẩm Ngạo.

Vân Vân, Nhược nhi, Mạt Nhi, Xuân nhi cũng đồng loạt đi tới, có lẽ là Xuân nhi trấn định nhất, cất tiếng nói:”Lưu Thắng, nhanh đi tìm Đại Phu.

Thẩm Ngạo cười ha ha, nói:”Bình thường đều là ta khi dễ người, hôm nay lại bị một cái bát sứ khi dễ rồi, không được, không được, ta quá tức giận, Lưu Thắng, ngươi đi tìm một trăm cái bát sứ đến, ta muốn đập phá nguyên một đám, để xem bọn nó còn có dám khi dễ ta hay không.

Ninh An nhíu lông mày lại, nước mắt chảy lã chã, nói:”Đều là ta không đúng, ta không nên...

Thẩm Ngạo lại an ủi nàng, hướng nàng nhe răng cười, nói:”Không, là ta không đúng, không nên nói cái kia với ngươi.

Đợi đại phu tới, đắp thảo dược, băng bó miệng vết thương, Thẩm Ngạo lại bắt đầu vui vẻ, Ninh An lôi kéo hắn đến một ngóc ngách, nghiêm túc nói:”Tím Hành chính là người tính tình này, loại lời đó, trước kia ta cũng muốn hỏi ngươi, nhưng... nhưng...”

Ninh An e lệ nói:”Ta không hỏi ra được, chỉ có muội muội của ta, mới có lá gan nói miệng ra. Ta rất bội phục nàng, nếu có thể nói ra lời trong lòng giống như nàng, sẽ có nhiều chỗ tốt.”

Nàng lôi kéo túi thơm trên bờ eo, bóp nhẹ vài cái, tiếp tục nói:”Ta hỏi ngươi, ngươi sẽ lấy Tím Hành sao?

Thẩm Ngạo do dự một chút, nói:”Không biết, lúc ấy ta không đành lòng, đáp ứng nàng rồi, nhưng hiện tại rất lộn xộn, không có đường nào để đi.

Ninh An ngẩng mặt lên, khuôn mặt kia hết sức đỏ bừng, nhẹ nhàng cười nói với hắn:”Đại trượng phu sao có thể thất tín với người? Trượng phu Ninh An, nên là người đàn ông đã nói là làm.

Thẩm Ngạo kéo tay nàng, đang muốn nói chuyện, sau lưng liền đã truyền ra tiếng cười oanh oanh yến yến, lại phát hiện tất cả mọi người đều đến cả rồi, thì ra là nghe lén mình và Ninh An nói chuyện, Ninh An cúi mặt xuống dưới, Thẩm Ngạo trừng to mắt, học bộ dạng Tấn vương, đấm ngực giẫm chân, nói:”Còn ra thể thống gì, còn ra thể thống gì nữa.

Chu Nhược dẫn đầu, bước liên tục tới, nói:”Đã biết ngươi đánh cái chủ ý gì rồi, ai cũng biết rõ muội muội mềm lòng, cho nên tìm sự đồng ý của nàng trước chứ gì.

Vân Vân cười nói:”Cái này gọi là tiền lễ hậu binh, phu quân nhà ta vẫn còn hiểu đạo lý quanh co vòng vèo.

Mạt Nhi cũng bật cười, nói:”Ninh An tốt nhất, cái này gọi là biết mình biết người, công hãm Ninh An trước, lại từ từ chinh phục chúng ta.

Xuân nhi chỉ cười cười, không nói lời nào.

Thẩm Ngạo lập tức lớn tiếng biện hộ, nói:”Các ngươi nói gì, ta hoàn toàn không hiểu, tùy các ngươi, thích nói như thế nào cũng được.

Ninh An dậm chân, nói:”Ta không tin hắn.”Nói thì nói như thế, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngạo, lại mang đầy vẻ cổ vũ.

Vân Vân nói:”Phu quân cũng đừng có lãng phí tâm kế với người trong nhà, muốn kết hôn, để cô gái nhỏ kia nhập môn, nào có dễ dàng như vậy? Có cái tâm ý này, không bằng dùng mưu kế đến nội cung thì hơn.

Thẩm Ngạo biết mình đã thất bại trong việc giải thích, rõ ràng chính mình không có tâm cơ, cho dù có tâm cơ, cũng chỉ là một điểm nhỏ như cái đinh, nói như thế nào cũng như mình rất giảo hoạt không bằng.

Trong đêm, đến chỗ Đường Mạt Nhi nằm ngủ, Đường Mạt Nhi mở to mắt nói:”Tính tình Thanh Hà quận chúa xưa nay đều yêu hồ đồ, nhập môn, không biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.

Thẩm Ngạo ôm nàng, không nói lời nào, trong lòng tự nhiên biết rõ, ngay cả nữ quân tử như Đường Mạt Nhi cũng có ghen tuông, nữ nhân cuối cùng vẫn giống nhau thôi.

Đường Mạt Nhi nói:”Vì cái gì mà ngươi không nói lời nào?

Thẩm Ngạo nói:”Không biết, ngay cả Tấn vương cũng xem Tứ thư Ngũ kinh rồi, điều này nói rõ, trên đời bất luận kẻ nào cũng có thể cứu vãn, đợi nàng thật sự muốn nhập môn, khẳng định phải nàng ngoan ngoãn làm môn sinh cho Mạt Nhi, dạy nàng đọc nữ Tứ thư, làm một người tiểu thê tử ngoan ngoãn.

Mạt Nhi cười nhạt nói:”Ta không cần thu môn sinh, ta cũng không phải tiên sinh.

Thẩm Ngạo nhẹ nhàng vỗ về bụng của nàng, nói:”Cái này gọi là thê thừa nghiệp phụ, vợ thay chồng thu, vì sao Đường tiểu tiên sinh không thu được? Chẳng những phải thu, còn dạy tốt hơn so với Đường nhạc phụ, để hắn tức chết.

Đường Mạt Nhi khanh khách cười nhẹ, không biết là do Thẩm Ngạo chạm đến chỗ ngứa của nàng, hay bị hắn nói trêu chọc mà nở nụ cười, cánh tay đẩy tay của hắn ra, nói:”Cha hắn có phải là rất lợi hại hay khong? Ta nghe nói, ở phía trong thành Biện Kinh có bốn hại, bài danh thứ hai đúng là cha hắn.

Thẩm Ngạo sửng sốt một chút, tò mò hỏi:”Đầu tiên là ai?

Đường Mạt Nhi nghiêng người đối mặt với Thẩm Ngạo, trong bóng tối không thấy rõ ràng lắm, khẽ cười nói:”Tự nhiên là phu quân nhà ta.

Thẩm Ngạo lập tức chửi bới:”Nhất định là những kẻ sĩ vô liêm sỉ kia mắng ta, khó trách trước đó Tấn vương đánh một con mọt sách, nếu là ta gặp phải, cũng sẽ đánh cho bọn hắn một trận.

Đường Mạt Nhi nói:”Phu quân chớ quên, ngươi cũng là người đọc sách.

Thẩm Ngạo xấu hổ cười nói:”Ta không giống, ta là người làm việc nước, đọc sách chỉ là nghề phụ của ta, nghiệp chính của ta là cưới vợ, lấy rất nhiều thê tử tốt như Mạt Nhi vậy, không đẹp như Mạt Nhi, ta nhìn cũng không nhìn, Mạt Nhi tốt, vi phu gần đây phát hỏa rồi, chúng ta giảm nhiệt đi thôi.

Đường Mạt Nhi quay người vào trong chăn, nói:”Không cho phép! Đi tìm Tím Hành của ngươi đi.

Thẩm Ngạo gấp khó dằn nổi, vội vàng nói:”Nói gì vậy, Tím Hành là Tím Hành, Mạt Nhi là Mạt Nhi.

Trong bóng tối, mặt Đường Mạt Nhi đột nhiên đưa tới, cắn một cái tại lồng ngực Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo ôi một tiếng, liền nghe được Mạt Nhi nói:”Ngươi nhớ kỹ những lời này.

Thẩm Ngạo oán giận nói:”Làm sao các ngươi đều như vậy, suốt ngày động thủ động cước.

“Các ngươi là ai?

“Các ngươi chính là các ngươi, là xưng hô giống nhau, nói chuyện với đối phương, tình huống bình thường đứng ở ngôi thứ hai, chuyên chỉ những thứ nhiều hơn hai cái hoặc hai người...

“Không cho phép nói sang chuyện khác.

“Mạt Nhi... Ngươi là nữ quân tử mà, là thê tử ta nhất kính ngưỡng, làm sao lại cũng như vậy...

“Như vậy cái gì...

“Yêu kiều khả ái, làm cho người ta không nhịn được, muốn âu yếm như vậy.

“Nói bậy...ư….ư….ư

Môi anh đào bị một cái miệng lớn che chắn, hơi thở dần dần trở nên ồ ồ, phía dưới vùng tam giác đã chảy đầy nước, một que củi cứng như sắt nhanh chóng tiến vào...

...

Sáng sớm bắt đầu ngủ dậy, tinh thần Thẩm Ngạo sảng khoái, tùy ý để Đường Mạt Nhi mặc công phục cho mình.

Trong đêm ngày hôm qua dây dưa cái không ngớt, nhưng trời vừa sáng, Đường Mạt Nhi liền khôi phục bộ dáng có tri thức hiểu lễ nghĩa, kéo tóc mai đoan trang, lấy tay vuốt vài sợi tóc mất trật tự, không quên dặn dò:”Giữa trưa sớm về nhà dùng cơm, trên đường mang theo một ít điểm tâm, cưỡi ngựa nhớ nhìn đường, không nên đụng phải người qua đường.”Đột nhiên liếc xéo Thẩm Ngạo, lại nói:”Không cho phép hái hoa ngắt cỏ.

Thẩm Ngạo cực kỳ oan uổng, nói:”Mạt Nhi tiểu tiên sinh, vi phu phải đi học đường dạy võ, toàn bộ là một đám thô kệch, nào có hoa cỏ cho ta ngắt?

Trên mặt Mạt Nhi đỏ bừng, nói:”Ai biết ngươi thế nào!

Mặc xong rồi, Mạt Nhi nhẹ nhàng ghé vào thân theer Thẩm Ngạo, thấp giọng nói:”Tím Hành thật sự muốn làm con gái xuất giá, ta liền làm tiên sinh cho nàng, đến lúc đó, sẽ đánh lòng bàn tay của nàng, ngươi cũng không nên đau lòng.

Thẩm Ngạo nghe ra ý tứ bên ngoài của Mạt Nhi, liền vui vẻ rạo rựcnói:”Mạt Nhi thật tốt, ngươi vốn là phu nhân khéo hiểu lòng người mà.

Đường Mạt Nhi nhẹ nhàng cắn môi, nói:”Ta lại là muốn làm ghen phụ, học đám phòng phu nhân kia, từ từ giáo huấn ngươi, nhưng không làm nổi, lại có biện pháp nào?

Cái gọi là phòng phu nhân, chính là phu nhân của Phòng Huyền Linh Tể tướng nhà Đường, nghe nói có một ngày lâm triều đã xong, Phòng Huyền Linh ở lại trong triều, bồi hồi không trở về nhà, Đường Thái Tông rất kỳ quái, hỏi hắn, chỉ nghe hắn nói, xin hoàng thượng hạ chỉ lệnh, bảo phu nhân của hắn không nên tức giận, hắn mới dám về nhà, Thái Tông nghe xong, liền chấn động, không nghĩ tới Phòng Huyền Linh lại sợ lão bà đến loại trình độ này.

Vì vậy, để giúp đại thần xả hơi, Thái Tông liền ban cho hắn một Mỹ Cơ, Phòng Huyền Linh đương nhiên là không dám muốn, Thái Tông muốn hoàng hậu xuất mã khuyên bảo thê tử Phòng Huyền Linh, tự nhiên là đụng phải một lần xấu mặt, Thái Tông giận dữ, liền ban thưởng Phòng phu nhân một chén rượu, nói:”Ngươi muốn sống, cũng đừng có ghen tỵ, nếu muốn ghen tỵ, vậy thì uống rượu độc này chết đi!

Thái Tông cho rằng như vậy có thể hù ngã nàng, chỉ thấy Phòng phu nhân không nói hai lời, nhận lấy rượu độc, một ngụm uống hết sạch.

Thái Tông chứng kiến loại tình hình này, trong lòng rất là kinh hãi, thở dài:”Nữ tử như thế, ta còn sợ, huống chi Huyền Linh?”

Đương nhiên, Thái Tông cũng không phải thật sự muốn nàng chết, chỉ là cầm dấm chua đậm đặc hù dọa nàng, không nghĩ tới, lại dọa cả mình và mọi người, từ đó, điển cố”ghen như bình dấm chua”cũng hình thành.

Thẩm Ngạo hậm hực nói được, đi ra khỏi phòng, gọi Lưu Thắng bị lập tức, một đường cưỡi ngựa, một đường suy nghĩ:”Nếu là ta gặp phải Phòng phu nhân, từ từ dạy dỗ một tý, nói không chừng lại là một mỹ phụ hiền thục đó!”Nói xong, liền đắc ý nở nụ cười.

Đánh ngựa đến học đường dạy võ, đằng trước có rất nhiều người tụ tập cùng một chỗ nghị luận, Thẩm Ngạo hiếu kỳ, xuống ngựa tại cửa ra vào học đường, hỏi một người tại giáo úy thủ bên ngoài:”Chuyện gì xảy ra? Sao nhiều người như vậy tụ tập?

Giáo úy nói:”Thái gia bên kia nói là đi cầu hôn, có một chi đội ngũ cầu hôn đi qua.

Thẩm Ngạo hỏi:”Lão già Thái Kinh kia muốn thành thân sao?

Giáo úy lập tức ho khan, nói:”Là một người tên là Thái Luân trong Thái gia, muốn đi Tấn Vương phủ.

Trên mặt Thẩm Ngạo tránh lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức nói:”Loại lời đồn đại trên phố này cũng tin sao? Không cần phải để ý tới”, tiếp theo, mang một bụng đầy tâm sự mà dạo bước tiến vào học đường dạy võ.

Học đường dạy võ đại khái đã đi vào quỹ đạo, trước mắt lại là kỳ chiêu mộ giáo úy thứ ba, bởi vậy, huấn luyện viên, tiến sĩ đều rất bận rộn, Thẩm Ngạo đến Minh Võ đường, chứng kiến Chu Lâm cúi đầu cầm bút, đang cau mày ghi gì đó, tuy là huấn luyện viên, hắn cũng không thể lười biếng, phải đi theo viết giáo trình.

Đối với loạingười quê mùa như hắn, hiểu biết chữ nghĩa, thật sự là muốn cái mạng già của hắn, nửa năm này ma luyện nhiều, cuối cùng cũng có thể đọc có thể ghi, lúc này đang soạn chương trình chiêu mộ thủy sư giáo úy.

Thấy Thẩm Ngạo tới, Chu Lâm lập tức vứt bút, đĩnh đạcnói:”Vương gia.

Thẩm Ngạo cười nói:”Ngươi còn bận việc của ngươi”, dứt lời liền ngồi vào chỗ giành riêng cho mình, nhìn một đống công văn, một canh giờ đi qua, mới phát hiện Chu Lâm đã lặng lẽ rời đi, duỗi lưng một cái, gọi mấy tiến sĩ tới hỏi, đơn giản là đốc thúc vài câu, nhân tiện nói:”Sang năm, nhóm giáo úy đầu tiên sẽ phóng ra ngoài rồi, cứ đưa tới Tư Mã tư bên kia trước.

Đám tiến sĩ gật đầu.

Tiếp theo, Thẩm Ngạo lại hỏi đến sự tình Bồng Lai quân cảng và chế tạo chiến thuyền, hôm nay, rất nhiều tiền tiêu xài đi ra ngoài, Bồng Lai bên kia đã chiêu mộ bảy vạn công tượng, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hừng hực khí thế, hơn nữa, triều đình và Thẩm Ngạo bên này lại liên tục phái người giám sát đốc thúc.

Bên kia, mấy Giam tạo cũng đều vỗ bộ ngực cam đoan, trước khi qua năm mới là có thể làm xong, đại khái có thể trước xây ra bảy bến tàu, còn có doanh trại trên lục địa, thủy trại cũng có thể chuẩn bị đầy đủ, ngàn chiếc thuyền lớn bỏ neo, không thành vấn đề, những thứ khác, chỉ có thể chậm rãi xây dựng thêm.

Chính thức phiền toái chính là chiến thuyền, hôm nay, các đại bến cảng không chỉ có chiến thuyền, thương thuyền cũng rất hút hàng, những công tượng thuần thục kia chính là hàng nóng, khắp nơi đều đang chiêu mộ, triều đình muốn tạo thuyền, bắt đầu chiêu mộ rầm rộ, nhưng vẫn không đủ chỉ tiêu, vốn là dự định chế xong thuyền trước cuối năm, chỉ sợ sẽ kéo dài một đoạn thời gian nữa.

Chính là chiêu mộ thủy sư, cũng đều gặp nan đề, người có bản lĩnh, đều đi làm thủy thủ, dù sao làm tiền tiêu vặt hàng tháng của thủy thủ vẫn cao hơn chút ít, cũng không có cái gì cần lo lắng đến tánh mạng, mà quân tiền thuỷ binh cao tới đâu, cũng có đỉnh điểm, lại có thể gặp chiến đấu bất cứ lúc nào? Cần gì phải tham gia quân ngũ.

Thẩm Ngạo chỉ có thể hạ lệnh cho Hộ bộ bên kia, thoáng nhắc nhở một tý, bảo quan phủ các cấp dán côn báo, tận lực chiêu mộ lao động tuổi trẻ cường tráng.

Kỳ thật, lao động đã sớm khan hiếm rồi, ụ tàu cần nhân thủ, ra biển cần nhân thủ, nhà máy, trồng cây dâu, chế tạo phường, đều cần nhân thủ, vốn lưu dân ở tất cả phủ tất cả huyện, đều tuôn hướng bên kia bến cảng, nghe nói tại Tô Hàng bên kia, một chế tạo phường quy mô, lại có thể đạt tới mấy ngàn người, mà lại là từng nhà chăng tơ kết kén, ngay cả một ít phu nhân cũng đều phải đi vào trong đó làm việc.

Đại lượng lụa và đồ sứ, đều cung ứng liên tục, mậu dịch trên biển không ngừng mở rộng, lượng hàng xuất ra cũng gia tăng mãnh liệt.

Cùng lúc đó, bởi vì nhiều hàng hóa quá cảnh, khiến cho trăm nghề hưng vượng, các thương nhân buôn bán lời nhiều tiền, tự nhiên chịu nhiều mua chút ít tơ lụa và đồ sứ, cùng với các loại xa xỉ phẩm, lúc trước là lưu dân, hôm nay thành công nhân chế tác, trong tay có tiền dư, cũng chịu mua vài thứ phụ cấp gia dụng.

Tuần hoàn như thế, không chỉ là mậu dịch trên biển mở rộng, trăm nghề càng thêm thịnh vượng phát đạt, từng gian cửa hàng mở ra, hàng trên kệ đầy đủ mọi mặt, càng nhiều hơn nữa, là nhà ở của công nhân, sinh ra rất đúng thời cơ.

Các phường chế tạo cần nhất là nhân thủ, khẳng định sẽ muốn chiêu trắng trợn mộ, tuần hoàn như vậy, kết quả chính là người chế tác không thể giống như trước, chỉ thoả mãn với ăn uống, cần càng nhiều dụng cụ cuộc sống, bởi vậy tiêu phí tăng lớn, có nhu cầu cấp bách về các loại thương phẩm.

Tại vì chế tạo những thương phẩm này, lại có càng nhiều tác phường sinh ra, kết quả lại làm cho càng nhiều là người biến thành công nhân, nhu cầu công nhân mới gia nhập rất lớn, có nhu cầu, quy mô tác phường lại càng lớn.

Kết quả cuối cùng, là hạt giống Thẩm Ngạo reo không ngừng bành trướng, tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng liên tục không ngừng hút tất cả lao động vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận