Kiều Thê Như Vân

Kiều Thê Như Vân - Chương 206: Gặp lại Thái Luân (1 & 2)

Người Chu phủ chưa trở về, Lưu Văn đã là đi trước thông báo, nhất thời, trong phủ liền sôi trào, có người thiệt tình vui mừng, cũng có giả vờ giả vịt, nhưng trên mặt mỗi người, dáng tươi cười lộ ra không hề giữ lại.
Trong phủ thiết lập yến tiệc, mời không ít bạn cũ của Kỳ Quốc công, bọn người Vệ Quận công, Tằng Văn, Khương Mẫn ào ào đến, lúc này đây, ý nghĩa trèo lên bảng khác với lúc trước, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngạo tham gia cuộc thi theo đúng quy cách triều đình, trèo lên bảng liền có ý nghĩa chính thức đi vào triều đình, tuy chỉ là chức quan nhàn tản, nếu muốn chính thức làm quan, còn cần tham gia khoa cử, thực sự vẫn có thể xem là một chuyện vui.

Thạch Quận công thoạt nhìn tao nhã lịch sự, nhưng uống rượu lại cực kỳ mạnh mẽ, trải qua bữa tiệc, vài chục chén rượu chảy xuống bụng, tinh thần lại vẫn là sáng láng, hào hứng ngẩng cao, tất nhiên là cố gắng kể chuyện một phen, Thẩm Ngạo ở một bên nghe, chỉ có gật gật gật đầu, giống như là Thạch Anh mới là nhân vật chủ yếu lần này, mà Thẩm Ngạo chỉ là phụ gia.

"Thì ra vị Thạch Quận công này là người mê rượu." Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, lại nghe được gia đinh chạy đến nói: "Đường Nghiêm Đường đại nhân đến."

Một đoàn người liền đi ra nghênh đón, Đường Nghiêm mang theo vài bầu rượu, nhưng lại như là tắm gió xuân đất, Thẩm Ngạo cực kỳ hổ thẹn nói: "Sao có thể bắt đại nhân đến tận đây, thật sự là đáng chết."

Thạch Quận công, Tằng Văn, Khương Mẫn tự mình đi một chuyến thì không sao cả, nhưng Đường Nghiêm là nhà giáo, lại còn là thầy, đối với Thẩm Ngạo mà nói, ý nghĩa nghĩa tất nhiên là không giống người thường, hắn tự mình đến chúc mừng, ở trên lễ tiết đã làm cho trong lòng Thẩm Ngạo run sợ rồi.

Sau khi tiếp nhận của lễ vật Đường đại nhân, liền mời Đường Nghiêm đi vào, Đường Nghiêm mỉm cười nói: "Ta cũng là vừa mới nghe được tin tức, trùng hợp đi qua, liền đến xem." Lập tức hành lễ về hướng Đoan Chính và mấy người kia, ngồi xuống theo như thứ tự phẩm cấp, trò chuyện với nhau rất vui.

Về sau, Dương Tiễn đi tới, lý do của Dương Tiễn cũng giống như vậy, nói là mình trùng hợp đi qua đường, liền nhân tiện rẽ vào thăm, Thẩm Ngạo mời hắn đi vào, nhưng Dương Tiễn lại không cất bước, nói: "Nô gia còn có việc bề bộn phải làm, rượu này tạm thời ghi nhớ, đợi ngươi qua thi đình rồi, nô gia lại đến đòi rượu của ngươi. Thẩm Ngạo, mấy ngày nay hoàng thượng còn nhắc tới ngươi đó."

Thẩm Ngạo thấy Dương Tiễn có thâm ý khác, nói: "Hoàng thượng nói gì đó?"

Dương Tiễn cười ha hả nói: "Hoàng thượng nói lúc thi đình nhất định làm ngươi chấn động."

"Chấn động?" Thẩm Ngạo bĩu môi, rồi lại là làm ra một bộ dạng kính cẩn, ngượng ngùng cười nói: "Không biết hoàng thượng muốn cho đệ tử ăn cái gì kinh ngạc? Hẳn là có cái bảo vật gì đó ban thưởng xuống?"

Thẩm Ngạo này, sức tưởng tượng thật sự quá phong phú, Dương Tiễn vội vàng chuyển thái độ đoan chính, mỉm cười nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi, Thẩm Ngạo, nô gia đi trước."

Thẩm Ngạo gật gật đầu, đưa Dương công công đi ra ngoài, đối với Dương Tiễn này, Thẩm Ngạo cũng không có ác cảm gì, tuy nói Dương Tiễn so sánh với Lương Thành, kỳ thật đều không tính là người tốt, nhưng hắn đối với chính mình, cũng đã xem như đủ hiền hậu, chạy thật xa tới gặp mặt, chỉ dặn dò hai câu liền đi, Thẩm Ngạo ngoại trừ cảm kích, đâu còn có thể có cái ác cảm gì đối với Dương công công này!

Thái giám trên đời này, cũng không phải tất cả đều là người xấu, có lẽ ở bên trong cảm quan của người khác, Dương Tiễn tội ác tày trời, nhưng trong mắt Thẩm Ngạo, lại là một bộ dáng khác.

Một đêm đi qua, sáng sớm lại là khảo thi thư pháp, Thẩm Ngạo đối với cuộc thi này, hoàn toàn không để tâm, lại có vẻ quen việc dễ làm, sáng sớm bắt đầu đứng dậy, vui vẻ thoải mái mà tắm rửa một phen, liền lao tới trường thi, lúc này đây khảo thi thư pháp, Thẩm Ngạo nắm chắc kỳ thật cũng không lớn, nghe nói quan chủ khảo khảo thi thư pháp, đúng là Thái Kinh Thái Thái sư sớm đã về hưu kia.

Thái Kinh sớm đã về hưu, nhưng lực ảnh hưởng đối với trong triều có lẽ là không nhỏ, lúc này đây hoàng đế bảo hắn chủ trì khảo thi thư pháp, dường như đang truyền tín hiệu chính trị nào đó, ngày hôm qua cùng Đoan Chính và bọn Thạch Anh uống rượu, từ bọn hắn trong miệng nghe được ý tứ hoàng đế muốn khôi phục Thái Kinh, để hắn làm chủ khảo, có thể là bước đầu tiên.

Kỳ thật Thái Kinh này đã là mấy lần lên xuống, về hưu đến khôi phục, lại khôi phục rồi về hưu, niên kỷ đã không nhỏ, nhưng hoàng đế kia lại không ly khai hắn, đối với sự tình Thái Kinh khôi phục lúc này đây, đều nằm trong dự liệu của rất nhiều người, ai cũng vô lực ngăn cản.

Thẩm Ngạo sở dĩ chột dạ, chính là lo lắng Thái Kinh cái, mình là đệ tử Trần Tế, cái này đã là sự tình thiên hạ đều biết. Thái Kinh và Trần Tế thế như nước với lửa, ảnh hướng đến nhiều thứ, bài thi của mình đưa lên trên, dùng sự gian thần của Thái Kinh, hơn phân nửa là muốn ném đi chùi đít.

Việc này cũng thế rồi, hơn nữa nghe nói, lúc này đây ngay Thái Luân cũng tham gia cuộc thi, trước đó lần thứ nhất Thái Luân bị Thẩm Ngạo nhục nhã, liền không đi Quốc Tử Giám học nữa, hơn phân nửa là ở trong nhà chăm học khổ luyện, chuẩn bị báo thù.

Thái gia mấy đời đều là nhà thư pháp nổi danh, tiêu chuẩn gia đình hắn giống như ba phụ tử Triệu thị trên mặt vẽ tranh, Thái Luân được danh sư chỉ điểm, lại lòng mang tâm báo thù, trình độ chữ viết chắc hẳn đã tiến rất xa.

Một bên là đồ đệ của cừu nhân, một bên là tằng tôn của mình, lão tặc Thái Kinh này làm sao có thể nhân nhượng cho mình, cái này còn cần suy nghĩ sao?

Chỉ là Thẩm Ngạo đúng là vẫn còn quyết tâm đến khảo thi một hồi, cuộc thi này là mình báo, vẫn nên trước sau vẹn toàn.

Vào rạp khảo thi, giám thị quan lại nhỏ kia đều đã quen thân hắn, đi đến trước rạp khảo thi của Thẩm Ngạo, cười ha hả nói: "Thẩm công tử, thử thư pháp này ngươi cũng muốn tham gia? Chậc chậc, quả nhiên là tài tử Biện Kinh."

Thẩm Ngạo khách khí một phen cùng hắn, đợi cho quan lại nhỏ muốn vào rạp khảo thi để kiểm tra vật bí mật mang theo ăn gian, quan lại nhỏ kia cũng chỉ là tùy tiện nhìn nhìn, nhân tiện nói: "Công tử từ từ khảo thi, lại đoạt vị trí thứ nhất thử thư pháp, nhất định có thể dương danh thiên hạ."

Đợi cho đề thi đưa đến, Thẩm Ngạo thu liễm tâm thần, mở đề thi ra, liền chứng kiến đề thi trên viết ba chữ hoa đón xuân.

Hoa đón xuân? Thẩm Ngạo lập tức minh bạch, trước mắt đã đi qua đông, vạn vật sống lại, quan chủ khảo này, là bảo các thí sinh dùng chữ viết, viết ra một thi từ miêu tả mùa xuân đến, đây là khảo nghiệm năng lực thi từ của thí sinh, đương nhiên, trọng yếu hơn là quan sát trình độ chữ viết.

Thời điểm lần đầu tiên vẽ thử, chính là dùng một bài thơ để bảo thí sinh đến vẽ tranh, nhưng bây giờ lại bắt người làm thơ để hình dung.

Trong lòng Thẩm Ngạo ưu tư nhưng suy nghĩ, xem ra bất kể là vẽ thử, thử thư pháp đều không đơn giản, nếu muốn trổ hết tài năng, nhất định phải thông qua khảo thi kinh nghĩa trước, đây chỉ là cửa thứ nhất, từ nay về sau chẳng những phải khảo nghiệm năng lực vẽ tranh viết chữ của thí sinh, đồng thời cũng muốn khảo sát đối giải thích thi từ của thí sinh.

Kỳ thật, độ khó của khảo thi nghệ thuật, cũng không thua gì khoa cử, khoa cử chỉ cần làm ra kinh nghĩa văn vẻ, thi từ còn lại chẳng qua đều là sự tình phụ trợ, nhưng tại bên trong khảo thi nghệ thuật, muốn khảo nghiệm lại không chỉ là hạng mục thí sinh có trình độ cao nhất, mà con hơi có chút hơi hướm của cuộc thi tố chất.

Thẩm Ngạo trầm ngâm một lát, chữ viết hắn lại rất bỏ nắm chắc, nhưng làm thơ, lại phải phí một phen đầu óc. Làm thơ là hạng mục yếu nhược nhất của hắn, cũng may hắn có thể coppy thi từ sau thời Bắc Tống, lại một mực có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, chỉ là thi từ hắn nhớ rõ cũng không nhiều, thơ nhiều vô số, lại cũng không quá mấy chục, muốn tìm ra một bài thơ chuẩn xác để miêu tả, lại không phải chuyện dễ dàng.

Thẩm Ngạo trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này xác thực phải đi nghiên cứu làm thơ một chút, nếu không chỉ có đi coppy, lại có thể coppy tới khi nào, thật giống như kinh nghĩa văn vẻ, không phải là mình đang chậm rãi nắm giữ kỹ xảo trong đó sao?

Trong lòng vừa nghĩ như thế, lập tức liền bài trừ tạp niệm, nhấc bút, rơi vào trên giấy Tuyên Thành, dùng chính là thư pháp của Ngô Cư, Ngô Cư là người Nam Tống, tạo nghệ chữ viết cực cao, nghe nói người này không có yêu thích gì khác, mỗi ngày chính là dùng việc vẽ lại thư pháp của Chung Diêu, Vương Hi Chi làm vui, đến lúc tuổi già, mới chậm rãi tại trong thư pháp dung nhập phong cách của mình, sáng tạo ra thư pháp mới.

Thư pháp của hắn tại bên trong lịch đại thư pháp cũng không phải tốt nhất, nhưng thư pháp hắn cực kỳ tuấn tú, chợt nhìn qua rất là thoải mái, rất có cảm giác xuân ý dạt dào, cho nên thành danh.

Lúc Thẩm Ngạo ở kiếp trước, rất ưa thích dùng Lương thư pháp của Ngo Cư để viết chữ, bút vừa rơi xuống, liền viết trầm hùng, hơi vận lực liền ngừng lại, cấu tạo nét vẽ tám mặt hô ứng, phong cách liền lập tức hiển hiện ra. Một cây bút đi một lần trên giấy Tuyên Thành, cả bức chữ viết liền đại công cáo thành, so với vắt hết óc vẽ thử, dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn vốn là nhìn chữ, cái chữ này có phần chân truyền của Ngô Cư, rất có bộ dạng thùy mị, trình độ như vậy muốn tiến vào trong bảng là tuyệt đối không vấn đề, hơn nữa khi viết ra, Thẩm Ngạo lại dần dần dung nhập phong cách của mình, chợt nhìn, giữa những hàng chữ lại có xuân ý dạt dào, phảng phất cái gốc cây già kia mới có mầm nhỏ, khắp nơi bừng bừng sức sống.

Thẩm Ngạo thoả mãn cười một tiếng, nhưng trong lòng lại minh bạch, chữ viết chính mình đã tiến bộ không ít.

Tại lúc đi vào cái thế giới này, chữ viết hắn nhiều lần dùng người khác làm chủ, tuy bút pháp của hắn đã đến tình trạng dùng giả đánh tráo thật, nhưng một người không thể dung nhập đặc điểm bản thân vào trong thư pháp, chỉ sợ rất khó đột phá trên tiêu chuẩn thư pháp chi đạo.

Có lẽ là quan hệ cùng nghề nghiệp kiếp trước, lúc trước làm đạo tặc nghệ thuật, thường xuyên vẽ bút tích giả dùng để đánh tráo thực, nhưng hiện tại, lại không cần phải đi làm cái hoạt động này, mà buộc chính mình đi học tập theo phương pháp viết chữ của người khác, áp lực giảm bớt, lúc viết chữ, Thẩm Ngạo không tự chủ được, liền tăng thêm vài phần tính cách của mình, mà đây cũng chính là bước đầu tiên để Thẩm Ngạo bước vào hàng ngũ danh gia chính thức.

Hắn thở dài một hơi, trong lòng hơi có chút cảm giác đắc ý, kỹ nghệ đến tình trạng này, bất luận một điểm tiến bộ nào, đều đủ để cho hắn mặt mày hớn hở.

Tiếp theo Thẩm Ngạo liền đi xem thơ chính mình viết, toàn văn bài thơ là: “Ứng thương kịch dấu răng thương đài, tiểu khấu trừ cửa sài lâu không mở. Đầy vườn sắc xuân không giam được, một cành hồng hạnh bò trên tường.”

Bài thơ này ở đời sau ai cũng khoái, toàn bộ bài thơ rất quy cách, hàm súc thú vị rất sâu, chủ quan nói là người làm thơ muốn đi xem xét xuân sắc hoa trong viên bằng hữu, nhưng gõ cửa nửa ngày, cũng không có ai mở ra. Chủ nhân đại khái không ở nhà, lại có lẽ là lo lắng du khách đạp hỏng rêu xanh trên mặt đất, cố ý không mở cửa. Nhưng một cái cổng tre, tuy đã đóng lại, không cho du khách vào, lại không giam được cả vườn xuân sắc, một hạnh hoa màu đỏ, sớm đã thò ra khỏi tường.

Toàn bộ bài thơ tuy là ngắn gọn, thực sự âm thầm nói ra bước chân không che dấu được của mùa xuân, cổng tre làm sao có thể ngăn cản được bước tiến mùa xuân, nghĩa rộng ra lại là tình yêu thích của thi nhân đối với mùa xuân.

Thẩm Ngạo thở dài một hơi, liền ngồi xuống chờ đợi cuộc thi chấm dứt, mấy ngày nay tham gia cuộc thi, lại làm cho hắn sinh ra không ít ủ rũ, chỉ chốc lát đúng là nằm ở trên bàn, bất tri bất giác mà đang ngủ.

Đợi cho hắn tỉnh lại, liền nghe được cái mõ nơi khảo thi tiếng vang lên, vội vàng nộp bài, theo các thí sinh nối đuôi nhau ra, trong lòng không khỏi suy nghĩ: "Lúc này đây thử thư pháp có thể vượt qua kiểm tra hay không, phải nhìn Thái Kinh lão tặc kia.", hắn cũng không hi vọng ôm quá lớn, trong lòng biết nhân phẩm Thái Kinh hiển nhiên không cao, nói không chừng ngay cả tư cách thi đình cũng sẽ không cho mình.

Vừa nghĩ như thế, lập tức liền cười rộ lên, mặc kệ nó, dù sao hắn đã hết lực khảo thi rồi, về phần Thái Kinh kia, có cho hay không cũng được! Nhân sinh cuộc sống trên đời, có nhiều ưu sầu, Trần Tế lão sư, là mình cúi bái trước mặt, đã làm ra lựa chọn, vậy thì càng nên thản nhiên đi đối mặt.

Ra khỏi Thái Học, liền chứng kiến một công tử hoa phục đã đợi lâu, chăm chú nhìn nhìn trong đám người, xa xa chứng kiến Thẩm Ngạo, đã cười mỉm phẩy phẩy quạt dạo bước tới, nói: "Hồi lâu không thấy, Thẩm huynh vẫn giống như trước kia."

Thẩm Ngạo cười cười về phía người này, người tới không phải ai khác, chính là Thái Luân kia, Thái Luân có vẻ gầy gò đi không ít, không còn nữa khí độ lỗi lạc lúc trước kia, tinh thần hơi sa sút, nhưng trong đôi mắt lại mang theo khí tức, tinh thần sáng láng giống như cười mà không phải cười mà đánh giá chính mình, tâm khiêu khích lộ ra không hề che dấu.

"Ha ha, thì ra là Thái huynh, Thái huynh làm sao lại hồi lâu không đi Quốc Tử Giám đọc sách vậy, ai, ta còn có chút hoài niệm ngươi, vốn định đi Thái phủ thăm, lại sợ quá mức mạo muội, có thể ở chỗ này nhìn thấy ngươi, thật sự quá tốt rồi." Thẩm Ngạo mỉm cười, rất chân thành tha thiết nói một phen lời nói thấm thía lời, trong lòng lại là đang nghĩ: "Bàn về dối trá, Thái Luân ngươi còn kém xa lắm rồi, muốn chơi một bộ dạng giả dối này, bổn công tử sẵn sàng chiến."

Thái Luân cười rộ lên ha ha, lại làm như hảo hữu từ biệt mấy năm bây giờ mới gặp, nói: "Vài ngày trước ta bị bệnh, cho nên không thể nhập học, kỳ thật ta cũng rất tưởng nhớ Thẩm huynh, Thẩm huynh khảo thi kinh nghĩa, vẽ thử thứ nhất, lúc ấy ta nghe xong, đã rất bội phục, lại cao hứng vì Thẩm huynh, Thẩm huynh cũng tham gia thử thư pháp sao?".

Thái Luân đã nhìn thấy thực lực chữ viết của Thẩm Ngạo, thấy Thẩm Ngạo bí mật mang theo dụng cụ khảo thi đi ra, trong đôi mắt xẹt qua một tia oán độc, lúc này đây hắn vốn là có mục đích nắm tiền tam giáp thử thư pháp, hiện tại Thẩm Ngạo thực sự ghi danh, vô cùng có khả năng đạp hắn xuống dưới, kể từ đó, chính mình mấy tháng chăm học, chỉ sợ sẽ uổng phí.

Thái Luân mỉm cười nói: “... Không biết lúc này đây, Thẩm huynh khảo thi như thế nào? Thẩm huynh viết chữ, Thái mỗ một mực bội phục, chỉ sợ lúc này đây, sẽ kinh động toàn bộ mọi người đó!" Khóe miệng của hắn có chút giơ lên, hết sức bắt chính mình có vẻ trấn định, con mắt đầy quang mang sáng quắc mà nhìn qua Thẩm Ngạo, giống như cười mà không phải cười, làm cho người ta nhìn không thấu hỉ nộ của hắn.

Thẩm Ngạo duỗi lưng một cái, lặng lẽ lười nói: "Chữ viết được hay không, cần xem quan chủ khảo mới được, nếu là quan chủ khảo bị kinh động, đây mới thực sự là kinh động mọi người, Thái huynh hồi lâu không đi Thúy Nhã Sơn Phòng rồi, lúc nào đi ngồi một chút?"

Thái Luân nghe được bốn chữ Thúy Nhã Sơn Phòng này, liền muốn nhớ tới ngày đó tại Thúy Nhã Sơn Phòng bị Thẩm Ngạo khuất nhục, khanh khách một tiếng, lại là một bộ dạng ung dung, nói: "Tốt, đến lúc đó Thái mỗ xin đợi đại giá Thẩm huynh tại Thúy Nhã Sơn Phòng."

Làm như không muốn tiếp tục nhiều lời cùng Thẩm Ngạo, xa xa có mấy gia phó ngừng xe ngựa lại đang chờ hắn, nói thanh âm cáo từ, Thái Luân liền rời đi.

Thẩm Ngạo nhìn bóng lưng Thái Luân rời đi, lại ung dung cười một tiếng, Thái công tử này có lẽ là rất thích mang thù vặt, giống như gia hỏa sống an nhàn sung sướng, tất nhiên là tự phụ bản thân cao hơn người khác, trong lòng cho không muốn ở dưới người khác, chỉ là không biết mấy tháng luyện tập, chữ viết hắn rốt cuộc tiến bộ đến trình độ nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận