Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 110. -

Tấm thẻ ngọc này, đúng là chất lượng không tệ, nhưng ở nhà họ, cũng không phải thứ không mua được. Ngày khác ông sẽ tìm cách trả lại món quà này là được.
Vì vậy, ông nói với Lâm Lạc: "Lạc Lạc, thẻ ngọc này quả thực rất tốt, hay là con nhận lấy trước đi."
Nơi đây là ngay cửa bệnh viện, Lâm Lạc cũng không tiện tiếp tục đẩy đi đẩy lại với Ngô Thành, cô liền nhận lấy cái thẻ ngọc, nói: "Vậy anh giúp em cảm ơn Lộ đội nhé, ngày khác em sẽ cùng ba em đến cảm ơn riêng."
"Được rồi, nhưng Lộ đội sẽ đi trong hai ngày nữa, khi nào trở về tôi cũng không biết, ông chủ Lâm có số điện thoại của Lộ đội, có việc gì mọi người có thể liên lạc riêng."
Lâm Khánh Đông đồng ý, tiễn Ngô Thành rời đi, sau đó ông lái xe chở Lâm Lạc về tiểu khu của nhà máy nhuộm cũ.
Ngày hôm sau, chú ba của Lâm Lạc dẫn theo hơn mười thanh niên, lái ba chiếc xe đến giúp đỡ chuyển nhà. Đến trưa mười hai giờ, những thứ cần thiết của nhà họ Lâm đã được chuyển đến tòa nhà số hai, tầng ba của khu nhà thuộc Đại học Giang Ninh.
Sau khi chuyển nhà xong, hai anh em Lâm Khánh Đông dẫn theo những người công nhân giúp đỡ đi ăn ở tiệm ăn, còn Diêu Ngọc Lan ở nhà cùng Lâm Lạc.
"Lạc Lạc, con ngồi nghỉ đi, đừng di chuyển lung tung, những thứ này mẹ thu dọn, lát nữa ba con về sẽ mang thức ăn cho con."
Một số quần áo và đồ đạc vẫn còn trong thùng và túi, cần phải lấy ra để vào tủ quần áo hoặc những nơi khác, điều này cần phải sắp xếp. Lúc này Lâm Khánh Đông không có ở nhà, Diêu Ngọc Lan tự mình bận rộn bên cạnh.
Lâm Lạc ngồi trên ghế sofa da, nhìn về phía ban công. Cách đó không xa là khuôn viên trường Đại học Giang Ninh, trong khuôn viên cây xanh rợp bóng, môi trường tốt hơn nhiều so với tiểu khu thuộc nhà máy nhuộm cũ, Lâm Lạc thực sự rất thích nơi này.
Hơn nữa, cô nghe nói có thể nhờ người giúp làm thẻ mượn sách và thẻ đọc sách của thư viện Đại học Giang Ninh, như vậy khi rảnh rỗi, cô có thể giả vờ là sinh viên Đại học Giang Ninh, đến thư viện đọc sách, điều này thực sự rất tiện lợi.
Ngồi một lúc, cô cảm thấy hơi buồn chán, định đứng dậy đi lại. Những ngày này nằm nhiều, cơ thể thực sự không thoải mái, con người mà vẫn nên vận động nhiều hơn một chút.
Lâm Lạc đứng dậy, đi lại chậm rãi trong nhà.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng gì đó cào cửa ở ngoài, Diêu Ngọc Lan đang bận rộn thu dọn đồ đạc, không nghe thấy. Lâm Lạc liền đi đến cửa, mở cửa ra.
Ngoài cửa không có ai, nhưng có một con chó đen nhỏ, con chó đang ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ướt át.
Ngay lập tức Lâm Lạc cảm thấy trái tim mình gần như tan chảy, cô thực sự không thể kháng cự được những động vật nhỏ.
Cho dù bây giờ cô không tiện di chuyển, cô vẫn cố gắng ngồi xuống, đưa tay về phía con chó đen nhỏ.
Con chó không hề sợ người lạ, dùng mũi ngửi ngửi lòng bàn tay của Lâm Lạc, sau đó phát ra tiếng "gừ gừ" trầm thấp.
Lâm Lạc đưa ngón tay chạm vào chuông ở cổ con chó, chuông phát ra tiếng "leng keng" . Con chó cũng không đi, hình như rất thích chơi với cô.
Lúc này Diêu Ngọc Lan nghe thấy tiếng động, đi đến nhìn, cũng cười, nói với Lâm Lạc: "Không biết con chó này là của nhà ai nữa?"
"Lần trước mẹ cùng ba con đến xem nhà, con chó này đã ngồi ở cửa không đi. Ba con còn chơi với nó một lúc, sau đó bận rộn không để ý đến nó, đợi xong việc lại ra ngoài, không biết con chó đã đi nơi nào rồi, có thể là về nhà đi."
Lúc này, một bà cụ hàng xóm vừa mở cửa đi ra, thấy con chó, cười nói với Diêu Ngọc Lan: "Hai người nói con chó này à, nó là của nhà giáo sư Quách. Giáo sư Quách ở tòa nhà số năm, ngay tầng một phía Nam có vườn hoa đó."
Diêu Ngọc Lan cảm thấy lạ: "Nhà ông ấy ở tòa nhà số năm, cách nhà chúng ta hai tòa nhà, sao con chó này lại thường xuyên đến đây?"
Bà cụ thở dài, nói: "Trước đây căn nhà này của cháu là của giáo sư Lưu ở, quan hệ tốt với giáo sư Quách, hai người đều đã nghỉ hưu, thường xuyên chơi cờ với nhau, con chó cũng thường theo giáo sư Quách đến đây. Sau đó không phải sức khỏe của giáo sư Lưu không tốt sao? Căn nhà này cũng bán rồi, tấy nhiên giáo sư Quách sẽ không đến nữa. Nhưng con chó này vẫn nhớ đường, có lẽ nó nghĩ đây vẫn là nhà của giáo sư Lưu."
Bà cụ nói chuyện này cũng rất xúc động, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, đôi khi vẫn khiến người ta không khỏi cảm thấy buồn bã.
Bà cụ còn có việc phải xuống lầu, lại trò chuyện với Diêu Ngọc Lan vài câu rồi đi, trước khi đi còn nói với Diêu Ngọc Lan có việc gì có thể tìm bà ấy, bà ấy là người của ủy ban cư dân.
Bà cụ đi rồi, Diêu Ngọc Lan nói: "Không ngờ lại có chuyện này, mẹ nói sao con chó này lại thường xuyên đến nhà mình?"
Hai người đang nói chuyện, một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi lên tầng ba.
Tóc ông ấy bạc trắng, tinh thần rất tốt, lưng không còng, vóc dáng cũng không thay đổi, không giống những người già cùng tuổi khác.
Biểu cảm trên khuôn mặt ông ấy cũng khá nghiêm nghị, nhìn không giống người dễ gần.
Thấy con chó, ông cụ dừng bước, khẽ ho một tiếng, con chó nghe thấy tiếng động, một bước lao về phía ông ấy. Dùng đầu cọ vào ống quần của ông cụ.
Ông cụ hơi nhíu mày, nhìn con chó, sau đó liếc nhìn về phía Lâm Lạc và Diêu Ngọc Lan, không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay người xuống lầu. Con chó quay đầu lại “ô ô” hai tiếng về phía Lâm Lạc, sau đó vui vẻ vẫy đuôi, cố gắng động bốn chân ngắn ngủn, theo sau ông cụ.
Diêu Ngọc Lan nhỏ giọng nói: "Có lẽ đây là giáo sư Quách, sao mẹ cảm thấy tính tình của ông ấy lầm lì nhỉ?"
Lâm Lạc cười bước vào nhà, đóng cửa lại: "Cũng chưa chắc, có người rất dễ gần, nói nhiều, có người thì không. Có lẽ ông ấy thích giao tiếp với người quen hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận