Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 367. -

Bạn cùng bàn của con trai Mã Quốc Bình, Hồ Quyên, đã được tìm thấy. Hồ Quyên cũng đồng ý, nếu một ngày nào đó Mã Quốc Bình bị bắt, cô ấy sẵn sàng lên tòa làm chứng giúp Mã Quốc Bình. Chứng minh con trai Mã Quốc Bình từng bị các nạn nhân trong tòa nhà hoang là La Song Hỷ và những người khác lăng mạ và bắt nạt khi còn học ở trường.
Vụ án này đã kéo dài quá lâu. Bởi vì không tìm thấy Mã Quốc Bình, nên vẫn chưa thể kết án. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm thấy tung tích của ông ta.
Các lãnh đạo trong đại đội cảnh sát hình sự khu Nam Tháp đều bận rộn với việc riêng của mình, Lâm Lạc tạm thời rảnh rỗi.
Sau khi xử lý xong vụ án đường Điền Viên, cô cảm thấy cơ thể không được khỏe, cảm lạnh hình như đã nặng hơn. Ngày hôm đó, cô xin nghỉ vài tiếng, nhờ Trương Nhan đưa cô về nhà.
Cô biết Lộ Hàn Xuyên bận rộn nên đã nhắn tin cho anh, bảo anh không cần đến đại đội cảnh sát đón cô.
Lúc này, thật ra Lộ Hàn Xuyên không ở Giang Ninh. Anh khá bất ngờ khi nghe Lâm Lạc xin nghỉ, nhưng bị vướng bận công việc nên không thể quay về ngay.
Lúc anh lái xe trở lại khu vực nội thành Giang Ninh, trời đã tối. Lâm Lạc cũng không đến nhà giáo sư Quách.
Anh về đến nhà, đầu tiên gọi điện cho Lâm Lạc, nhưng cô không nghe máy.
Lúc đầu, anh nghĩ cô có thể đang tắm, lát nữa nhìn thấy sẽ gọi lại.
Nhưng hơn hai mươi phút trôi qua, vẫn không có phản hồi gì, Lộ Hàn Xuyên không thể ngồi yên được nữa.
Anh vẫn khá hiểu Lâm Lạc, dù anh có làm gì khiến cô không vui, cô cũng sẽ không dùng cách bạo lực lạnh để đối phó với anh. Cô có thể sẽ nói thẳng với anh.
Tình huống bây giờ lại như vậy, không tránh khỏi làm cho anh lại nghĩ lung tung. Thêm vào đó, gần đây rất nhiều người bị cảm lạnh, mấy ngày nay Lâm Lạc cũng không khỏe, nhưng vẫn bận rộn với công việc, không chịu đi khám bệnh, Lộ Hàn Xuyên liền đoán cô có thể bị bệnh ròi.
Anh đứng dậy, vội vã mặc quần áo, lấy chìa khóa xe từ phòng rồi đi ra ngoài.
Giáo sư Quách nhìn thấy, nhưng không ngăn cản anh, cũng không hỏi thêm gì.
Đầu tiên Lộ Hàn Xuyênđến phía sau tòa nhà nơi Lâm Lạc ở, nhìn vào phòng cô.
Lúc này vừa quá tám giờ, chưa đến giờ ngủ, Lâm Lạc càng không thể tắt đèn đi ngủ lúc này.
Lộ Hàn Xuyên không kịp suy nghĩ nhiều, dù việc đến nhà người ta mà không báo trước hơi bất lịch sự, nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh do dự.
"Dì ơi, cháu là Lộ Hàn Xuyên." Đến trước cửa nhà Lâm Lạc, Lộ Hàn Xuyên nhẹ nhàng gõ cửa vài cái.
Lúc này, Diêu Ngọc Lan và Lâm Khánh Đông đều ở nhà, hai người nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi ra mở cửa.
Nhìn thấy Lộ Hàn Xuyên đứng ở cửa, Diêu Ngọc Lan khá bất ngờ.
"Lạc Lạc bị cảm lạnh, vừa uống thuốc xong ngủ rồi. Hay là đợi con bé khỏe rồi cháu lại đến."
Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Để cháu vào xem cô ấy một chút, cô ấy bị cảm lạnh mấy ngày nay rồi, vẫn chưa khỏi, cháu sợ cô ấy bị nặng."
Diêu Ngọc Lan và Lâm Khánh Đông nhìn nhau, dù cảm thấy đã khuya rồi, để Lộ Hàn Xuyên vào phòng con gái xem không mấy phù hợp. Nhưng từ biểu hiện của Lộ Hàn Xuyên có thể thấy, anh thực sự rất quan tâm đến Lâm Lạc.
Dù sao hai ông bà cũng ở đây, cũng không xảy ra chuyện gì, không cần phải để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt.
Lâm Khánh Đông nói: "Vào xem cũng được, chú cũng không yên tâm, chú về thì Lạc Lạc đã ngủ rồi, nghe nói hơi sốt. Đi thôi, đi xem thử xem."
Nói đến đây, ông đẩy Diêu Ngọc Lan: "Bà vào xem trước đi."
Diêu Ngọc Lan hiểu ý, đây là muốn bà vào xem Lâm Lạc có mặc quần áo chỉnh tề hay không.
Bà đi vào trước, Lâm Khánh Đông lại dẫn Lộ Hàn Xuyên vào phòng khách.
Lộ Hàn Xuyên đang định xem có nên thay dép hay không, thì lúc này Diêu Ngọc Lan ở trong phòng Lâm Lạc la lên: "Trời ơi, sao đứa nhỏ này lại nóng như vậy, sốt cao rồi. Lão Lâm, mau vào đây."
Lộ Hàn Xuyên còn đâu tâm trí để quan tâm mình đang đi loại giày gì, nhanh chóng chạy vào phòng Lâm Lạc trước Lâm Khánh Đông.
Anh cũng không rảnh để quan sát xem phòng Lâm Lạc được trang trí như thế nào, chỉ chú ý thấy trên giường Lâm Lạc có một cái gối ôm lớn. Lúc này, hai tay cô ôm cái gối ôm đó mà ngủ.
Mặt cô đỏ bừng, nhìn sắc mặt là biết không ổn.
Lộ Hàn Xuyên không thèm để ý đến suy nghĩ của Diêu Ngọc Lan, đưa tay chạm nhẹ lên trán Lâm Lạc, cảm giác nóng rực lập tức truyền đến da anh.
"Làm sao bây giờ, có nên đưa con bé đi bệnh viện không? Cả mấy ngày rồi vẫn chưa khỏi?" Diêu Ngọc Lan lo lắng hỏi Lâm Khánh Đông.
Lâm Khánh Đông còn chưa kịp nói gì thì thấy Lộ Hàn Xuyên cúi đầu, tai áp sát vào mặt Lâm Lạc, nghe tiếng thở của cô, sau đó anh thậm chí còn trước mặt hai vợ chồng, vén chăn lên, rồi đưa tay ấn nhẹ vào vị trí phía trên ngực của Lâm Lạc.
Lâm Khánh Đông: ...
Diêu Ngọc Lan ngạc nhiên nói: "Tiểu Lộ, cháu làm gì vậy? Như vậy không phù hợp đâu."
Lộ Hàn Xuyên lại nói: "Cô ấy có thể bị chuyển sang viêm phổi, phải đưa đến bệnh viện."
"Nhanh lên, mặc quần áo cho cô ấy, cháu xuống lái xe."
Nói xong, anh đi ra khỏi phòng Lâm Lạc.
Lâm Khánh Đông cũng phản ứng lại, ông nhìn Lâm Lạc, cũng cảm thấy tình trạng của cô bây giờ không ổn, tiếng thở rõ ràng nặng hơn bình thường, sốt cũng nặng. Nếu thật sự bị viêm phổi, thì chắc chắn phải đưa đến bệnh viện.
Diêu Ngọc Lan rất tự trách, ban đầu bà nghĩ chỉ là cảm lạnh, cũng từng nghĩ đến việc đưa Lâm Lạc đi khám ở phòng khám. Nhưng Lâm Lạc luôn không có thời gian, cứ kéo dài mãi đến lúc này.
Cuối cùng là người ngoài như Lộ Hàn Xuyên phát hiện ra điều bất ổn, nếu không phải anh đến đây, Lâm Lạc một mình ngủ trong phòng cả đêm, ai biết cô sẽ bị bệnh đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận