Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 306. -

Hai chuyên gia khác của Bảo tàng tỉnh đều im lặng, Trưởng phòng Cơ lại mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Ở chỗ này của tôi có danh sách thống kê, từ khi thành lập quốc gia đến nay, các di vật khai quật hoặc sở hữu của các tỉnh các thành phố đều có trong danh sách. Nếu cần, chúng ta có thể đối chiếu một chút, xem những di vật này có còn tồn tại ở thành phố và huyện ban đầu hay không?"
Ông Hoàng: . . .
Lâm Lạc và giáo sư Phương nhìn nhau, trong lòng nghĩ rốt cuộc trong trận tranh chấp này Bảo tàng tỉnh cũng đã thất thế, ước chừng là không cãi nhau được nữa.
Lúc này Trưởng phòng Cơ lại chủ động đứng ra làm dịu bầu không khí: "Ha ha, ông Hoàng, lời vừa rồi của tôi các người đừng để bụng. Mọi người đều làm vậy, đều là vì nghiên cứu lịch sử và công tác bảo vệ di sản văn hóa. Hai bên có bất đồng cũng là chuyện bình thường, mọi người cùng nhau tìm kiếm sự đồng thuận, khác biệt là tốt rồi. . ."
Những lời tiếp theo Lâm Lạc không nghe thấy, bởi vì lúc này bên cạnh cô có một ông lão cười nhìn cô, nói: "Cô gái nhỏ, cháu đưa kính lúp đó cho ông một chút được không?"
Lâm Lạc chưa từng gặp ông lão này, da ông cụ hơi đen, khóe mắt có nếp nhăn, ngón tay cũng rất thô ráp, nhìn thoáng qua giống như một lão nông thường xuyên lao động.
Nhưng ánh mắt và khí chất của ông lại khác, đứng trong phòng họp này, nơi có rất nhiều chuyên gia lớn, ôngđi đi lại lại một cách ung dung quanh bàn dài cạnh cửa sổ. Loại khí chất này không giống một lão nông bình thường.
Lâm Lạc vừa vào đã chú ý, đồ bày biện trên bàn dài đó chính là những di vật khai quật được từ ngôi mộ cổ lần này, bao gồm cả chiếc đỉnh đồng có dòng chữ.
Chính vì những thứ này đều ở đây nên bên ngoài Viện bảo tàng văn hóa có khá nhiều cảnh sát vũ trang canh gác cổng. Cô có thể vào Viện bảo tàng văn hóa được là vì cô có giấy tờ, còn vì giáo sư Phương đã thông báo trước.
Lâm Lạc đoán ông lão này coi cô là nhân viên ở đây, cô không nói gì, cầm kính lúp đưa cho ông.
Ông lão nhận lấy rồi hiền hòa nói cảm ơn. Sau đó ông ấy đi đến bàn dài, đứng bên cạnh một cái hộp thép dài, bên trong có đặt di cốt cổ. Một số xương đã bị trắng và có dấu vết thời gian.
Ông cầm lấy kính lúp, cúi người nhìn vào hộp sọ, lộ vẻ bất lực, lắc đầu.
Giáo sư Phương cũng đến gần, ra hiệu cho Lâm Lạc đi theo ông.
"Giáo sư Phương, hộp sọ này ông có thể nhìn ra cái gì không?" Ông lão này rõ ràng quen biết giáo sư Phương.
Giáo sư Phương nghiêm túc nói: "Về việc này... Tuy tôi là chuyên gia nghiên cứu xương, nhưng tôi chỉ nghiên cứu những bộ xương của người chết gần đây, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 20-30 năm. Còn những loại xương như thế này, đã có dấu vết thời gian, thì tôi chưa từng tiếp xúc, nên không thể vội vã kết luận."
Ông lão lại nói: "Đây không phải là hội thảo, chỉ là trò chuyện đại khái thôi, ông cứ chia sẻ ý kiến của mình đi."
Giáo sư Phương mới nói: "Nếu Đào lão không phản đối, thì tôi sẽ nói về khía cạnh pháp y nhân chủng học."
"Được, tôi muốn nghe ông nói về xương này từ góc độ chuyên môn của ông."
Giáo sư Phương gật đầu và nói: "Tôi cho rằng người chết này là nam giới, nhưng việc ước lượng tuổi từ hộp sọ hơi khó. Vừa rồi tôi cũng nhìn xương chậu, xác định sơ bộ độ tuổi khoảng 40. Còn về vóc dáng, do bề mặt xương đã bị phong hóa khá nhiều, nên tôi không thể kết luận rõ ràng."
Ông lão vừa nghe vừa gật đầu, chờ giáo sư Phương dừng lại, ông cụ mới nói: "Những thông tin này đủ rồi, tôi chỉ muốn biết những điều này thôi."
Giáo sư Phương lại hỏi: "Ông nghĩ thế nào về bộ xương này? Ông cho rằng người chết này sống vào thời kỳ nào?"
Đào lão cười nhẹ rồi nói: "Đồ trong mộ thì không sao, chỉ có bộ xương này là “hàng tây bối”. Nhiều lắm cũng chỉ hơn 300 năm, không thể hơn được nữa."
Lâm Lạc hiểu "hàng tây bối" có nghĩa là đồ giả mạo. Có vẻ như bộ xương này thực sự do Triệu Hoan và Ôn Hữu Phong đưa vào. Bọn họ nghĩ làm thế sẽ tạo ra bộ dạng như ngôi mộ chưa bị ai khai quật, để trốn tránh sự truy đuổi của cảnh sát. Nhưng trái với mong muốn, một người đã chết, một người bị bắt, không biết Triệu Hoan đã khai báo những gì.
Đang suy nghĩ thì nghe Đào lão lại nói với giáo sư Phương: "Giáo sư Phương, tôi đã xem qua phần lớn các bài báo khoa học của ông trong hai năm gần đây."
Nghe vậy, giáo sư Phương rất ngạc nhiên, Lâm Lạc cũng hơi bất ngờ nhìn Đào lão, không biết tại sao ông cụ lại đọc các bài báo khoa học của giáo sư Phương trong hai năm gần đây.
Những bài báo nghiên cứu khoa học như vậy thường rất khô khan, phải liệt kê rất nhiều dữ liệu, ai mà lại đọc những bài như thế chứ?
Lúc này Đào lão cũng để ý thấy Lâm Lạc luôn đi cùng giáo sư Phương, không giống như một nhân viên. Trước đó ông cụ không để ý lắm, có lẽ nghĩ nhầm.
Ông cụ không vội trả lời giáo sư Phương, thay vào đó lại hỏi: "Cô gái nhỏ này là ai vậy? Lúc nãy tôi tưởng là một nhân viên của bảo tàng."
"Cô ấy là học sinh của tôi, cũng rất giỏi về nghiên cứu pháp y nhân chủng học. Lần này tôi mang cô ấy đến đây, muốn mở rộng tầm nhìn của cô ấy."
Đào lão nhìn Lâm Lạc vài lần, có vẻ hơi ngạc nhiên: "Trông tuổi còn khá nhỏ."
Nhưng giáo sư Phương lại nói: "Trong số học sinh của tôi trong nhiều năm qua, cô ấy là người có tài nhất. Nếu không, tại sao tôi lại mang cô ấy đến đây?"
Giáo sư Phương giống như một phụ huynh tự hào về con cái, mỗi lần gặp ai lại khen ngợi Lâm Lạc, khiến cô cảm thấy hơi ngượng.
Đào lão cũng không biết có tin hay không, ông cụ chỉ cười cười rồi quay lại chủ đề chính: "Giáo sư Phương, gần đây tôi đang làm một đề tài, chủ yếu là về việc tái hiện khuôn mặt của người cổ đại. Mục đích là thỏa mãn nhu cầu khách quan của công chúng về tìm hiểu và cảm nhận diện mạo của người cổ xưa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận