Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 532. -

Vì vậy, cô cũng không biết, rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì, còn cần pháp y Kỳ của Cục cảnh sát thành phố đến xem.
Cố Từ cũng có cùng nghi ngờ, cũng đang chú ý đến tình hình bên này.
Lúc này, pháp y Kỳ nói: “Sau khi trưởng thành, anh trai của người chết thường xuyên liên lạc với em gái, thậm chí còn nhiều lần cãi nhau với ba ruột.”
“Lần này, vì em gái đột ngột qua đời, anh trai báo cảnh sát nói em gái bị ba giết hại, bởi vì ba muốn ép em gái kết âm hôn*.”
*là nghi lễ kết hôn giữa hai người đã qua đời hoặc giữa một người đã khuất và một người còn sống
Kết âm hôn?
Hai chữ này lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Lạc và Cố Từ.
Bọn họ thực sự đã nghe nói về việc kết âm hôn hoặc là minh hôn. Nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến.
Một số cô gái trẻ qua đời, thi thể sẽ bị gia đình bán đi, kết âm hôn với những chàng trai chưa vợ chết sớm trong gia đình khác, giá kết âm hôn không hề thấp, ở Giang Ninh, đôi khi phải mất vài chục nghìn tệ.
Với tình trạng tình cảm nhạt nhẽo giữa cô gái và ba cô ấy, việc ba cô ấy ép cô ấy kết âm hôn sau khi cô ấy chết cũng không phải chuyện gì bất khả thi.
Cố Từ nghi ngờ nói: “Loại âm hôn này thuộc về vùng xám*, là sau khi người chết mới kết hôn.”
*Vùng xám chỉ những thứ không đen không trắng, không tốt không xấu được gọi là vùng xám.
“Đúng vậy, nếu cả hai bên đều đồng ý, cảnh sát cũng khó quản lý.” Pháp y Kỳ nói.
“Nhưng điểm mấu chốt của vụ án này là, người chết có thể chưa chết, nhưng ba cô ấy vì muốn tiết kiệm tiền chữa bệnh, đã sớm nhận được tiền kết âm hôn, thực sự có động cơ giết hại con gái.”
Lâm Lạc gật đầu, cô cảm thấy khả năng này là có thật. “Hổ dữ không ăn thịt con” chỉ áp dụng cho phần lớn mọi người, một số ba mẹ khi đối mặt với cám dỗ lớn, thì cái gì cũng dám bỏ.
Một bên là con gái ốm yếu liên lụy người nhà, một bên là một khoản tiền lớn trong tầm tay. Nếu người ba này không mấy quan tâm đến con gái, thì lchọn thứ hai hoàn toàn không phải chuyện gì lạ.
Lâm Lạc liền nói: “Vậy thì đi thôi, bên khu Hoàng Hải đã xin hỗ trợ từ Cục cảnh sát rồi chứ?”
“Pháp y bên kia gọi điện thoại cho tôi nói sơ qua, nói anh ấy hơi không chắc chắn, vì người chết đã chết được vài ngày rồi, thi thể không còn tươi mới lắm, anh ấy sợ phán đoán sai.”
“Cháu cũng biết đấy, việc này khá nhạy cảm, nếu không có bằng chứng xác thực, chúng ta không thể kết luận. Bây giờ là ba phe đối đầu, mẹ và anh trai của người chết là một phe, ba và mẹ kế của người chết là một phe, còn một phe là nhà trai kết âm hôn, bọn họ đã đưa tiền, đưa năm vạn, còn tìm người hợp tuổi, lúc này không muốn bỏ cuộc.”
“Nếu xử lý không tốt, những người này có thể sẽ đánh nhau, rất phiền phức.”
Lâm Lạc liền nói: “Vậy thì xuất phát thôi, bên cháu cũng không có chuyện gì gấp.”
Pháp y Kỳ lập tức quay về văn phòng thu dọn đồ đạc, Lâm Lạc thì nhắn tin cho La Chiêu, kể lại tình hình vụ án này, để tránh trường hợp La Chiêu cần người mà không tìm được cô.
La Chiêu đang bận họp, trả lời một chữ "Được" đơn giản, rồi không nói thêm gì.
Thi thể được đặt trong một đại viện nông thôn ở khu Hoàng Hải, trong đại viện còn dựng lều tang, xung quanh lều tang có khá nhiều người dân địa phương, ngoài người trong cuộc và người dân địa phương ra, còn có cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương và đội cảnh sát hình sự khu vực.
“Pháp y Kỳ, ông đến rồi. Mau giúp xem thử đi, đám người này ồn ào quá. Nếu không có cảnh sát ở đây canh chừng, sớm đánh nhau rồi.”
Pháp y của khu vực Hoàng Hải họ Chu, cao trung bình, đỉnh đầu hơi hói, trông có vẻ quen thuộc với pháp y Kỳ.
Pháp y Kỳ không nói nhiều, vừa đi vừa đeo găng tay.
Có cảnh sát ở bên ngoài duy trì trật tự, thấy đám người pháp y Kỳ đến, liền mở dây chắn, để bọn họ vào trước.
Một người đàn ông trung niên đứng ngoài lều tang, đang ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng lau nước mắt. Khi thấy đám người pháp y Kỳ đến, ông ta như nhìn thấy cứu tinh, lao đến rồi nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi oan uổng quá. Sao tôi có thể hại chết con gái mình được? Để chữa bệnh cho con bé, tôi đã tiêu tốn bảy tám vạn, nếu không thương con bé, tôi có thể tiêu tốn nhiều tiền như vậy sao? Tôi dễ dàng sao?”
Pháp y Kỳ ưa sạch sẽ, thấy người đàn ông vẫn còn lau nước mắt nước mũi trên tay, ông ta còn níu lấy mình, pháp y Kỳ cảm thấy không thoải mái, nhíu mày. Nhưng kỹ năng chuyên nghiệp của ông vẫn còn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Anh tránh ra một chút, đợi kết quả khám nghiệm tử thi rồi nói.”
Ông vẩy cánh tay, nhưng không vẩy ra. Lúc này, một thanh niên hai mươi tuổi đi đến, kéo người đàn ông trung niên sang một bên, tức giận nói: “Lữ Thụ Sơn, ông cứ đứng chắn ở đây làm gì, có phải sợ chuyện đen tối ông làm bị cảnh sát phát hiện ra không?”
“Nếu ông không sợ, thì đừng đứng chắn ở đó, cứ đứng yên một bên chờ, đừng giả vờ đáng thương nữa. Ông tiêu tốn bảy tám vạn chữa bệnh cho em gái tôi, lừa quỷ à…”
Thấy hai ba con sắp cãi nhau, cảnh sát lập tức đến kéo bọn họ ra.
Pháp y Kỳ dẫn Lâm Lạc đi đến một cái quan tài băng, lúc này đã có người bước lên, mở quan tài băng ra.
Rất nhanh, hai người nhìn thấy một cô gái đã chết nằm trong quan tài, mắt cô ấy lồi ra, nhìn rõ là đã chết được vài ngày rồi.
Pháp y Kỳ nhìn qua, nói: “Tiểu Lâm, chúng ta kiểm tra sơ bộ ở đây trước, kiểm tra kỹ lưỡng thì phải đi đến nhà tang lễ, có thể phải giải phẫu.”
—--
Giác mạc của người chết đã bị đục, có màu trắng xám, thậm chí không thể nhìn xuyên qua đồng tử. Tình trạng đục như vậy cho thấy thời gian tử vong của nạn nhân phải trên 48 giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận