Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 658. -

Chiếc xe đột ngột lao về phía trước, dừng lại bên hông xe bán tải. Cửa sổ xe bán tải mở, nhìn qua cửa sổ mở, Diêu Tinh và Cố Từ đều nhìn thấy tình hình bên trong xe.
Lúc nhìn thấy bên trong, cả hai đều giật mình, bởi vì trong xe có một người đàn ông cầm một vật tròn tròn, giống hệt quả bom lúc nãy.
Diêu Tinh cũng không kịp suy nghĩ xem người này định ném bom ai, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu rút khẩu súng nước cỡ lớn đặc chế trong túi ra, bắn về phía mặt người đàn ông.
Chất lỏng màu đỏ liên tục phun ra, tạo thành đường thẳng bắn vào mặt người đàn ông. Một mùi hăng hắc nhanh chóng lan tỏa trong không khí, ngay cả Diêu Tinh đang bắn súng và Cố Từ bên cạnh cũng bị sặc, hắt hơi liên tục.
Người đàn ông trong xe kêu gào thảm thiết, hai tay che mắt, vô thức muốn dụi mắt, để giảm bớt cảm giác đau rát như muốn chết. Gã dụi càng mạnh, đau càng dữ dội, đau đớn không thể chịu nổi, gã cúi người xuống, đau đớn đến mức muốn đâm đầu vào cửa xe.
Các cảnh sát hình sự nhanh chóng xông vào, lôi hai người trong xe ra, sau đó còng tay và còng chân bọn họ lại.
Hai người này quá hung dữ, còng chân là điều cần thiết, tránh xảy ra bất trắc.
Một cảnh sát hình sự nhịn cười, nói với Diêu Tinh: "Người anh em, khẩu súng nước ớt này của cậu rất hữu dụng, mua ở đâu thế? Hôm nay khẩu súng nước bé nhỏ này của cậu đã lập công rồi."
"Hắt xì, hắt xì..." Diêu Tinh liên tục hắt hơi, không dám dùng tay lau mắt.
"Dễ dùng phải không? Cái này tôi đặc biệt đặt làm, tầm bắn khá xa, nước ớt công thức độc quyền, cay chết người, đây là vũ khí phòng thân đấy."
Diêu Tinh nói xong, giơ khẩu súng trên tay lên cho các cảnh sát hình sự có mặt xem.
Những cảnh sát hình sự này đều lớn tuổi hơn Diêu Tinh, nhìn khẩu súng nước trên tay Diêu Tinh, bọn họ vừa thấy may mắn vừa thấy buồn cười.
Dù súng nước này trông có vẻ như đồ chơi trẻ con, nhưng khi cần thiết, nó vẫn có thể giải quyết vấn đề lớn. Đây là phiên bản nâng cấp của nước ớt.
Tuy nhiên, bọn họ ngại ngùng khi phải cầm thứ này lên chiến trường. Dù sao, bọn họ cũng là những người đàn ông ngoài ba mươi, bốn mươi tuổi, cầm súng nước đi bắt người, bọn họ thực sự không làm được...
Cố Từ cười phá lên, nói với Diêu Tinh: "Cuối cùng vũ khí bí mật của cậu cũng có ích, không uổng công nghiên cứu."
"Tôi cũng không còn cách nào khác, Chi đội trưởng La cũng không trang bị súng cho chúng ta, dùng dùi cui để tự vệ có hạn chế, tôi phải nghiên cứu một thiết bị có thể bắn tầm xa, nếu không tôi sẽ không có cảm giác an toàn. Hôm nay thực sự may mắn!"
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Diêu Tinh cũng có chút sợ hãi.
Lúc này, các cảnh sát hình sự đã bắt đầu kiểm tra tình hình trên chiếc xe bán tải, chưa đầy hai mươi phút, bọn họ đã tìm thấy hơn mười khẩu súng trên xe. Những khẩu súng này rõ ràng không phải là loại tiêu chuẩn, cũng không phải là súng săn thông thường.
Đội trưởng dẫn đầu im lặng cầm một khẩu súng, nhìn vào đầu nòng súng, thở dài nói: "Những khẩu súng này, có lẽ là do Phó Trường Liên làm ra, hai người này thực sự đi mua hàng chỗ ông ta."
Một cảnh sát hình sự khác nói: "Sau khi trở về có thể kiểm tra xem, xem vết đạn bắn ra từ khẩu súng này có phù hợp với vết đạn trên hộp sọ của nạn nhân Đàm Trung hay không?"
"Tất nhiên phải kiểm tra." Đội trưởng nói xong, liền báo cáo tình hình hiện trường với Chi đội trưởng Liễu.
Cho đến nay, rốt cuộc toàn bộ vụ án cũng có được tiến triển. Công việc còn lại thực sự không cần đám người Lâm Lạc tiếp tục can thiệp.
Sáng hôm sau, xe của Lâm Lạc rời khỏi sân của chi đội hình sự thành phố Dư Khánh, mọi người chuẩn bị trở về thành phố Giang Ninh.
Vết thương trên cánh tay của Từ Diệc Dương chủ yếu là do sức ép, một số mảnh vỡ của quả bom đã ghim vào da của anh ta, bác sĩ đã lấy ra và bôi thuốc. Không ảnh hưởng đến gân cốt, nên Từ Diệc Dương không phải nhập viện.
Chi đội trưởng Liễu và những người khác nhiệt tình tiễn Lâm Lạc ra về, nhìn hai chiếc xe biến mất ở ngã tư đường, Chi đội trưởng Liễu không khỏi thở dài, có người như Lâm Lạc, quả thực như được thêm một vũ khí lợi hại, phá án như diều gặp gió, cảm giác này thật sự khiến người ta nghiện.
Tiếc là, Lâm Lạc thuộc về chi đội cảnh sát Giang Ninh, La Chiêu cũng không thể thả người...
Anh ta lắc đầu, dẫn mọi người về chi đội, rồi bắt đầu thẩm vấn.
Vài ngày sau, loạt vụ án này cuối cùng cũng được làm sáng tỏ. Sự thật cũng giống như những gì bọn họ suy đoán trước đó.
Phó Trường Liên chính là kẻ sát hại Đàm Trung, khi Đàm Trung còn sống, vô tình biết được ông ta đang chế tạo súng cho người khác, liền muốn dừng hợp tác với ông ta. Điều này khiến Phó Trường Liên tức giận. Bởi vì dựa vào bản thân ông ta, hoàn toàn không thể làm thủ tục mua lại trạm thu mua. Vì vậy, ông ta chọn giết Đàm Trung, vừa có thể giữ bí mật chế tạo súng của mình, vừa có thể độc chiếm trạm thu mua.
Còn về cháu trai của Phó Trường Liên, hắn ta có xu hướng tình dục đặc biệt, trong thời đại này, không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn ta thông qua quan hệ vợ chồng, nên hắn ta đi tìm đối tượng phù hợp để phạm tội trong những kỳ nghỉ của mình.
Lý do hắn ta nhắm vào Tạ Bảo Hoa là bởi vì khuôn mặt và vóc dáng của Tạ Bảo Hoa rất hợp khẩu vị của hắn ta, nên hắn ta không nhịn được, liền tìm đến nhà Tạ Bảo Hoa muốn cưỡng bức. Chỉ là không ngờ Tạ Bảo Hoa thường xuyên tập thể dục, thân thể rất tốt, thậm chí còn làm hắn ta bị thương.
Sau khi Lâm Lạc và những người khác trở về Giang Ninh, một số lãnh đạo của cục đã đến thăm bọn họ, xác nhận mọi người đều không sao, các lãnh đạo mới yên tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận