Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 304. -

Dựa trên những manh mối đã biết, hiện tại cơ bản anh ta đã xác định Triệu Hoan chính là hung thủ, vậy nhà gã rất có thể có tang vật.
Trong lúc cảnh sát hình sự lấy mẫu cho Triệu Hoan, Chi đội trưởng Hứa gọi điện thoại cho cảnh sát ở trấn Đào Hoa, bảo bọn họ lục soát nhà của Triệu Hoan.
Sau khi lấy mẫu xong, Chi đội trưởng Hứa lập tức cho người mang đến phòng giám định dấu vết, bảo nhân viên giám định so sánh dấu vân tay vừa lấy được của Triệu Hoan với dấu vân tay tìm thấy trong phòng thuê của Ôn Hữu Bằng.
Vài phút sau, nhân viên giám định gọi điện thoại cho Chi đội trưởng Hứa: "Dấu vân tay trùng khớp. Người này mang giày cỡ 40, giày nữ cỡ 39 cũng mang được."
Chi đội trưởng Hứa lại nhận được một cuộc điện thoại, thấy Triệu Hoan vẫn im lặng chống đối, anh ta cười lạnh một tiếng, nói: "Triệu Hoan, đừng nghĩ anh không khai, chúng tôi sẽ không có cách nào kết tội anh."
"Đội tóc giả giả gái, giày phù hợp không mang, mang nhỏ hơn một size, lừa ai vậy? Anh diễn giỏi thật đấy?"
Triệu Hoan trợn mắt trắng, tỏ ra bộ dạng chết cũng không sợ.
Chi đội trưởng Hứa nhìn thoáng qua liền biết người này đã làm không ít chuyện xấu, nếu không thì sao lại mặt dày mày dạn như vậy, còn trẻ tuổi đã trở thành kẻ gian rồi.
Anh ta cũng không vội, Triệu Hoan không khai thì anh ta sẽ để người này ở lại phòng thẩm vấn.
Đồng thời, anh ta định đến phòng giám định dấu vết, thúc giục người giám định lấy mẫu từ đường hầm, để bọn họ trích xuất những mẫu vật đó rồi so sánh với Triệu Hoan.
Nếu so sánh thành công, điều đó có nghĩa là Triệu Hoan là người cùng với Ôn Hữu Bằng đi đào mộ.
Nếu vậy, xác chết trong ngôi mộ cổ có thể là do gã và Ôn Hữu Bằng mang vào.
Về lý do giết Ôn Hữu Bằng, Triệu Hoan không khai, anh ta tạm thời cũng không thể đưa ra kết luận.
Có một loại khả năng là muốn cướp đồ cổ, nhưng không loại trừ yếu tố tình cảm. Hiện tại anh ta vẫn chưa rõ tính hướng của Ôn Hữu Bằng và Triệu Hoan, để biết điều này, điều tra và xem xét thêm là điều cần thiết.
Chi đội trưởng Hứa quay lại phòng giám định dấu vết, nhìn thấy Lâm Lạc, lập tức nở nụ cười, "Tiểu Lâm, tôi không biết phải nói như thế nào cho phải, từ lúc bắt đầu đến giờ vụ án này còn rất thuận lợi, chờ một thời gian cô phải cho tôi cơ hội, cảm ơn cô và giáo sư Phương thật tốt."
"Không cần khách sáo như vậy." Lâm Lạc tùy ý nói.
Vài vụ án mà Chi đội trưởng Hứa giao cho cô, cô đều xử lý xong, tạm thời không có việc gì khác, cô muốn gọi điện thoại cho giáo sư Phương, xác nhận thời gian trở về Giang Ninh vào ngày mai.
Cô lấy điện thoại, tìm một nơi yên tĩnh, gọi điện thoại cho giáo sư Phương.
Giáo sư Phương nhanh chóng nghe máy, nhưng Lâm Lạc nghe thấy tiếng ồn bên kia, có vẻ như có người đang nói chuyện.
Lâm Lạc liền nói: "Thầy, bên đó thế nào rồi? Em nghe thấy rất ồn."
"Không có gì to tát, người của Bảo tàng quốc gia và Bảo tàng tỉnh đều đến đây, đang bàn bạc một số việc."
Giáo sư Phương nói đến đây, đột nhiên nhớ đến mục đích lần này ông đưa Lâm Lạc đến thành phố Trường Ninh. Ông vốn muốn phục dựng khuôn mặt cho xác chết trong mộ cổ, nếu thành công, đây cũng là một trải nghiệm tốt. Khi tìm Lâm Lạc, ông còn nói với cô đây là một công việc thú vị.
Nhưng mọi chuyện xảy ra đến giờ, hoàn toàn không theo logic, việc phục dựng khuôn mặt cho xác chết không thể thực hiện được.
Đối với chuyện Lâm Lạc đi cùng ông, ông có chút ngại ngùng. Mặc dù không phải lỗi của ông, nhưng ông có thể nhận ra Lâm Lạc đang thất vọng.
Cô bé này nói nhỏ cũng không còn nhỏ nữa, nhưng bản tính vẫn còn chút trẻ con, cũng là bảo bối trong mắt ba mẹ. Ông đưa cô bé ra ngoài, an ủi một chút cũng là chuyện nên làm. Ông muốn muốn bù đắp một chút, bù đắp áy náy trong lòng.
Lúc này, tiếng nói chuyện trong phòng họp lại truyền đến. Giáo sư Phương nghe vài câu, cảm thấy cuộc tranh luận của các vị chuyên gia này còn thẳng thắn hơn lúc mới gặp mặt.
Nếu cứ tranh luận tiếp, có lẽ ông sẽ chứng kiến ​​một cuộc chiến tranh cấp độ cuyện gia.
Ngay cả Ông lão như ông cũng cảm thấy hứng thú, muốn làm người xem, Lâm Lạc chắc chắn còn muốn tham gia cuộc vui này hơn.
Ông nhìn về phía sau, thấy không ai đến, liền nhỏ giọng nói: "Tiểu Lâm, người của Bảo tàng quốc gia và Bảo tàng tỉnh không hợp nhau, chủ yếu là người của Bảo tàng tỉnh có ý kiến ​​lớn, hai bên đang tranh cãi."
Lâm Lạc tò mò, "Tại sao vậy ạ?"
Giáo sư Phương nhỏ giọng trả lời: "Bảo tàng quốc gia muốn vận chuyển những đồ đồng có khắc chữ vừa khai quật được từ mộ cổ đến thủ đô, nhưng Bảo tàng tỉnh không đồng ý. Bây giờ bọn họ vẫn đang tranh cãi, thầy đoán là trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không tranh luận được kết quả. Em có muốn đến xem không?"
Lâm Lạc: . . .
Nghe tiếng nói cố ý hạ thấp của giáo sư Phương, Lâm Lạc cười nói: "Thầy, sao thầy lén lút vậy? Nói nhỏ thế, em nghe cũng mệt."
Giáo sư Phương không có uy nghiêm gì trước mặt Lâm Lạc, cũng cười nói: "Nếu em muốn đến thì đến sớm đi, đến muộn sẽ không xem được nữa đó."
"Vậy em nhất định sẽ đến, thầy, thầy đợi em ở đó."
Chuyện này không cần do dự, Lâm Lạc quyết định đi ngay.

Lâm Lạc lặng lẽ đi vào phòng họp của Viện bảo tàng văn hóa, đúng lúc thấy một ông lão gầy gò tóc bạc phơ đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên.
Tất cả mọi người có mặt đều bị cuộc tranh cãi của hai người này thu hút, không mấy ai để ý đến cô.
Lúc này mọi người trong phòng đều đứng, cô lặng lẽ đi đến sau lưng giáo sư Phương. Những người quen biết cô biết cô là học sinh của giáo sư Phương, đương nhiên sẽ không ngăn cản cô, những người không quen biết chỉ cho rằng cô là nhân viên của bảo tàng, cũng không ai can thiệp vào hành động của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận