Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 462. -

Quách Vô Hạ phản bác lại anh: "Anh là người cổ hủ, em chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ để nhìn thôi, làm sao? Có vấn đề gì sao?"
Lâm Lạc suy nghĩ một lúc, cười nói: "Vô Hạ, kiểu trang điểm mà em nói, có lẽ gọi là trang điểm chiến tranh."
"Trang điểm chiến tranh, đúng vậy, rất chính xác, chị dâu, chị giỏi diễn tả quá." Quách Vô Hạ tưởng tượng một lúc, càng nghĩ càng thấy Lâm Lạc diễn tả hay.
Đối với điều này, Lâm Lạc cảm thấy áy náy trong lòng, cách nói này không phải do cô tạo ra.
Lộ Hàn Xuyên nghe đến đây, lại cảm thấy vô nghĩa, anh liếc mắt nhìn Lâm Lạc, "Anh còn ngồi đây này, có thể tôn trọng anh một chút được không?"
"Khen người khác đẹp trai trước mặt anh, có nghĩ đến cảm giác của anh không?"
Quách Vô Hạ: . . .
Lâm Lạc ngồi cạnh cô ấy, nghe Lộ Hàn Xuyên nói như vậy, lập tức nói: "Ai đẹp trai cũng không bằng anh đẹp trai, thật đấy, không lừa anh đâu."
Vốn dĩ Lộ Hàn Xuyên đang lái xe nghiêm túc, đột nhiên nghe cô nói vậy, mặt lại đỏ lên, dù cố gắng kiềm chế nhưng cũng không thể kiềm chế được.
Quách Vô Hạ cố gắng nhịn cười, không dám lên tiếng, sợ phá vỡ bầu không khí trong xe.
Cô ấy lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lộ Hàn Xuyên mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.
Lộ Hàn Xuyên ho khan hai tiếng, mới che giấu sự ngượng ngùng, quay đầu lại nói với Quách Vô Hạ: "Bên mẹ anh định sắp xếp như thế nào?"
"Cô em nói lần này chị dâu sẽ ở lại đây để điều tra vụ án, thời gian có thể sẽ khá gấp, nên không gặp nhiều người. Chỉ gặp gỡ một số người thân trong gia đình, để chị dâu làm quen."
"Cô em còn muốn nói chuyện với chị dâu về chuyện đính hôn, cô nói anh và chị dâu đều là con một, nếu đính hôn có lẽ phải tổ chức hai buổi. Một buổi ở Giang Ninh, một buổi ở đây. Hai bên đều có rất nhiều họ hàng bạn bè, còn có đối tác kinh doanh, những người này chắc chắn phải mời."
Lộ Hàn Xuyên chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết được lúc đó sẽ có bao nhiêu người đến, nhưng anh và Lâm Lạc thực sự là con một, không tổ chức ở bên nào cũng đều không hợp lý.
Nhưng nếu tổ chức cả hai bên, thì sẽ hơi mệt mỏi. Đây mới chỉ là tiệc đính hôn thôi.
Vì vậy, anh quay đầu nhìn Lâm Lạc: "Em có ý kiến gì?"
Chuyện này, vợ chồng Lâm Khánh Đông đúng là có nói Lâm Lạc, suy nghĩ của hai người cũng giống Quách Văn Nhã, đều muốn tổ chức thật tốt.
Đối với chuyện này, Lâm Lạc rất phản đối, chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết được sẽ mệt mỏi như thế nào. Nhưng cô không cãi lại được vợ chồng Lâm Khánh Đông. Cho nên cô cũng gật đầu: "Ba mẹ em cũng có ý định như vậy."
Tuy nhiên lần này sẽ không mệt mỏi lắm, chỉ gặp gỡ một số người thân, nên Lâm Lạc cũng không có áp lực gì.
Quách Vô Hạ đặt phòng cho Lâm Lạc và những người khác ở khách sạn gần Cục cảnh sát hình sự, mọi người đến khách sạn, liền bước lên thảm trải sàn mềm mại trong hành lang đi về phía phòng.
Quách Vô Hạ vừa đi vừa giới thiệu: "Khách sạn này gần Cục cảnh sát hình sự, suy nghĩ đến chuyện chị còn phá án, em đã đặt phòng ở chỗ này."
"Ngày mai nếu có thời gian, có thể đến nhà ở. Bên đó rộng rãi, còn có sân vườn, đều là người nhà, không có người ngoài, lúc đó chúng ta có thể dựng lều nướng thịt vào buổi trưa."
Nói đến đây, cô ấy nhìn những người đi theo sau Lâm Lạc, "Mấy người cũng có thể đến, chắc chắn đủ chỗ ở. Nhiều người cũng rất náo nhiệt."
Vốn dĩ Diêu Tinh đã quyết tâm phải đi theo Lâm Lạc, Quách Vô Hạ đã chủ động lên tiếng, tất nhiên cậu sẽ không từ chối, cậu lập tức cười đồng ý thay Cố Từ và Từ Diệc Dương.
Quách Vô Hạ đặt cho Lâm Lạc một phòng xép, Lâm Lạc bước vào, nhìn thoáng qua, liền cười nói: "Vô Hạ, nếu tính theo tiêu chuẩn đi công tác, căn phòng này đã vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng rồi."
Quách Vô Hạ đang làm việc trong hệ thống thuế, đương nhiên cô ấy biết rõ tiêu chuẩn đi công tác của cơ quan, cô ấy cười nói: "Yên tâm đi chị dâu, cô của em trả tiền, chị và em không cần phải lo lắng về việc có vượt quá tiêu chuẩn hay không."
"Nếu em tự đặt phòng, em cũng không có tiền. Em cũng không giấu gì, lương của em chỉ có một nghìn hai trăm mỗi tháng, em muốn đóng giả đại gia cũng không được."
Quách Vô Hạ dặn dò thêm vài câu, rồi để Lâm Lạc nghỉ ngơi trước, sáng mai cô ấy sẽ liên lạc lại với Lâm Lạc. Về phần Lộ Hàn Xuyên, thì ở phòng bên cạnh Lâm Lạc. Quách Vô Hạ đã đặt ba phòng riêng biệt, đủ chỗ ở.
Sau khi cô ấy đi, Lâm Lạc trở về phòng dọn đồ, vừa treo quần áo xong thì nhận được điện thoại của La Chiêu: "Tạ Bạch sắp đến Hối Xuyên, khoảng mười một giờ tối. Em và Tiểu Lộ cùng tiếp đón anh ta. Anh gửi số điện thoại cho em, em có thể liên lạc riêng với anh ta."
Tạ Bạch sắp đến? Cũng khá nhanh, Lâm Lạc nghĩ.
Không biết anh ta có thể khai thác được gì hữu ích từ miệng của Thù Tiểu Hào hay không.
"Đến rồi!" Vài người đứng ở cửa ra vào, Diêu Tinh là người đầu tiên nhận ra Tạ Bạch.
Nhìn theo hướng Diêu Tinh chỉ, Lâm Lạc nhìn thấy một thanh niên cao ráo, anh ta mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, áo khoác đen được treo trên cánh tay trái.
Toàn bộ khí chất của Tạ Bạch khá lạnh lùng, khi nhìn thấy họ, biểu cảm cũng không có gì thay đổi, sắc mặt luôn luôn lạnh nhạt
—----------
*Ở mấy chương trước tác giả có nhắc đến một nhân vật lão Phùng - Phùng Đường là một nhà tâm lý học, biết thôi miên, là tổ viên chưa xuất hiện của tổ 8, có chút giống với Tạ Bạch cũng biết thuật thôi miên, cũng là tổ viên chưa xuất hiện của tổ 8. Editor cũng không biết có phải tác giả nhớ nhầm tên (hai nhân vật này là cùng một người) hay là hai người khác nhau hay không.Cho nên tạm thời vẫn sẽ gọi theo tác giả nhé mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận