Nữ Pháp Y Xuyên Về Thập Niên 90

Chương 402. -

Lâm Lạc bừng tỉnh: "Loại vụ án này, mấy năm trước anh đã từng phá rồi. Nhà máy Lập Quần này khá lớn, lại dám làm như vậy, quả thực là tự tìm đường chết."
Lộ Hàn Xuyên không quan tâm mà nói: "Loại chuyện này, không thể điều tra hết, diệt trừ một nhóm, sẽ lại xuất hiện một nhóm khác. Giống như hành tây, bóc một lớp này xong lại đến lớp khác. Nhưng chuyện này không phải là vấn đề lớn nhất của dược phẩm Lập Quần."
Lời nói của Lộ Hàn Xuyên thu hút sự chú ý của Lâm Lạc: "Còn vấn đề gì nữa? Chẳng lẽ là sản xuất thuốc giả?"
"Đúng vậy, chính là sản xuất thuốc giả, hiện tại bên anh vẫn chưa bắt giữ thẩm vấn lãnh đạo của dược phẩm Lập Quần, vẫn đang trong giai đoạn điều tra."
"Hiện tại đã điều tra được ít nhất năm sáu loại thuốc của dược phẩm Lập Quần có vấn đề, chủ yếu là hàm lượng thành phần hoạt tính thấp, không đạt hiệu quả điều trị. Nghiêm trọng hơn, có hai loại thuốc, phần lớn là tinh bột, hàm lượng thành phần hoạt tính gần như bằng không, loại thuốc này cho dù bệnh nhân có uống nhiều thế nào cũng không sao, chỉ là không chữa được bệnh."
"Chi tiết cụ thể, Ngô Thành vẫn đang phối hợp với cảnh sát hình sự điều tra, mấy ngày nay anh nghỉ ngơi một chút, gần đây thực sự quá mệt."
Lâm Lạc cảm thấy trên mặt anh thực sự tràn đầy vẻ mệt mỏi, nên chủ động nói: "Hay là chúng ta đổi chỗ, em lái xe đưa anh về nhà."
Đôi mắt Lộ Hàn Xuyên sáng lên, cười lộ ra hàm răng trắng: "Được, đổi đi."
Anh định xuống xe, nhưng bị Lâm Lạc ngăn lại: "Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi xuống xe như vậy? Không sợ bị gió thổi cảm lạnh à? Em xuống, anh di chuyển sang đây là được rồi."
Lâm Lạc vừa nói vừa mở cửa xuống xe từ ghế phụ. Lúc cô đi đến bên cạnh ghế lái, Lộ Hàn Xuyên đang di chuyển sang ghế phụ.
Anh cúi người, chiếc áo sơ mi của anh bị kéo lên, lộ ra phần eo săn chắc. Lâm Lạc chỉ nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy cơ bắp săn chắc ở ngang hông và bụng dưới.
Lộ Hàn Xuyên vừa lúc quay đầu lại, theo ánh mắt của cô, nhìn xuống eo mình. Lúc đầu anh không rõ cô đang nhìn gì, liền hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Lạc không muốn thừa nhận bản thân vừa bị phân tâm, cảm thấy eo và bụng dưới của anh rất thu hút.
"Em không xem gì cả, anh nhanh di chuyển qua bên kia đi."
Lộ Hàn Xuyên ngoan ngoãn di chuyển sang bên cạnh, mơ hồ nghĩ ra điều gì đó, cho nên không ngồi yên. Anh kéo áo sơ mi lên, lộ ra phần bụng, cố ý nhìn vào đó, nói: "Không có gì đâu, gần đây anh cũng không bị thương, em không cần lo lắng."
Lâm Lạc luôn cảm thấy hành động này của anh là cố ý, cô trừng mắt nhìn anh, "Ai lo lắng cho anh?"
"Vậy lúc nãy em nhìn cái gì?" Lộ Hàn Xuyên hơi nhếch khóe môi, lại kéo vạt áo lên.
Lâm Lạc hơi tức giận, đóng cửa xe lại, hỏi ngược anh: "Em chỉ thấy eo của anh tạm được nên nhìn vài cái thôi. Sao, không được nhìn à?"
"Nếu không anh cởi áo ra đi, để cho em nhìn kỹ hơn."
Vốn dĩ Lộ Hàn Xuyên định trêu chọc Lâm Lạc, nhưng khi Lâm Lạc thật sự nói với anh như vậy, anh lại có chút chống đỡ không nổi.
Toàn bộ khuôn mặt và tai anh lập tức đỏ lên, môi khẽ mím lại, hơi thở gấp gáp, trong lúc nhất thời có chút ngại ngùng nhìn Lâm Lạc.
Lâm Lạc cũng cảm thấy hơi buồn cười, liếc nhìn anh một cái, hơi nghiêng đầu, giống như đang nói với anh: Nhìn đi, anh còn dám cãi lại em nữa không...
Lộ Hàn Xuyên cảm thấy mặt mình nóng ran, đợi khi tâm trạng ổn định hơn một chút, anh thật sự cởi nút áo sơ mi ở phần trên ra, để lộ toàn bộ lồng ngực trước mặt Lâm Lạc, mặc dù mặt vẫn còn đỏ nhưng lại nói: "Chỉ cần em muốn nhìn, lúc nào cũng được."
Lần này đến lượt Lâm Lạc có chút luống cuống, vốn dĩ cô định lái xe đi, nhưng lại đột ngột dừng lại, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.
Lộ Hàn Xuyên cười khẽ, anh đưa tay ra, nắm lấy tay Lâm Lạc, đặt tay cô lên bụng mình, dùng giọng trầm thấp nói bên tai Lâm Lạc: "Em không chỉ được nhìn, mà còn được sờ, muốn sờ thế nào thì sờ, đều là của em."
Tay Lâm Lạc bất ngờ chạm vào phần bụng của Lộ Hàn Xuyên, cảm giác săn chắc khiến Lâm Lạc cũng đỏ mặt.
Gần đây Lộ Hàn Xuyên đã dán màn cách nhiệt cho tất cả các cửa sổ xe, dù có người ở bên ngoài cũng không nhìn thấy được tình hình bên trong xe.
Lúc này, hình như không khí trong xe đang nóng lên, tiếng thở ngày càng gấp rút, Lộ Hàn Xuyên đưa tay ra, cởi chiếc áo khoác lông vũ trên người Lâm Lạc. Vì ngón tay run rẩy, động tác của anh không nhanh nhẹn, thậm chí còn hơi vụng vệ.
Sau đó, anh dùng tay nắm lấy tay Lâm Lạc, vuốt ve trên phần bụng mình, không muốn Lâm Lạc buông tay.
Lần nữa em có thể chủ động hôn anh như lần trước không?" Lộ Hàn Xuyên quay sang nhìn Lâm Lạc.
Lần trước lúc Lâm Lạc chủ động hôn anh, cảm giác rung động đó vẫn còn in đậm trong ký ức, anh rất muốn được trải nghiệm thêm lần nữa.
Anh vừa nói xong, ngón tay Lâm Lạc đã đặt lên môi Lộ Hàn Xuyên, cô dùng ngón tay xoa nắn nhẹ nhàng đường nét trên môi anh, những động tác mềm mại khiến da đầu Lộ Hàn Xuyên tê dại, bụng như có lửa đang bùng cháy.
Anh đã gần như kiềm chế không nổi, thì Lâm Lạc đã áp môi xuống, từng cái chạm nhẹ như cánh bướm, trước khi di chuyển lên môi anh, nhẹ nhàng thưởng thức như đang nếm thử thạch rau câu.
Anh cảm thấy mình như đang ở bên bờ vực núi lửa, lúc này dù là nhảy xuống bị thiêu rụi cũng sẵn sàng.
Anh vội vàng ôm lấy Lâm Lạc vào lòng, chiếc áo sơ mi vẫn đang nửa mở, da tiếp xúc với áo len của cô khiến anh ngứa ngáy, trái tim cũng ngứa ngáy theo.
Lộ Hàn Xuyên chuyển sang chủ động, nửa người phủ lên Lâm Lạc, lúc bọn họ ngồi dậy đã là 20 phút trôi qua, đôi môi Lâm Lạc đỏ au.
Anh gục đầu vào vai Lâm Lạc, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận