Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chuong 122: Tong Tieu Chi Ban Ga Trai Giuong 2

Chuong 122: Tong Tieu Chi Ban Ga Trai Giuong 2Chuong 122: Tong Tieu Chi Ban Ga Trai Giuong 2
"Những thứ này bán như thế nào?"
"Cái màu đỏ thẫm này đắt hơn một chút, giá 38 tệ, những thứ khác đều là 35 tệ." Đường Tiêu Tiêu báo cho bà một cái giá.
"Vậy dì lấy cái màu đỏ thẫm này và cái màu xanh nhạt này." Bà chọn hai bộ rồi trả tiền.
"Cháu chờ dì một chút, dì có hai người chị em sống ở tòa nhà bên cạnh, có thể các dì ấy cũng thích, dì đi gọi hai người đó tới." Nói rồi giám đốc Triệu vội vàng bước ra cửa.
"..." Đường Tiêu Tiêu kinh ngạc một hồi lâu, giám đốc Triệu để cho một người xa lạ ở một mình trong nhà, cũng không sợ người ta lấy mất cái gì đó trong nhà của bà sao.
Nhưng mà hẳn là phải gần lắm, rất nhanh giám đốc Triệu đã mang theo hai người phụ nữ trạc tuổi của bà đến cùng.
"Đừng nói tôi nhìn thấy đồ tốt liền quên mất hai người, đây là đồ do cháu gái tôi mang đến, còn ba bộ, hai người nhìn xem có thích không." Giám đốc Triệu nói với hai người chị em của mình.
"Từ khi nào mà bà có được một cô cháu gái xinh đẹp như vậy, sao chúng tôi không biết."
"Dì. Đường Tiêu Tiêu phối hợp gọi giám đốc Triệu một tiếng.
"Con gái của chị họ tôi, từ nhỏ đã rất ngoan rồi." Giám đốc Triệu cầm lấy ba bộ kia cho các bà xem.
Cuối cùng, dưới lời khen của giám đốc Triệu, hai người kia chia nhau ba bộ ga trải giường.
Chờ sau khi hai người kia rời đi, Đường Tiêu Tiêu mới từ trong miệng giám đốc Triệu biết được, hai người kia một là vợ của xưởng trưởng, một là vợ của giám đốc tài chính, đều là người không thiếu tiền.
"Dì, hôm nay thật sự cảm ơn dì rất nhiều, cái này là phần của dì ạ." Cô đếm ra 9 tệ rồi đưa cho giám đốc Triệu.
"Ồ, nhóc con này cũng thật hiểu chuyện a." Giám đốc Triệu cũng không từ chối, đây chính là mấy ngày lương của bà đó.
"Di cháu họ Tống, dì gọi cháu là Tiểu Chi là được rồi."
"Tiểu Chi, dì hỏi cháu, cái khăn cổ bằng lụa này của cháu còn không?" Lần đầu tiên giám đốc Triệu nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu, đã bị chiếc khăn cổ bằng lụa này của cô thu hút.
"Có, cháu còn mấy cái ạ."
"Vậy khi nào cháu có thể mang nó đến cho dì xem?" Giám đốc Triệu hỏi.
"Di hiện tại cháu liền trở về lấy cho dì."
"Vậy thì tốt quá, dì ở nhà chờ cháu." Giám đốc Triệu cao hứng nói.
Chủ yếu là do chiếc khăn lụa Đường Tiêu Tiêu đeo rất đẹp, bà chưa từng nhìn thấy cái nào đẹp như vậy ở trong cửa hàng bách hóa cả.
Giám đốc Triệu đưa cô ra phòng thường trực, lại giới thiệu với người gác cửa đây là cháu gái của bà, từ nay về sau cô có thể vào đây.
Sau khi Đường Tiêu Tiêu rời khỏi sân xưởng sản xuất khăn mặt, cô tìm một con ngõ hẻm tiến vào trong không gian, lấy mười chiếc khăn lụa, lại chọn ra năm bộ quần áo hợp với tuổi của giám đốc Triệu.
Ở trong không gian này chờ nửa tiếng, mới đi đến xưởng sản xuất. Giám đốc Triệu chọn hai cái khăn lụa và một bộ quần áo, khen đồ của Đường Tiêu Tiêu rất đẹp, chất lượng cũng tốt.
"Dì, nếu như dì có hứng thú thì cháu sẽ để lại những thứ này ở đây cho dì, nếu như dì có thể bán được thì cháu sẽ trích phần trăm cho dì, khăn lụa này thì cháu cho dì một tệ, còn quần áo và ga trải giường thì đều là ba tệ."
Chiếc khăn lụa mà cô đưa cho giám đốc Triệu cũng có giá ngang bằng với giá ở trong cửa hàng bách hóa, năm tệ một cái, còn lại quần áo là hai mươi tám tệ.
Giám đốc Triệu nghe thấy thế lập tức cảm thấy hứng thú: "Không cần dì trả tiên trước cho cháu sao?"
"Cháu tin dì ạ" Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười rực rỡ, cũng chỉ là mấy bộ quần áo cùng mấy chiếc khăn lụa mà thôi.
"Vậy được, Tiểu Chi, cháu cứ để lại cho dì, cuối tuân này dì sẽ nghỉ ngơi ở nhà, đến lúc đó dì chắc chắn sẽ bán đi, cháu cũng có thể mang thêm cho dì một vài thứ khác."
Trong xưởng sản xuất khăn mặt có không ít nữ công nhân, chỉ riêng trong văn phòng bà cũng đã có rất nhiều rồi, mấy thứ ở trên tay bà đây không quá hai ngày đã có thể bán hết rồi.
"Được, cháu sẽ mang đến cho dì."
Ra khỏi sân xưởng sản xuất khăn mặt, Đường Tiêu Tiêu vừa đạp xe quay về tổng cục cứu hỏa, vừa nghĩ xem nếu như có thể mở rộng thêm vài người tuyến dưới như giám đốc Triệu thì như thế nào.
Cô cũng chỉ cần giao hàng cho các bà, cũng không cần mỗi ngày lại phải chạy đến nhà máy, xưởng sản xuất như vậy.
Những người như chủ nhiệm Trương đều là người địa phương, họ đều quen biết rất nhiều người, điều này giúp họ dễ dàng tìm được khách hàng hơn cô rất nhiều.
Càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này rất khả thi, cô vui vẻ đạp xe quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận