Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chuong 53: Lam Bao Cao Ket Hon 1
Ngày hôm sau, bởi vì lo lắng Tống Cảnh Chi còn chưa hồi phục, Đường Tiêu Tiêu cũng không dám để anh chạy xe đạp, bọn họ nhờ Tống Vĩ lái máy cày đưa bọn họ đi.
Bởi vì anh còn có những chuyện khác cần phải nói, thế nên Đường Tiêu Tiêu cũng không cùng anh vào phòng làm việc ở công xã, ngay cả chủ nhiệm Vương cũng rời khỏi phòng làm việc trước khi anh gọi điện thông báo kết hôn.
"Chính ủy, tôi muốn làm báo cáo kết hôn, thế nhưng tôi tạm thời chưa thể trở về đơn vị được." Đợi sau khi điện thoại được kết nối, Tống Cảnh Chi nói thẳng mục đích của mình.
Đầu bên kia dừng lại mấy giây, hiển nhiên có chút khiếp sợ khi nghe thấy tin tức này.
"Cậu tìm được đối tượng rồi? Mau gửi thông tin của đối phương đến đây, phía bộ đội sẽ giúp cậu xử lý, đến lúc đó hai người cứ đi làm giấy đăng ký kết hôn luôn là được."
"Vâng." Anh báo cáo thông tin của Đường Tiêu Tiêu, đương nhiên phía bộ đội sẽ đi điều tra tình hình, đến phúc đó sẽ lại phê chuẩn lần nữa.
"Chân của cậu thế nào rồi?" Chính ủy hỏi.
"Đã có thể đi lại bình thường, nhưng vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục."
"Nhanh vậy sao?" Chính ủy nghe thấy tin tức này, cảm thấy vô cùng vui mừng: "Cậu đừng gấp, đợt nghỉ phép của cậu được được xếp qua tới sang năm rồi, cậu cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt đi."
Lúc phẫu thuật, bác sĩ cũng đã nói quá trình hồi phục sẽ mất ít nhất ba tháng, hơn nữa còn cần thời gian dài để phục hồi, thế nên đội cứu hỏa đã cho anh nghỉ phép vì thương tật.
"Cảm ơn tổ chức." Nếu như là trước kia, Tống Cảnh Chi sẽ vội vàng quay trở về đội, thế nhưng anh vẫn phải ấn định ngày cưới, đã nhiều năm anh không đón tết Nguyên Đán cùng cha mẹ, thế nên anh cũng không từ chối.
"Tiền trợ cấp mấy tháng này, cậu muốn tôi gửi tới cho cậu hay để cậu trở về đội roi nhận sau?" Chính ủy nghĩ đến việc anh muốn kết hôn, chắc hẳn cần dùng đến tiền.
"Chờ tôi trở vê đội rồi lấy sau đi." Anh ngừng một chút: "Chính ủy, tôi muốn lúc tôi trở ve đội có thể dẫn vợ vào đội theo."
"Ha ha, được rồi, cậu muốn xin nhà trong đơn vị đúng không?”
"Vâng."
"Được, không thành vấn đề, sau khi báo cáo kết hôn được phê chuẩn, tôi sẽ xin giúp cậu, sau đó giữ đợi đến khi cậu trở về có thể vào ở."
"Cảm ơn chính ủy." Tống Cảnh Chỉ lại hỏi thăm một chút tình hình của Từ Sơn, sau đó cúp máy.
Bởi vì trong thôn vẫn còn phải dùng máy cày, hai người cũng không làm chậm trễ thời gian của Tống Vĩ nữa, lập tức quay trở về thôn.
"Em phải đi nhặt cỏ phấn." Sau khi về đến nhà, Đường Tiêu Tiêu đeo cái gùi, chuẩn bị rời khỏi nhà.
Anh đi cùng em."
Cô nháy mắt với anh mấy cái, chung quy đường núi cũng không bằng phẳng dễ đi, cô không chắc anh có thể đi được không. "Yên tâm đi, không sao đâu." Ngày hôm qua anh còn thử tập nửa bài huấn luyện, hoàn toàn không có phản ứng khó chịu gì.
"Vậy cũng được, nếu anh thấy không thoải mái ở đâu nhớ nói với em đấy."
Tống Cảnh Chỉ cầm lấy cái gùi trên người cô, sau đó đeo lên lưng mình, sau đó lại cầm lấy lưỡi hái, hai người chậm rãi đi lên núi.
"Chú Đường, thím Đường."
"Chú Cảnh Chi, dì Đường."
Thạch Đầu cùng bọn trẻ nhìn thấy hai người họ cũng nhiệt tình chào hỏi, Tống Cảnh Chi lấy mấy viên kẹo từ trong túi ra, phân phát cho bọn trẻ.
"Hôm nay chú mời mấy đứa ăn kẹo, hôm nay chú sẽ cắt cỏ phấn cho dì Đường."
"Vậy bọn cháu cho chú mấy quả dại vừa hái." Bọn trẻ vừa hái được một ít trái cây rừng, lúc này đều chất hết trước mặt bọn họ.
Tống Cảnh Chi cười nhận lấy, bây giờ chỉ vừa mới vào thu, anh cởi chiếc áo khoác mỏng xuống, bọc số trái cây rừng kia lại, sau đó đưa Đường Tiêu Tiêu đi theo một hướng khác.
"Sao không đi cùng bọn trẻ?" Cô tò mò hỏi.
"Muốn ở một mình với em." Anh dừng bước, sau đó nắm lấy tay cô.
"Đội trưởng Tống, quả nhiên là người vừa làm báo cáo kết hôn, nói chuyện làm việc cũng khác hẳn rồi." Còn biết mười ngón tay đan vào nhau nữa đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận