Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 195: Thim Trần, Hai Năm Qua Gia Đình Vẫn On Chứ? 2
Hai đứa nhỏ vừa vào trong lòng cô, không ngoài dự đoán đều ủi về phía ngực cô.
Khá lắm, mục đích này cực kỳ rõ ràng.
Vừa rồi cô mới tắm rửa thơm ngào ngạt, toàn bộ quần áo cả trong lẫn ngoài đã thay hết rồi mới đi ra, cũng không tin chung còn có thể ngửi được mùi.
Quả nhiên, bọn nhỏ ngửi không thấy mùi, An An lại chuẩn bị bĩu môi, Tống Cảnh Chi đã kịp thời đưa lên hai bình sữa.
Bọn nhỏ rầm rì ôm bình sữa uống, lại nhìn mẹ đang bế mình, thỏa mãn venh cái chân nhỏ lên.
"Được rồi, mẹ bế hai đứa sẽ rất mệt." Tống Cảnh Chi bế Bình Bình đi, để Đường Tiêu Tiêu chỉ bế An An, anh thì ngồi ở bên cạnh vợ, để Bình Bình có thể nhìn thấy mẹ.
Sữa mẹ xem như đã cắt được, hai vợ chồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn một tháng nữa là tới tết, hàng năm vào lúc này nhà họ Tống đã bắt đầu chuẩn bị làm đồ khô để đón năm mới.
Năm nay hai vợ chồng chủ động gánh vác nhiệm vụ đến thành phố mua thịt, trước khi ra cửa Đường Tiêu Tiêu đã bị mẹ Tống bọc kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt.
Cùng Tống Cảnh Chi đi tới cửa thôn chờ máy kéo, đã có mấy thím đang chờ.
"Ơ, Cảnh Chi về đây ăn tết đó à?" Các thím nhìn thấy hai người thì nhiệt tình chào hỏi.
"Đúng vậy, thím." Tống Cảnh Chi gật gật đầu.
Sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì ngoại trừ lần trước bị thương, trước đây cùng lắm anh chỉ nghỉ phép tâm mười tháng nửa ngày.
"Sang năm sẽ được điều đến Kinh Thị rồi, nên lần này bộ đội cho nghỉ dài hạn." Anh cười nói.
Cũng bởi vì được nghỉ dài hạn, mỗi sáng sớm anh đều dậy rất sớm, trước tiên chạy một vòng quanh thôn để xem như là huấn luyện sớm.
"Thật sao, đây là chuyện tốt, trong thôn chúng ta chỉ có con nhà họ Tống là có tiền đồ nhất thôi." Có thím hâm mộ nói.
"Ha ha." Tống Cảnh Chi chỉ khiêm tốn cười cười.
Đường Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to cười đến híp lại.
"Hừ." Lúc này truyền đến một tiếng hừ, cô quay đầu nhìn sang. Ủa, đây không phải là Trân Phượng Nha đó sao.
"Thím Trần, hai năm nay trong nhà vẫn ổn cả chứ?" Đường Tiêu Tiêu rút nắm đấm nhỏ của mình từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Trần Phượng Nha.
"..." Trần Phượng Nha lập tức quay mặt đi.
Hai năm nay nhà bọn họ cũng không ổn, Vương Nhị Hỉ gả cho Lưu Tiểu Bảo đã đòi không ít sính lễ, chia nhà xây nhà cho bọn họ cũng tốn không ít.
Cũng không biết con trai mình bị trúng tà gì, nhất định phải kết hôn với Vương Nhị Hi sinh ra đứa hao của thì cũng không nói, ở nhà còn không làm gì hết, đều là con trai mình làm.
Nghĩ cái gì tới cái đó, lúc này Vương Nhị Hỉ mặc áo bông mới làm đi tới. "Cô tới làm cái gì? Đứa nhỏ đâu rồi?" Trân Phượng Nha thấy Vương Nhị Hi không ở nhà trông con, còn đi thành phố thì không nhịn được hỏi.
"Tiểu Bảo đang chăm." Vương Nhị Hỉ nhìn Đường Tiêu Tiêu một cái, cũng không chào hỏi.
"Sao đàn ông có thể chăm con chứ?" Trân Phượng Nha nghe cô ta nói như vậy, đã muốn nổi cáu.
"A, vậy mẹ đi nói với con trai mẹ đi." Vương Nhị Hỉ liếc mẹ chồng mình một cái.
Các thím bên cạnh đều nở nụ cười, nếu như không phải Đường Tiêu Tiêu đang che miệng, cũng có thể nhìn thấy khóe miệng của cô đang cong lên.
Trong thôn cặp mẹ chồng con dâu này nổi tiếng cứ gặp nhau là cãi, Trần Phượng Nha luôn muốn tỏ vẻ mẹ chồng với Vương Nhị Hi nhưng Vương Nhị Hỉ lại có thể khống chế được Lưu Tiểu Bảo, nên chẳng hề sợ chiêu này của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận