Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 167: Vợ, Em Cực Khổ Rồi! 2
Trong phòng bệnh, hai đứa trẻ được đặt bên cạnh Đường Tiêu Tiêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của hai đứa trẻ, trên mặt cô nở nụ cười thỏa mãn.
"Vợ, em cực khổ rồi." Tống Cảnh Chi nắm lấy tay cô, không ngừng hôn lên.
"Anh, anh nói xem chúng ta có nên sinh đứa thứ ba không?" Đường Tiêu Tiêu hỏi, cô đang vui mừng tới nỗi quên mất cơn đau trong phòng sinh từ lâu.
"Sinh gì mà sinh, con đã quên cơn đau lúc nãy rồi phải không." Lúc này sau khi vừa tiễn cha Tống xong đi vào, mẹ Tống nghe thấy lời cô nói.
"Mẹ -" Đường Tiêu Tiêu hơi xấu hổ, người ở bên cô vào lúc chật vật nhất chính là mẹ chồng.
"Mẹ thấy các con đã có đủ cả trai lẫn gái rồi, đừng sinh nữa, sinh thêm con có chỗ nào tốt cho thân thể đâu? Các con nhìn Trần Phượng đi, sinh tận sáu đứa, chưa tới năm mươi mà trông chẳng khác gì sáu mươi cả."
Mẹ Tống bế bọn trẻ sang nôi ở bên cạnh để không làm trễ giờ nghỉ ngơi của Đường Tiêu Tiêu.
"Cảnh Chi đi hâm nóng bình sữa đi, sợ khi bọn trẻ ngủ dậy lại đói. Trước tiên cho ăn ít sữa bột đã, chắc hẳn tạm thời Tiêu Tiêu chưa có sữa." Mẹ Tống nói với Tống Cảnh Chi.
Đường Tiêu Tiêu chuẩn bị sẵn bình sữa từ trước, lúc này bình sữa vẫn là thủy tỉnh.
Tống Cảnh Chi cam bình sữa đi ra ngoài, mẹ Tống mới ngồi bên cạnh Đường Tiêu Tiêu, nói lời sâu xa.
"Con nhìn mẹ chỉ sinh Cảnh Chi đấy, mẹ trải qua cuộc sống tốt hơn bất cứ ai trong thôn, phụ nữ nên tự biết thương lấy mình."
"Mẹ, con biết rồi." Biết mẹ chồng đau lòng cho mình, trong lòng cô thấy ấm áp.
"Con mau nhắm mắt ngủ một giấc đi, vừa rồi chắc con mệt lắm." Mẹ Tống sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con dâu.
Đường Tiêu Tiêu nghe lời nhắm mắt lại. Từ khi sinh con xong, cô đã mất hết sức lực, chỉ là cô đang cố gắng chống đỡ, còn lúc này thật sự không chịu nổi nữa.
Lúc Tống Cảnh Chi cầm bình sữa đi vào, cô đã ngủ say rồi, mẹ Tống kéo con trai sang phòng bên cạnh.
"Lần này, Tiêu Tiêu chịu thiệt nhiều rồi, con đừng chỉ nhìn tinh thân của con bé lúc mới ra, đó là con bé sợ con nhìn thấy nên đã nhờ mẹ rửa mặt chải đầu cho đấy."
"Con trai, mẹ nói với con này, hiện tại hai đứa có đủ cả trai lẫn gái rồi, vậy là đủ rồi." Mẹ Tống vỗ nhẹ vào tay anh, có những lời bà ấy không nói thẳng với con dâu.
Tống Cảnh Chi gật đầu: "Mẹ, mẹ yên tâm, con biết rồi."
"Trong lòng con hiểu rõ là được, con đi trông nom Tiêu Tiêu đi, mẹ sẽ ở đây chăm sóc bọn trẻ."
Tống Cảnh Chi ngồi trước giường bệnh, nhìn người vợ đang ngủ say, trong mắt toàn là đau lòng.
Rõ ràng cô rất sợ đau nhưng vẫn chịu đựng nỗi đau sinh con, không để lộ ra trước mặt anh chút nào.
Đường Tiêu Tiêu ngủ một giấc đến tối, bọn trẻ đã được cho ăn sữa bột hai lần.
Tống Cảnh Chi vội lấy bát canh gà cha Tống đưa tới đi hâm nóng.
Uống canh gà nóng khiến cô cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cha Tống nhìn hai đứa trẻ, mẹ Tống bưng nước nóng tới để Tống Cảnh Chi lau mặt cho cô. "Cha, mẹ, hai người không cần trông coi ở đây đâu, con không sao." Đường Tiêu Tiêu thấy cha mẹ chồng vẫn luôn trông coi ở đây, trong lòng cô thấy ấm áp.
Nhưng cô cũng không muốn bọn họ vất vả như vậy, trong phòng bệnh không thừa giường nên cũng không thể để hai người già ngồi suốt đêm được.
"Ông nó về ngủ đi, tôi ở lại chăm sóc bọn trẻ, sáng mai ông đưa bữa sáng tới đây." Mẹ Tống nói với cha Tống.
"Vậy được, bà chăm sóc ở đây nhé." Cha Tống gật đầu.
Đến tối, Tống Cảnh Chi chăm sóc Đường Tiêu Tiêu còn mẹ Tống chăm sóc cho bọn trẻ.
Uống canh gà được hơn một tiếng, cô cảm thấy ngực mình hơi căng căng, Tống Cảnh Chỉ vội gọi mẹ Tống tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận