Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 180: Cảnh Chi Là Chiến Hữu Đáng Để Dựa Vào 1
Nếu Tào Muội đã không thèm nể tình như thế, vậy thì bà ấy cũng không cần cho cô ta mặt mũi.
"Phải chia tiền cho cô ta thật sao, theo như tôi thấy thì không nên cho cô ta một đồng nào cả." Người ngoài cửa bắt đầu bàn tán.
Liên quan tới việc chia tiên an ủi, dĩ nhiên ba anh em Tào Muội sẽ không hài lòng.
Trương Vệ Hồng liên lạc với chính quyền rất nhanh, nhanh chóng chia xong tiền an ủi, đảm bảo ba anh em nhà họ Tào có nói rách cả miệng cũng vô ích.
Thế nhưng chuyện bốn người Đường Tiêu Tiêu không nghĩ tới là, Tào Muội đưa con trai tới nhưng thậm chí không mang theo một bộ đồ nào để thay ra.
Cũng may bây giờ tiết trời đang nóng, quần áo cần mặc cũng khá mỏng, nên thím Từ gấp rút may được hai bộ.
Lúc Tống Cảnh Chỉ về nhà, anh vừa nấu cơm vừa nghe cô vợ nhỏ nói chuyện này.
"Mặc dù không đáng để hành động như vậy, thế nhưng cũng có thể hiểu được." Tống Cảnh Chi cười với cô một tiếng.
"Làm sao có thể hiểu được? Em không hiểu được, nếu không chuẩn bị tinh thần để làm vợ một người bộ đội thì sao lại cưới chứ." Trong lòng Đường Tiêu Tiêu, tình cảm là thứ tinh khiết nhất.
Cô cũng không ghét vợ quân nhân tái giá, nhưng người này thì hài cốt chồng còn chưa lạnh đã vội tìm người khác.
"Dẫu sao cô ta cũng dẫn con trở về nhà mẹ, chứ không thẳng tay ném đứa nhỏ lại quân khu." Anh nhìn cô.
"Nhưng đến cuối cùng cô ta vẫn bỏ mặc con mình." Đường Tiêu Tiêu phản bác, ngay cả máu mủ ruột rà mà cũng có thể bỏ rơi, người này tàn nhãn biết bao.
Tống Cảnh Chi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Nếu như có một ngày anh hy sinh, anh càng hy vọng cô nhanh chóng thoát khỏi đau đớn, tìm được một người đối xử với cô tốt hơn anh.
Nếu Đường Tiêu Tiêu biết suy nghĩ của anh, có lẽ cô sẽ phải đánh nhau với anh mấy chiêu mất.
Danh sách bình chọn đội ngũ cuối năm rốt cuộc cũng được chốt, vốn dĩ Tiêu Kiệt Minh và Lưu Quân không cùng đội với Tống Cảnh Chi.
Nhưng bởi vì trong đội Tống Cảnh Chỉ có hai người, một người lựa chọn sang năm giải ngũ, một người thì vì nhà ở Tân Thị không quá muốn rời quê hương nên đã bỏ trống hai vị trí.
Dựa theo cấp bậc của Tiêu Kiệt Minh, anh ấy có thể một mình dẫn đội tham gia. Thế nhưng anh ấy tự nguyện gia nhập đội Tống Cảnh Chi làm đội phó (tương đương với huấn luyện viên), mà Lưu Quân cũng xin điều đến đội anh.
Chính ủy ngôi ở bàn làm việc nhìn hai người trước mặt rồi gõ ngón tay lên bàn một cái.
"Hai cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tiêu Kiệt Minh cùng Lưu Quân nhìn nhau, cùng gật đầu: "Đã suy nghĩ kỹ."
"Vào đội Tống Cảnh Chi, có thể cả đời này hai cậu cũng chỉ có thể ở dưới trướng cậu ta, như vậy cũng đồng ý sao?" Chính ủy hỏi.
Thật ra thì ông ấy cũng tính giữ bọn họ lại, với năng lực của Tống Cảnh Chi rất có khả năng anh sẽ được chọn.
"Chính ủy, Cảnh Chi là một chiến hữu đáng để dựa vào." Tiêu Kiệt Minh nghiêm túc nói.
Bọn họ là bộ đội cứu hỏa, nhiệm vụ chủ yếu là cứu viện, càng cần phải phối hợp hơn so với lính tác chiến. Anh ấy tin tưởng năng lực của Tống Cảnh Chị, lại càng tin tưởng con người anh.
"Cũng sẽ là người lãnh đạo tốt nhất." Lưu Quân bổ sung.
"Cứ duyệt cho bọn họ đi." Đúng lúc này có một giọng nói truyền tới, Tư lệnh từ ngoài cửa đi vào.
Tư lệnh đã lên tiếng, Chính ủy cũng không nói gì nữa. Ông ấy chỉ phất phất tay cho hai người đi ra ngoài.
"Ba người bọn họ đều là quân tinh nhuệ, anh chịu thả bọn họ đi như thế sao?" Chính ủy nhìn về phía Tư lệnh.
Tư lệnh võ vai ông ấy một cái: "Thấy ba người bọn họ, cứ như tôi đang thấy chúng ta lúc còn trẻ."
Có thể nói hai người bọn họ và Đặng Trung Quốc là những người lính cứu hỏa đầu tiên của nước Hoa. Khi đó hệ thống cứu hỏa mới được thành lập, các loại dụng cụ càng không so được với bây giờ.
Ba người đi thẳng một đường cho tới vị trí bây giờ, ngoại trừ bản lĩnh vững vàng thì còn có những thành tựu mà cả ba có với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận