Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo
Chương 176: Đừng Đụng Đến Con Gái Tôi 1
"Tống Cảnh Chi, anh có ý gì, em là bò sữa đấy à?" Cô vốn đã thấy ấm ức vì sáng sớm nay tinh thân anh phấn chấn, còn mình thì đau nhức toàn thân. Bây giờ lại còn bị lời nói của anh chọc giận.
"Không có, không có, vợ à, anh không dám." Anh vội vàng nói xin lỗi vì mình lỡ lời.
"Đã muộn." Cô liếc anh một cái, cầm lấy chén và muỗng trong tay anh rồi tự uống.
Uống xong, cô đặt chén lại xuống tay anh: "Mời anh am hai đứa nhỏ con anh biến mất khỏi phòng em ngay, đừng quấy ray em ngủ."
Cô chỉ chỉ ra ngoài cửa, nháy mắt với anh.
"Tuân lệnh, vợ đại nhân, lát nữa bọn trẻ đói anh lại tới tìm em." Anh thu dọn chén, mỗi tay ôm một đứa bé đi ra ngoài.
Trải qua thời gian hai tháng này, Tống Cảnh Chi đã làm động tác ôm con rất thành thục.
Anh đặt bọn trẻ vào trong xe trẻ sơ sinh, đẩy chúng ra cửa. Cửa nhà số 2 không khóa, hôm nay Tiêu Kiệt Minh cũng được nghỉ ngơi, anh ấy đang ôm cho con trai mình ợ sữa.
"Cho bọn trẻ đi dạo không?" Anh nhìn Tiêu Kiệt Minh trong nhà.
Tiêu Kiệt Minh nhìn anh một cái rồi lại nhìn vào trong nhà, cô vợ nhỏ nhà anh ấy cũng đang ngủ bù.
"ĐỊ."
Sau khi nhà Tống Cảnh Chi làm xe dành cho trẻ sơ sinh, anh ấy cũng nhờ cha Tống làm một cái, giờ hai người đều đẩy xe nôi.
Hai người khỏe mạnh, họ ôm cả xe nôi và bọn trẻ đi xuống cầu thang, vừa hay gặp phải Lưu Quân vừa ra ngoài về.
"Chạy chạy chạy, mau đẩy con đi dạo." Tiêu Kiệt Minh không nói hai lời, cứ thể kéo Lưu Quân đi ra ngoài.
"Con tôi đã đi học rôi mà, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, tôi về nhà chăm vợ không tốt hơn sao?" Lưu Quân đầy vẻ không muốn đi.
"Tôi nói cậu nghe, cậu nên học thêm chút kinh nghiệm đi, đến khi có thêm đứa nữa lại can dùng đến đấy." Tống Cảnh Chi nhìn anh ta, nhíu mày.
"Tôi cám ơn anh nhé-" Con tôi đã sáu tuổi rồi, tôi còn phải dùng tới những thứ các anh học nữa à?
Ba người mới ra cửa phía bắc là đã bị một nhóm cô dì vây lấy.
"Chà, ba đứa nhỏ này đều mau lớn khỏe khoắn quá."
"Đúng thế, cứ như đúc từ một cái khuôn với cha mẹ vậy."
Nói tới thì, từ khi được đưa về từ bệnh viện, đây là lần đầu tiên bọn trẻ được xuống lầu.
Mấy thím vây quanh khen bọn trẻ một lát, sau đó chuyển sang bên cạnh Lưu Quân như một làn gió.
"Chỉ huy Lưu, cậu cũng mau mau sinh đứa thứ hai đi."
Thời gian trước, Lưu Quân đã được thăng quân hàm thành chỉ huy cấp 4.
"À à, tôi không vội, không vội đâu." Lưu Quân bắt đầu lúng túng, nhìn về phía hai tên đầu sỏ.
“Thím, chúng tôi đi nhé.” Anh ta vừa nói vừa kéo hai người đi. "Cậu gấp cái gì?" Tiêu Kiệt Minh nhìn Lưu Quân chạy còn nhanh hơn thỏ, cười lên.
"Còn không đi, một hồi mấy thím này hỏi đến lượt, làm sao hai tên đàn ông các anh sinh con được chứ? Còn vợ thì sao? Đi thôi đi thôi, các anh dám nói mình sẽ không cãi vã với vợ mình thì chúng ta về."
Lưu Quân nhìn hai người, anh ta cũng từng ở gia chúc nên rất có kinh nghiệm đối với chuyện này.
"Vậy thì lại không cần thiết." Tống Cảnh Chi lúng túng cười lên, anh đẩy con ra ngoài đi dạo chủ yếu là để cho vợ mình được ngủ ngon giấc.
Gia chúc viện cũng thật sự không phải một nơi đáng để đi, lúc này là giờ các thím đi mua thức ăn, chỉ cần đứng lại thôi thì sẽ gặp mấy người.
"Đi ra sau sân huấn luyện đi." Tống Cảnh Chi đề nghị, phía sau sân huấn luyện chỉ được dùng đến vào buổi chiều, hiện giờ sẽ không có ai.
"Đi tới lui đi."
Đến sân huấn luyện, Lưu Quân nhìn chằm chằm đứa bé sơ sinh An An trong xe.
"Khỏi phải nói, con gái nhỏ của anh cũng hiếm thấy đấy nhé." Anh đưa tay sờ bàn tay nhỏ xíu của An An.
"Đừng đụng vào con gái tôi, cậu sờ cái gì đó." Tống Cảnh Chi ve tay anh ta một cái.
"Tôi thấy thích thú thôi mà, anh làm tới mức đó sao?" Lưu Quân sờ tay mình, người này đánh cũng nặng thật.
"Thích quá thì cậu vê tìm vợ mình sinh một đứa đi." Tống Cảnh Chi trợn mắt nhìn anh ta một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận